Phong Huyền lập tức nghẹn lời, một Đế Tôn tam tầng cảnh như hắn, tốt xấu gì cũng có điểm tự cao, không thể đôi co ngươi một câu ta một lời với Dương Khai, như vậy cũng quá mất mặt.
Thời khắc mấu chốt, Phong Khê liền nhảy ra kêu lên: - Tiểu tử ăn nói bậy bạ, dám làm nhục Vấn Tình Tông ta, mau mau quỳ xuống xin lỗi, có thể tha ngươi không chết.
Vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, như thể hận không thể giết chết Dương Khai ngay lập tức vậy, hiển nhiên là hắn vẫn còn đang hận chuyện đêm trước. Điều này cũng khó trách, nhớ lại hắn từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, có khi nào bị ủy khuất cùng sỉ nhục như vậy chứ. Hai ngày qua mỗi khi hồi tưởng lại, hắn đều cảm thấy xấu hổ không có đất dung thân, hận không thể bẻ xương Dương Khai, uống cạn máu của hắn, mới có thể giải mối hận trong lòng.
Dương Khai nhìn hắn, cười ha hả, nói: - Đây không phải là thiếu tông chủ sao? Thế nào, đêm hôm trước sợ tới mức hồn phi phách tán tè ra quần, hiện tại sao mà diệu võ dương oai hùng hồn như vậy? Là do tìm được chỗ dựa vững chắc rồi sao? Ai nha, đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, cẩn thận khéo lòi mắt ra đó!
- Ngươi... ngươi thúi lắm, có chuyện như vậy hồi nào! Phong Khê nghiến răng nhìn hắn chằm chằm, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, không ngừng thề thốt phủ nhận.
Dương Khai hừ lạnh nói: - Đêm trước thiếu tông chủ khóc cầu xin ta tha ngươi một mạng, bổn thiếu là người nhân hậu, hảo tâm tha cho ngươi một mạng, không ngờ thiếu tông chủ chẳng những không cảm tạ ân đức, ngược lại lấy oán trả ơn, đây là đạo lý gì chứ?
Đám người Hộ Viễn vừa nghe, đều cổ quái nhìn Phong Khê. Trong lòng thầm nghĩ thì ra giữa hai người trẻ tuổi này còn có một đoạn quan hệ như vậy, cũng không biết rốt cuộc đêm hôm trước đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại khiến cho vị thiếu tông chủ Vấn Tình Tông này khóc cầu xin tha mạng như vậy.
Có chuyện như vậy, chẳng trách bọn hắn không hợp nhau.
Phong Khê còn muốn biện giải gì đó, Phong Huyền liền vung tay lên ngăn lại.
Phong Khê lập tức tức giận đỏ mặt tía tai, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của phụ thân, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, cặp mắt tràn đầy tơ máu cùng dữ tợn.
Phong Huyền nhìn Dương Khai, thản nhiên nói: - Người trẻ tuổi, tâm cao khí thịnh không tính là dở, nhưng cũng nên xem xét thời thế, chuyên môn cậy mạnh chỉ là dũng khí của kẻ mãng phu mà thôi.
- Phi! Dương Khai nhổ một ngụm nước miếng, cà lơ phất phơ địa đứng ở đó, lười biếng hướng về phía Phong Huyền ôm quyền, nói: - Đại nhân dạy, vãn bối xin khắc trong tâm khảm, tuy nhiên... rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Phong Huyền nhướng mày, nói: - Nghe nói đêm hôm trước ngươi chiếm đoạt 2 chiếc nhẫn không gian của Vấn Tình Tông ta?
Đoạt 2 chiếc nhẫn không gian của Vấn Tình Tông? Đám người Hộ Viễn nghe vậy, tất cả đều trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Lúc trước bọn họ thấy Dương Khai to gan lớn mật như vậy, chỉ cảm thấy tiểu tử này vô tri, nhưng hiện tại xem ra, tên này nào phải vô tri gì chứ, mà chính là một tên điên!
Phóng nhãn khắp cả Bắc Vực, ai dám đoạt nhẫn không gian của Vấn Tình Tông chứ? Tiểu tử này chẳng những dám chiếm đoạt, mà còn đoạt một lúc 2 cái! Cũng không biết tên nào xui xẻo đánh mất nhẫn không gian của mình, bên trong có cái gì quý báu không mà lại khiến cho Phong Huyền tông chủ tự mình hỏi tới.
Tiểu tử này xong rồi, chỉ bằng điều này, chỉ sợ hắn cũng không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Dương Khai nghiêm nghị, khẽ quát:
- Đại nhân, cơm có thể ăn đại, nhưng nói thì không thể nói bậy được! Cái gì gọi là chiếm đoạt, đây chính là hành vi cường đạo, bổn thiếu hành sự quang minh lỗi lạc, từ trước đến nay đi ngay, ngồi thẳng, chưa bao giờ làm ra chuyện loại này. Đại nhân dùng chữ "chiếm đoạt" để nói ta, đây chính là bôi nhọ phẩm cách cao thượng của bổn thiếu a, ta rất không vui!
Vẻ mặt hắn trông rất nghiêm túc, sắc mặt sa sầm xuống, dường như đúng thật là rất tức giận.
Đám người Hộ Viễn đồng loạt đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đám Đế Tôn Cảnh bọn họ tung hoành Tinh Giới đã mấy ngàn năm, nhưng cho đến hôm nay mới coi là chân chính mở mang kiến thức, chỉ cảm thấy kinh nghiệm cả đời này gặp được cũng không bằng ấn tượng sâu sắc mà ngày hôm nay được chứng kiến. Tên thanh niên này không biết từ đâu chui ra cũng thật là quái đản mà, đối mặt với một vị Đế Tôn tam tầng cảnh không ngờ không có mảy may yếu thế, ngược lại còn chậm rãi mà nói, lưỡi nở hoa sen.
Diêu Trác phẫn nộ quát: - Nhẫn không gian của bổn tọa cùng Khê nhi chẳng lẽ không phải do ngươi đoạt đi sao? Tiểu tử chớ có nói dối không chớp mắt!
Một lời vừa ra, đám người Hộ Viễn vừa mới lau xong mồ hôi trên trán lại lập tức rịn ra, thầm nghĩ thì ra hai tên xui xẻo đánh mất nhẫn không gian không ngờ lại chính là phó tông chủ cùng thiếu tông chủ Vấn Tình Tông a!
Chuyện này đúng là lớn rồi, hoàn toàn không có cách nào thu tràng!
Vốn bọn họ nghĩ Dương Khai chỉ đoạt nhẫn của hai tên đệ tử Vấn Tình Tông nào đó, nhưng sự thật căn bản không phải như vậy. Phong Khê còn chưa tính, chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng Diêu Trác lại chính là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, một cường giả như vậy, sao có thể bị đoạt nhẫn không gian chứ?
Chuyện này không quản kết quả cuối cùng như thế nào, thì Vấn Tình Tông cũng quá mất mặt rồi. Nhẫn không gian của phó tông chủ cùng thiếu tông chủ lại cùng bị một tên thanh niên Đạo Nguyên tam tầng cảnh chiếm đoạt, chuyện này lan truyền ra ngoài, sau này Vấn Tình Tông làm sao còn mặt mũi đặt chân ở Bắc Vực nữa chứ.
Hộ Viễn gần như có thể đoán được, câu chuyện ly kỳ này chỉ sợ là sẽ nhanh chóng lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong vòng mười năm, người của Vấn Tình Tông sẽ không có cách nào ngóc đầu lên được.
- Thì ra là hai chiếc nhẫn không gian kia hả... Dương Khai làm như mới tỉnh mộng, vẻ mặt tỏ ra sáng tỏ, ngay sau đó sắc mặt lại trầm xuống, hừ lạnh nói: - Phó tông chủ đại nhân nói chuyện sao lại vô lương tâm như vậy, tại sao lại nói ta chiếm đoạt hai chiếc nhẫn kia chứ? Một chiếc nhẫn là do phó tông chủ đại nhân cùng bổn thiếu giao dịch, còn một chiếc khác thì lại do thiếu tông chủ chết sống cứ bắt ta nhận, bổn thiếu không nhận hắn còn không hài lòng, bất đắc dĩ ta đành phải thu lấy, lúc này các ngươi lại muốn trả lật lọng sao?
- Khốn nạn! Diêu Trác suýt nữa bị Dương Khai chọc tức điên, đế nguyên toàn thân hung mãnh huy động, rất có khí thế phải bầm thây Dương Khai làm vạn đoạn.
Dương Khai nhanh nhẹn nhảy dựng ra phía sau, trực tiếp nhảy tới trước mặt đám người An Nhược Vân, rồi nhìn hắn chằm chằm nói: - Làm gì vậy? Muốn giết người sao, ngươi động thủ thử xem.
- Tông chủ! Diêu Trác vừa quay đầu, ôm quyền hướng về phía Phong Huyền nói: - Ta muốn giết hắn!
Phong Huyền thản nhiên nói: - Ngươi giết không được.
Dương Khai núp ở trong đám người An Nhược Vân, Diêu Trác căn bản không có cơ hội đánh chết Dương Khai. Mà Phong Huyền thân là tông chủ Vấn Tình Tông, cũng không thể tự mình ra tay giết chết Dương Khai ở chỗ này, hắn chợt phát hiện, tên thanh niên không rõ lai lịch này không ngờ lại khiến hắn vô cùng đau đầu, dường như so với Băng Vân còn khó đối phó hơn.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi nhìn Dương Khai thản nhiên nói: - Tiểu huynh đệ quả là "Rồng trong loài người", một ngày nào đó nhất định sẽ vang danh, hai chiếc nhẫn kia bổn tông chủ tặng ngươi làm quà ra mắt vậy.
Dương Khai nhướng mày, hừ lạnh nói:
- Đại nhân nói cứ như thể cho ta thứ đang cầm trong tay mình vậy.
Phong Huyền biết chiếc nhẫn đã nằm trong tay Dương Khai nhất định sẽ không lấy về được, nên dứt khoát nói là tặng cho hắn làm quà ra mắt, quả thực không biết xấu hổ đến cực điểm, nhưng nói vậy lại tỏ ra Vấn Tình Tông rất rộng lượng, vãn hồi một chút mặt mũi.
- Tuy nhiên trong đó có một thứ, bổn tọa nhất định phải thu hồi, mong tiểu huynh đệ hợp tác một chút.
Dương Khai cau mày nói: - Thứ gì?
Lúc trước khi hắn kiểm kê, cũng không phát hiện trong đó có thứ gì đặc biệt, tuy rằng quả thật là có không ít bảo bối.
- Một pho tượng Bích Huyết Kỳ Lân. Phong Huyền trầm giọng nói.
- Bích Huyết Kỳ Lân? Dương Khai dây dưa hỏi lại, ngay sau đó, thần niệm liền quét qua nhẫn không gian trong, rất nhanh, hắn liền lật tay một cái, trên tay đã nhiều thêm một pho tượng Kỳ Lân đỏ sẫm. Pho tượng Kỳ Lân này cao ba tấc, điêu khắc giống y như thật, Dương Khai cũng không biết nó do thứ gì điêu khắc thành. Trước đó hắn chỉ nhìn thoáng qua liền thuận tay ném vào nhẫn không gian, lúc này Phong Huyền nhắc tới, hắn mới chợt nhớ lại.
- Chính là thứ đó! Phong Huyền gật gật đầu nói.
- Thứ này...có cái gì đặc thù? Dương Khai tò mò hỏi đạo, không biết vì sao Phong Huyền lại cố tình muốn thu vật này trở về.
Phong Huyền cũng không che giấu, nói: - Vật này đối với tiểu huynh đệ vô dụng, nó là vật tượng trưng cho thân phận thiếu tông chủ phu nhân của bổn tông, truyền từ thời tổ sư khai phái của bổn tông, đối với Vấn Tình Tông mà nói có ý nghĩa rất trọng yếu!
- Tượng trưng cho thân phận phu nhân thiếu tông chủ! Dương Khai nhướng mày, liếc nhìn Tử Vũ vẫn quỳ ở bên kia như cũ, thầm nghĩ Phong Khê đối với nàng cũng coi như quan tâm, tên kia đã có 69 thiếp, nhưng lại đưa Bích Huyết Kỳ Lân cho Tử Vũ làm lễ vật hỏi cưới, hiển nhiên là vô cùng coi trọng nàng a.
Điều này cũng khó trách, Tử Vũ là nhân tài đứng đầu mới xuất hiện của Băng Tâm Cốc, bất kể là xuất thân hay tư chất đều xứng đôi với Phong Khê, 69 thê thiếp kia không cách nào so sánh.
Hắn không biết Phong Huyền nói thật hay giả, cũng không biết Bích Huyết Kỳ Lân này có giấu giếm bí mật gì hay không, đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai nghe được một người truyền âm đến: - Phong Huyền nói không sai, Bích Huyết Kỳ Lân này đúng là tượng trưng cho thân phận của mỗi đời thiếu tông chủ phu nhân, chỉ có Bích Huyết Kỳ Lân này, mới được coi là thiếu tông chủ phu nhân, những người khác cũng chỉ là thiếp của thiếu tông chủ mà thôi.
Người Truyền âm là An Nhược Vân, chắc chắn nàng sẽ không nói dối, Dương Khai âm thầm gật đầu.
- Không sai, Bích Huyết Kỳ Lân này bổn tọa nhất thiết phải thu hồi, xin giao lại cho bổn tọa! Vừa nói xong, Phong Huyền liền đưa một bàn tay hướng về phía Dương Khai.
Dương Khai cười hắc hắc, nói: - Đại nhân chỉ muốn vật này thôi sao? Bảo vật trong hai chiếc nhẫn kia giá trị cũng vô cùng to lớn a, chẳng lẽ ngài cũng không cần sao?
Phong Huyền ngạo nghễ nói: - Những thứ đó tuy rằng quý trọng, nhưng đối với Vấn Tình Tông ta mà nói cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông - không đáng kể, chỉ cần Bích Huyết Kỳ Lân không mất là được.
Dương Khai cười ha ha, nói: - Vấn Tình Tông không hổ là tông môn đứng đầu Bắc Vực, quả nhiên là tiền của dồi dào, nhiều bảo vật như vậy cũng không coi ra gì, khiến người mở rộng tầm mắt a.
Phong Khê hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: - Nông dân lên thành thị!
Dương Khai cười híp nhìn hắn, nụ cười ý vị thâm trường. Phong Khê không khỏi rùng mình một cái, trong lòng chợt nổi lên một loại cảm giác vô cùng bất an.
Bỗng nhiên, Dương Khai quay đầu nhìn về Phong Huyền, nói: - Đại nhân muốn thu hồi Bích Huyết Kỳ Lân này, cũng không phải là không thể được thương lượng, dù sao thứ này đối với quý tông có ý nghĩa tượng trưng cực lớn, bổn thiếu cũng không muốn đoạt thứ người khác yêu thích.
- Ngươi có thể hiểu rõ được không còn gì tốt hơn. Phong Huyền thản nhiên nói.
Dương Khai cười hắc hắc nói:
- Đêm trước ta cùng với thiếu tông chủ và phó tông chủ đại nhân đã nói, thiên hạ này việc gì cũng có thể thương lượng, đại nhân muốn lấy Bích Huyết Kỳ Lân này về dĩ nhiên không có gì đáng trách, chỉ cần... Tùy ý bồi thường một chút là được!
Nói rồi, ngón giữa và ngón cái của hắn chà chà qua lại, rất có dáng vẻ thấy tiền sáng mắt.
Đám người Hộ Viễn đang đứng bên cạnh xem hoàn toàn té xỉu.