Bàn tay khép lại, bóng dáng Dương Khai biến mất, mấy trăm ngàn người Thực Cốt Bộ phát ra tiếng hoan hố rung trời, thần sắc kính ngưỡng nhìn 5 vị Vu Vương.
Sắc mặt Vũ Lộ tái nhợt, không thể chấp nhận được cảnh tượng này, bên cạnh vang lên tiếng của Điệp:
– Hắn không sao!.
Điệp là tồn tại đặc biệt ở Vu Ngưu Bộ, nàng chỉ là Đại Vu Sư, nhưng lại như có được năng lực ngay cả Vụ Vương cũng không có, thường thường những lời nàng nói đều ứng nghiệm thành sự thật.
Trước đó nàng nói Dương Khai sẽ đến.
Lập tức Dương Khai liền đến..
Cho nên nàng vừa lên tiếng, mọi người Vu Ngưu Bộ như bị lây nhiễm, tâm tính ổn định hơn.
Ngược lại 5 vị Vu Vương Thực Cốt Bộ bỗng nhiên biến sắc, không có một chút vui vẻ và thành công.
Một tiếng rên rỉ truyền ra từ trong bàn tay xương, không ai nghe rõ tiếng rên đó nói gì, nhưng sau đó, tiếng rồng gầm truyền ra, một cái đầu rồng to lớn trồi lên, lóe lên nhập vào trong lòng bàn tay xương.
Khí tức làm người ta run sợ tràn ra.
5 vị Vu Vương Thực Cốt Bộ đồng lòng hợp sức, lúc này lại sinh ra ảo giác nhỏ bé.
Rắc rắc rắc…
Bàn tay xương bị lực lượng vô hình khổng lồ trào ra, từ khe hở, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng cao to bên trong.
Kiếm quang quét ra, bàn tay run lên, 5 ngón tay đứt đoạn, rơi xuống như 5 quả núi nhỏ, làm cho người Thực Cốt Bộ tụ tập bên dưới chạy tán loạn.
el.
Dương Khai đã Long hóa nhảy lên cổ tay to lớn, Bách Vạn Kiếm kéo bên dưới, một đường chạy lên cánh tay, nơi kéo qua, lưỡi kiếm ma sát khung xương phát ra tiếng rít chói tai, ánh lửa tung tóe.
Trong nháy mắt, Dương Khai đã vọt đến khuỷu tay khung xương, dừng lại đứng lên, giống như quân vương trên cao uy nghiêm nhìn xuống dưới.
5 vị Vu Vương Thực Cốt Bộ không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, thấy được cảnh tượng cả đời khó quên.
Bàn tay xương khổng lồ do 5 người hợp sức thi triển, lại bị một tên Vu Vương vừa lên cấp bạo lực phá vỡ, khe nứt rất lớn từ cổ tay kéo dài đến khuỷu tay, giống như khe sâu trên mặt đất, chứng kiến thời đại chuyển dời.
Dương Khai dậm chân, cánh tay xương chia ra làm hai, Vu thuật bị phá, bàn tay xương hóa thành đốm sáng biến mất.
Bách Vạn Kiếm chỉ xuống dưới, Dương Khai thần sắc lãnh khốc nói:
– Ta không muốn đánh với các ngươi, không có nghĩa là ta không thể xử lý các ngươi. Nếu đã đánh, vậy ta cho các ngươi bài học khó quên.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Vu Trì
Vụ Trì hoảng loạn, không khỏi lùi lại mấy bước, hắn nhìn thấy sát khí dày đặc trong mắt Dương Khai.
22 – Cứu ta! Vụ Trì hô lên, muốn chạy tới gần những Vu Vương khác, Vu Vương đầu trọc phản ứng đầu tiên, đã chạy tới.
. Nhưng kiếm mang chém ra chắn ngang đường hắn, đợi kiếm mang tiêu tán, Vụ Vương đầu trọc dừng lại, âm trầm nhìn phía trước. Ở đó, không biết khi nào Dương Khai đã đến cạnh Vu Trì, trường kiếm gác lên cổ hắn. 2
je i – Cả trăm thôn dân Thương Nam thôn ta chết vì Thực Cốt Bộ các ngươi, hôm nay ta giết một Vư Vương của các ngươi, coi như báo thù cho tộc nhân của ta.
Vụ Trì kinh hãi, quát lên:
– Ngươi dám! Vụ Thánh đại nhân nhất định không cho người làm thế, nếu người thật giết ta, Vu Thánh sẽ đuổi giết ngươi khắp thiên hạ.
CO
Dương Khai cười cợt:
– Ta vừa bị một Ma Thánh đuổi giết, người cảm thấy ta sẽ sợ Vụ Thánh của các ngươi? Huống gì, hắn hình như còn đang trị thương? Cho nên, ngươi ngoan ngoãn chết đi!
– Dừng tay! Vu Vương đầu trọc quát lên.
Dương Khai quay lại nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên:
– Đại nhân còn gì chỉ bảo?
– Thả Vụ Trì ra, ta cho các ngươi đi! Vu Vương đầu trọc trầm giọng nói.
Dương Khai cười, lắc đầu nói: –
– Trước đó ta bảo các ngươi dừng tay, các ngươi lại liên tục dồn ép, hiện giờ chọc ra chuyện lại muốn giang hòa? Trên đời này nào có chuyện nhẹ nhàng như thế, xin lỗi, hiện tại quyền quyết định nằm trên tay ta.
Vu Vương đầu trọc nói:
– Ngươi giết Vu Trì không có lợi gì cho ngươi, sẽ chỉ làm Thực Cốt Bộ ghi hận ngươi!
Dương Khai bĩu môi:
– Nói giống như không giết các ngươi sẽ không ghi hận vậy. Các người vốn là một tộc trừng mắt tất báo, nếu không phải Ma dân xâm lấn, đã sớm xuống tay với Thương Nam thôn ta. Nếu có thì cũ, vậy ta cũng không ngại thêm thù mới.
*
– Trước mắt hai tộc đại chiến, một vị Vu Vương là lực lượng không thể thiếu, ngươi không thể giết hắn.
– Buồn cười! Dương Khai lạnh lùng nói: – Ta cũng là Vu Vương, vừa rồi là ai liên thủ muốn giết ta?
– Đó là vì chúng ta nghĩ người đã nhập ma.
– Nếu ta nhập ma, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết, mà không phải chỉ chết một người. A Dương Khai dứt lời, Bách Vạn Kiếm lóe lên tia sáng lạnh, đầu của Vu Trì bay lên, máu ở cổ phun như suối.
4 Vụ Vương Thực Cốt Bộ còn lại đều ngây ra.
Vốn bọn họ tưởng Dương Khai chỉ nói miệng mà thôi, sẽ không thật sự xuống tay giết Vu Trì, nhưng không thể ngờ hắn thật làm. Thân thể Vụ Trì còn đứng đó, trên đầu bay ra tràn ngập thần sắc kinh ngạc, rõ ràng thẳng đến khi chết cũng không ngờ mình lại xong đời như thế.
Hắn không chết trong tay Ma tộc, lại chết ở trên tay Man tộc.
Dương Khai giết xong Vu Trì liền lắc mình đến trước mặt Vu Vương đầu trọc kia, Bách Vạn Kiếm đặt trên ngực hắn, đâm vào ba tấc.
SK Vụ Vương đầu trọc lập tức cả người cứng ngắc, không dám động đậy.
– Đừng cho rằng ta đang nói đùa, nếu ta muốn, ta có thể giết sạch các ngươi.
Dương Khai mắt lạnh nhìn Vụ Vương đầu trọc, một giọt mồ hôi lạnh chảy ra trên đầu Vu Vương đầu trọc, trượt qua mà rơi xuống.
– Nhưng các ngươi còn có giá trị, các ngươi còn có thể chiến đấu với Ma tộc, cho nên hôm nay ta không giết các ngươi!
Dương Khai rút lại Bách Vạn Kiếm, từ trên nhìn xuống Vu Vương đầu trọc, giọng sắc bén nói:
– Các ngươi phải nhớ cho kỹ, đừng tới chọc Nam Man Bộ ta, bằng không mặc kệ là ai cũng phải trả giá đắt.
Vụ Vương đầu trọc không nói, rõ ràng trong lòng bị chấn động cực mạnh.
Bách Vạn Kiếm biến mất, Dương Khai đi ngang qua vai Vụ Vương đầu trọc, thẳng về phía 20 ngàn người Vu Ngưu Bộ bị nhốt.
Những người Thực Cốt Bộ ở trên đường đều sợ hãi nhìn hắn, giống như mãnh thú hồng thủy, không khỏi tránh xa ra.
Đến chỗ Vu Ngưu Bộ, Đại Vu vẫn luôn canh gác giống như ngây ngốc, sững sờ ở đó không động đậy, Dương Khai nhướng mắt, Đại Vụ Sư kia liền lắc mình chạy sang một bên, gió thổi qua, sau lưng một mảnh lạnh lẽo.
– Đại nhân! Đám người Vũ Lộ đi lên làm lễ, trong mắt đều tràn đầy sùng bái.
– Đi. /. Dương Khai gọi.
A Hổ đi lên nói: – Thú cưỡi của chúng ta bị bọn họ cướp rồi.
Dương Khai quay lại nhìn Vụ Vương đầu trọc.
Vụ Vương đầu trọc vẻ mặt giãy giụa, nụ cười của Dương Khai dần trở nên hàm ý sâu xa.
Một lát sau, Vu Vương đầu trọc như đau đớn hạ quyết định, quát: – Trả lại những thứ đó cho chúng!
Lập tức có người Thực Cốt Bộ chạy ra ngoài, không lâu sau, hơn ngàn con ma thú, mấy chục con chim ưng lớn được thả ra, quay về bên cạnh chủ nhân.
2
Kỵ binh cưỡi lên lưng ma thú, không kỵ cưỡi chim ưng, 20 ngàn người hùng hồn tiến ra ngoài Thương Nhĩ sơn cốc, đội ngũ trật tự, bước chấn chỉnh tề, mỗi một tộc nhân Vu Ngưu Bộ đều thẳng lưng, vững vàng như những cây trụ.
Phía sau là ánh mắt phức tạp của mấy trăm ngàn người Thực Cốt Bộ.
Chờ cho đến khi người Vu Ngưu Bộ biến mất trong tầm nhìn, mọi người Thực Cốt Bộ mới thở ra, 4 vị Vu Vương càng như kiệt sức, cả người mỏi mệt.
Bên ngoài sơn cốc, tâm tình hưng phấn lại lan tỏa, cuối cùng phá vỡ đại quân yên lặng, bắt đầu có người tụ tập chụm đầu, nói chuyện vừa rồi, càng nói càng kích động.
Không ai ngăn cản.
Mấy ngày qua mọi người vẫn bị Thực Cốt Bộ giam giữ, chịu đựng dày vò tinh thần rất lớn, hiện tại cuối cùng được cứu ra, hơn nữa còn là Vu Ngưu đại nhân cứu ra với phương thức chấn động, tự nhiên cần phát tiết tâm tình để nén.
– Muốn nói gì?
Dương Khai quay sang nhìn Vũ, từ lúc đầu nàng vẫn muốn nói lại thôi, rõ ràng là có ý kiến, nhưng không cần nàng nói, Dương Khai đã đoán được:
– Có phải cảm thấy ta không nên giết Vu Tri?
Vũ gật đầu:
– Dù sao hắn cũng là Vu Vương Thực Cốt Bộ, lại chết trên tay ngươi, nếu tin tức truyền ra, có lẽ những bộ lạc khác sẽ bài xích chúng ta. Hiện tại Nam Man Bộ chúng ta suy thoái, cần phải chôn giấu, không nên ngông nghênh như thế.
Dương Khai mỉm cười nói:
– Chính vì suy thoái, mới không thể nhẫn nhịn, chính là muốn để những bộ lạc khác biết, Nam Man Bộ ta dù chỉ còn lại một Vu Vương, 20 ngàn người, cũng vẫn là Nam Man Bộ, chúng ta tự nắm giữ mạng của mình, không chịu kẻ nào áp chế, không làm phụ thuộc với bộ lạc nào! Ánh mắt của hắn dần trầm xuống.
– Phòng tuyến Ma tộc ngày càng co rút, chiến sự sẽ ngày càng kịch liệt, nếu chúng ta không biểu hiện đủ cứng cỏi, sớm muộn gì cũng sẽ thành vật hy sinh cho bộ lạc khác.
Vũ nghĩ lại, phát hiện không có lời nào phản bác, đành gật đầu: – Có lẽ là ngài đúng.
Dương Khai nói:
– Hơn nữa lần này là bọn họ gây chuyện trước, ta giết một Vu Vương dĩ nhiên là sai, nhưng ta nghĩ sẽ không ai vội vàng ra mặt cho Vu Trì. Thực Cốt Bộ sẽ tiếp tục ghi hận chúng ta, nhưng muốn xuống tay với chúng ta, cũng là chuyện sau đại chiến hai tộc, mong là bọn chúng còn có thể tồn tại đến cuối cùng.
– Vậy còn chúng ta? Vũ ngẩng đầu nhìn Dương Khai, giống như đứa nhỏ chưa lớn.
– Chúng ta sẽ còn sống, sẽ đuổi Ma tộc đi, xây lại quê nhà mình!
Ánh mắt Vũ trở nên mê ly, giống như nhìn thấy tràng cảnh tương lai tươi đẹp..
– Vu Đằng đại nhân đã chết! Dương Khai chợt nói.
Vũ thu lại vẻ mặt hướng tới, cụp mắt xuống, không nói gì, nhưng tâm tình bao phủ bị thương, Lộ khoác tay lên nàng, hai tỷ muội dựa sát vào nhau.
———