Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe con gái mình nói như vậy, nam tử trung niên đó cũng cười ngượng.

Độc Ngạo Minh không được coi là một thế lực quá mạnh, lão vốn là Minh chủ Độc Ngạo Minh mà hiện nay chỉ có tu vi Siêu Phàm tam tầng cảnh thôi.

Ở đại lục này, xưa nay thế lực nào không có Nhập Thánh Cảnh trấn giữ thì sẽ bị người khác coi thường.

Cho nên cả đời lão đều phấn đấu vì mục tiêu trở thành Nhập Thánh Cảnh. Cuối cùng thì mấy hôm trước cũng trông thấy rạng đông, nhưng vì tư chất lão không đủ nên không có cách nào lĩnh ngộ được sự huyền bí của Nhập Thánh. Do đó lão đã nghĩ tới việc tìm người luyện chế giúp một viên Thiên Cơ đan, xem có thể nhờ cậy sức mạnh của đan dược để tiến vào Nhập Thánh Cảnh hay không.

Lão đã hao tổn rất nhiều sức người sức của, tìm kiếm đủ dược liệu, nhưng vẫn không tìm thấy luyện đan sư phù hợp để giúp mình luyện đan.

Các luyện đan sư nổi tiếng của đại lục đều tự đề cao bản thân, không tùy tiện tiếp đãi người ngoài. Lịch trình luyện đan của họ cũng đã sắp kín đến một hai năm sau rồi. Sau nhiều lần gặp phải trắc trở, lão căn bản không thể bái kiến một vị đại sư nào.

Đúng lúc này, tiếng tăm luyện đan tại Cửu Thiên Thánh Địa được truyền ra, khiến lão không khỏi phấn khởi, thầm cảm thấy đây chính là cơ hội.

Bởi vì con gái mình và vị Thánh chủ đó có chút giao tình, thậm chí lão còn nghi ngờ quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Đáng tiếc cho dù lão có dò xét thế nào thì con gái lão có chết cũng không chịu nhận.

Bất đắc dĩ, lão đành đến đây trước rồi mới tính tiếp.

Đoàn người xếp hàng bên ngoài Cửu Phong khiến lão không khỏi kinh ngạc. Lão không ngờ lúc mình đến đây đã có nhiều người đứng chờ như vậy rồi.

Khuyên bảo con gái chẳng ích gì, lão đành tự an ủi mình tiếp tục chờ đợi.

Dù sao thì cũng chỉ một tháng mà thôi.

Thế là lão bèn không nói thêm nữa.

Đúng lúc này, có hai người từ phía sau tiến tới. Một nữ tử không lớn tuổi, cùng đi bên cạnh là một vị cường nhân Siêu Phàm tam tầng cảnh, hình như là hộ vệ của nàng.

Lúc nữ tử này đến đây cũng giật mình, nhìn đằng xa che miệng hô lớn: - Nhiều người thế, những người này đều đến để cầu đan sao?

Vị võ giả Siêu Phàm tam tầng cảnh bên cạnh nàng cũng trông về xa, gật đầu nói: - Tiểu thư, trên đường đi thuộc hạ nghe nói luyện đan sư ở đây có kỹ thuật vượt trội, từ khi ra tay luyện đan cho tới nay chưa từng thất bại, hơn nữa chất lượng đan dược luyện ra đều cực kỳ tốt. Những người nghe danh mà đến tất nhiên sẽ hơi đông một chút.



- Thật lợi hại, tên khốn đó mời được đại sư luyện đan từ chỗ nào vậy?

Nữ tử trẻ tuổi nhếch miệng cười, tập trung nhìn bên ngoài Cửu Phong, thần thái hời hợt.

- Tiểu thư, chúng ta có cần xếp hàng chờ không? Võ giả đó nhẹ giọng dò hỏi.

- Hừ, xông thẳng vào tìm hắn là được, cá là hắn cũng không dám giả vờ không quen biết ta. Nữ tử trẻ tuổi hếch mũi hừ nhẹ một tiếng, nói xong liền cất bước đi về phía trước, không thèm nghĩ đến việc phải xếp hàng chờ đợi.

Nàng đi được vài bước thì bỗng ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn một người trong hàng ngũ những người xếp cuối cùng. Sau khi nhìn rõ diện mạo của người đó, nàng liền hớn hở, vội vã chạy lại gọi:

- Vân Huyên, sao cô cũng đến đây?

Dáng vẻ Vân Huyên đầy ắp tâm sự, căn bản không nhận ra người vừa đến là người quen của mình. Đợi sau khi nghe tiếng gọi nàng mới ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy nữ tử trẻ tuổi đi đến trước mặt mình.

- Thủy Linh? Vân Huyên kêu khẽ, tươi cười. - Sao cô cũng tới?

- Đến gặp tên khốn đó đây! Nghe nói bây giờ hắn là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa rồi. Mấy năm không gặp, không ngờ hắn đã thành phượng hoàng đậu đầu cành rồi, cũng không thèm thường xuyên báo tin cho ta, hại ta lúc nào cũng lo cho sự an toàn của hắn. Lần này đến tìm hắn tính sổ đây.

Thủy Linh bắt đầu liến thoắng nói chuyện, nghe nàng nói vậy, Vân Huyên không khỏi hé miệng cười thầm. Tâm trạng có vẻ cũng khá lên không ít.

- Cô đến để tìm đại sư luyện đan ở đây à? Thủy Linh đảo mắt, đoán được nguyên do Vân Huyên đến đây.

- Ừm.

- Nếu đã tới đây thì xếp hàng làm gì, xông thẳng vào là được rồi. Mặt Thủy Linh đầy vẻ khó hiểu.

- Không được đâu, mọi người đều đang xếp hàng chờ... Vân Huyên có chút khó xử.

- Sợ gì. Người ta đợi là việc của người ta... Cô và hắn đâu phải người ngoài.

- Không cần đâu, bọn ta đứng đây đợi là được rồi. Vân Huyên xua tay.

Thấy dáng vẻ khách khí của nàng, Thủy Linh nhăn mày, đột nhiên phản ứng lại: - Chẳng lẽ hắn dám làm không dám chịu? Cứ cho hắn là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa cũng không thể vô liêm sỉ như vậy chứ?

- Đừng lớn tiếng như vậy! Vân Huyên đỏ mặt, vội vàng ngăn lại.

Mấy đệ tử của Cửu Thiên Thánh Địa ở gần đó liền nhìn về phía họ, vẻ mặt âm trầm. Thủy Linh không khỏi thè lưỡi, không dám lỗ mãng như vậy nữa.

Quả thực nàng có thể không cần kiêng nể gì trước mặt Dương Khai, nhưng nói xấu Thánh chủ ở trước mặt đám đệ tử của Thánh địa không khéo sẽ gây thù chuốc oán.

- Huyên nhi, vị cô nương này là... Người trung niên luôn đứng sau Vân Huyên bước lên một bước, mở miệng hỏi.

- À, đây là tiểu công chúa của Thủy Thần Điện, Thủy Linh. Trước đây con từng nói với cha rồi.

- Thì ra là Thủy Linh cô nương! Người trung niên đó giật mình, vội vã hành lễ không dám chậm trễ: - Tại hạ là Minh chủ Độc Ngạo Minh, Vân Thành!

- Chào Vân thúc thúc! Thủy Linh cười ngọt ngào, vui vẻ nói



- Tiểu công chúa của Thủy Thần Điện đúng là danh bất hư truyền, còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh rồi. Sau này nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng. Thần niệm của Vân Thành chỉ vừa đảo qua người Thủy Linh đã kiểm tra được tu vi thật của nàng, ánh mắt không khỏi sáng lên, thầm khâm phục sức mạnh của Thủy Thần Điện.

Vân Huyên lớn tuổi hơn Thủy Linh, nhưng cảnh giới tu vi lại không bằng. Điều này cũng thể hiện sự khác biệt về độ mạnh yếu của từng thế lực, không có tài nguyên tốt để bồi dưỡng nên tốc độ tăng trưởng của các hậu bối tất cũng chậm hơn một bậc.

- Vân thúc thúc quá khen, điệt nữ mới vừa đột phá trong khoảng thời gian trước đây chưa lâu, cảnh giới còn chưa ổn định. Thủy Linh tỏ ra ngoan ngoãn, đôi mắt màu lam của nàng rất xinh đẹp, khiến cho người khác nhìn mãi không thôi.

- Đây là Nguyễn Tâm Ngữ, bằng hữu của ta. Vân Huyên chỉ sang nữ tử bên cạnh mình để giới thiệu.

Thủy Linh khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi.

- Vừa rồi nghe Thủy Linh cô nương nói là muốn vào thẳng Cửu Phong tìm vị Thánh chủ đó? Vân Thành hạ giọng dò hỏi.

- Vâng, điệt nữ và hắn có thể xem là người quen cũ. Nhiều năm không gặp, không ngờ hắn lại chạy tới đây làm Thánh chủ. Nhân tiện cũng đến đây nhờ hắn giúp luyện chế một số đan dược... Vân thúc thúc có muốn đi cùng không? Kể ra thì Vân Huyên và hắn cũng coi như người quen.

- Như vậy có vẻ không ổn lắm? Vân Thành có chút do dự.

- Không sao, mục đích chính của điệt nữ là đến thăm hắn, không giống với những người khác.

- Vậy Vân mỗ không khách khí nữa. Chuyến đi này cũng được hưởng chút phúc phần của Thủy Linh cô nương! Vân Thành không giữ kẽ nữa, cười tươi rói.

- Vân thúc thúc nói quá rồi.

Nói xong, Thủy Linh liền đi về phía thạch đình, Vân Thành vội vàng theo sau.

Vân Huyên hơi do dự. Vì Nguyễn Tâm Ngữ thúc giục nên nàng cũng không thể không đi cùng bọn họ.

Trong đám đông không ngừng có người nhìn sang bên này, ánh mắt khác thường của họ mang theo sự cảnh giác và bài xích.

Người xếp hàng chờ ở đây đều đến để cầu đan, tất nhiên chưa thấy có ai trong số họ không tôn trọng quy định. Có điều trong hoàn cảnh này, họ không biết ý đồ của đám người Thủy Linh nên cũng không dám nói nhiều, chỉ chuẩn bị xem xét tình hình trước rồi mới tiếp tục tính toán.

Đến trước thạch đình, Thủy Linh liền bước vào bên trong. Nàng nói rõ mục đích đến đây của mình với hai vị trưởng lão Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng. Hai vị trưởng lão chau mày nhìn họ.

Kể ra thì từ sau khi Dương Khai làm chủ Cửu Phong, trở thành Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, quả thực không có ai đến tìm hắn. Các vị trưởng lão không biết chút gì về những bằng hữu mà Dương Khai từng kết giao.

Có điều hiếm khi có một hai người đến đây cho nên sự khó chịu của Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng cũng không thể hiện ra nhiều, chỉ nói: - Chuyện này bọn ta còn phải xin chỉ thị của Thánh chủ, các vị tạm thời ngồi chờ ở đây một lát có được không?

- Được!

Thủy Linh khẽ gật đầu, quyết định đợi khi gặp được Dương Khai rồi sẽ cho hắn biết mặt. Nàng không ngại mười mấy vạn dặm xa xôi, nóng lòng chạy đến đây thăm hắn, thế mà còn phải chờ xin chỉ thị.

Thực là ức hiếp người quá đáng!

Lập tức có đệ tử của Thánh địa chạy vào trong Cửu Phong.

Không lâu sau, đệ tử đó còn chưa kịp bẩm báo thì đã lại có một nhóm người vượt đường xa đến. Nhóm người này cũng giống như nhóm của Thủy Linh, không chịu xếp sau hàng để chờ đợi mà đi thẳng đến thạch đình.

Nhóm người này có hơi đặc biệt một chút, ai nấy tóc tai cũng trắng xóa, xem ra đều đã già lọm khọm rồi. Họ ăn vận tươm tất, vừa nhìn là biết đây không phải những nhân vật tầm thường.



Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng nhìn nhau, trong lòng hoài nghi, không biết lai lịch của họ là gì.

Cảnh giới tu vi của đám lão nhân này không cao, đều chỉ là Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, ngay cả một cường nhân Nhập Thánh Cảnh cũng không có. Nhưng thần thái và cử chỉ của bọn họ lại khá cao ngạo. Họ không thèm liếc mắt nhìn đám người đang xếp hàng, tựa như không hề xem những người đó ra cái đinh gì.

Tự ý đi đến trước thạch đình, một lão già trong số đó cười híp mắt bước tới nhìn Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng, mở miệng nói: - Hai vị cô nương, xin hỏi đây là Cửu Thiên Thánh Địa phải không?

Hai vị trưởng lão cau mày.

Tuy hai người họ trông có vẻ không lớn tuổi, nhưng cũng đều là cường nhân Nhập Thánh Cảnh rồi.

Xưa nay chưa từng có người nào công lực thấp hơn họ mà lại dám gọi họ là cô nương. Điều này khiến cho họ cảm thấy đối phương có vẻ hơi lên mặt kẻ cả.

Nhưng câu này được nói ra từ miệng người đối diện lại tương đối tự nhiên, không có vẻ làm bộ chút nào.

Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng cũng không dám lên mặt, chỉ đứng dậy, Ngọc Oánh gật đầu nói: - Đúng!

- Chủ nhân nơi này tên là Dương Khai?

- Không sai!


- Vậy thì đến đúng chỗ rồi. Hây dà, bộ xương già này phải trèo đèo lội suối, thật là mệt chết đi được! Lão gà đó thở ra một hơi nặng nhọc, quay đầu về phía sau hét to: - Đến nơi rồi, đợi lát nữa là có thể nghỉ ngơi một chút rồi!


Thần sắc mấy lão nhân đi phía sau đều phấn khởi, lộ ra sắc diện nhẹ nhõm.


- Dám hỏi quý tính đại danh của các vị, có quan hệ gì với Thánh chủ nhà ta? Ngọc Oánh nhẹ giọng dò hỏi.


- Ha ha, ngươi lệnh cho người đi báo lại với Thánh chủ của các ngươi, nói là có mấy người bạn cũ cùng chung chí hướng đến thăm hắn. Lão già này không nói tên tuổi của lão, chỉ lộ vẻ bí hiểm khó lường.


Ngọc Oánh hơi chau mày. Bà và Trình Nguyệt Đồng nhìn nhau nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ ra lệnh cho đệ tử truyền tin vào trong Cửu Phong đỉnh để bẩm báo.


Trong lòng hai người cảm thấy thú vị, vì Thánh chủ đã tiếp quản Cửu Phong một thời gian rồi mà từ đó đến nay chưa có ai đến thăm ngài. Thế nhưng hôm nay lại hết nhóm này đến nhóm khác tìm đến.


Tốt nhất mục đích đến đây không phải là dựa vào mối quan hệ để cầu đan! Trong lòng hai vị trưởng lão nghĩ như vậy. Họ âm thầm quan sát hai nhóm người một trước một sau đều tự xưng là bằng hữu của Dương Khai đến đây làm khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK