Những quả cầu lửa đen theo ý niệm của Dương Khai khống chế biến thành mũi tên, tụ tập một chỗ, trực tiếp chọc thủng lớp màn ánh sáng đỏ, xông lên trời cao, sát khí tà khí ngập trời như cũng vì xuất hiện lỗ thủng mà xì hơi, uy thế giảm đi.
Dương Khai nhếch mép cười, sau lừng bùng nổ tiếng sấm, Lục Diệp không kịp phản ứng, nhoáng cái đã tới trước người hắn, trường kiếm Ma diệm xẹt qua một đường cong, chém thẳng vào người Lục Diệp.
Lục Diệp đã sớm thấy uy năng khủng bố của Ma diệm, tuy rằng không đến mức bị Ma diệm bám thân thiêu đốt tới chết, nhưng có thể tránh tiếp xúc thì cố gắng né tránh, tiếng cười khặc khặc chợt khựng lại, hú lên liền vội tránh né. Đồng thời, hai tay không ngừng bấm pháp quyết khó hiểu, ngay sau đó màn sáng đỏ vặn vẹo biến đổi, hóa thành bàn tay lớn vỗ xuống đầu Dương Khai.
Hắn cũng biết được Khống Nguyên Thuật, hơn nữa điều khiển tinh thông không kém gì Dương Khai mới vừa lĩnh ngộ thần thông này, thậm chí còn vượt hơn.
Bàn tay đỏ vừa vỗ xuống, tựa như cả trời đất cũng bị phong tỏa, khiến người ta khó thở, thậm chí động tác của Dương Khai còn chậm lại một chút.
Dương Khai hừ một tiếng, điên cuồng thúc đẩy thánh nguyên, giãy khỏi cảm giác bùn lầy kia, cũng không quay đầu, trực tiếp đẩy ra một chưởng.
Cũng một bàn tay che trời xuất hiện, Cửu Thiên Thần Kỹ Già Thiên Thủ nghênh đón Đại Hồng Thủ của Lục Diệp, hai chưởng giao nhau, linh khí thiên địa chấn động, toàn bộ khe núi đổ vỡ.
Thừa cơ hội này, Dương Khai đã nhào lên, trường kiếm Ma diệm múa lên kín không kẽ hở, từng đoàn ngọn lửa đen theo Khống Nguyên Thuật hóa thành các loại công kích, điên cuồng ập xuống Lục Diệp.
Hắn đã nhìn ra, tu vi thần thức của Lục Diệp mạnh hơn mình một bậc, nhưng mạnh cũng có hạn. Chỉ cần mình đủ cảnh giác, hắn sẽ không thể tạo thành uy hiếp quá lớn tới mình. Tuy nhiên thánh nguyên của bất quá đối phương không tinh khiết hùng hậu bằng mình, hơn nữa lực lượng thân thể càng kém xa.
Cho nên Dương Khai mới lựa chọn chiến đấu cận thân, đây là sở trường của hắn!
Không chỉ thế, vì phòng ngừa Lục Diệp chạy trốn, Dương Khai còn thúc đẩy thánh nguyên truyền vào trong chiếc khiên tím. Chiếc khiên tím hút đủ thánh nguyên, liền tuôn ra khí tức vàng đất, tạo thành bão cát lớn trong khe núi!
Đây là một loại uy năng ẩn chứa trong chiếc khiên tím, Dương Khai mới vận dụng lần đầu.
Chiếc khiên tím này dùng vỏ lưng của Xích Vĩ Tử Giáp hạt luyện chế thành, Dương Viêm cố ý dung nhập nội đan yêu thú bậc chín vào đó, chiếc khiên liền có một loại năng lực của Xích Vĩ Tử Giáp hạt khi còn sống.
Bão cát chính là năng lực đi kèm của chiếc khiên!
Cát bụi cuốn lên, bóng người Dương Khai mờ ảo khó thấy, càng làm người ta khó tính toán. Ở trong cát bụi, Lục Diệp không chỉ phải chia ra tâm thần ngăn cản công kích quỷ dị, còn bị Dương Khai đảo khách thành chủ, bị áp chế đối phó mệt mỏi.
Lục Diệp hết sức căm tức, hắn căn bản không ngờ mình xa cách mấy chục ngàn năm lấy lại được tự do, một lần nữa xuống núi, đụng phải kẻ địch đầu tiên đã mạnh mẽ đến vậy, căn bản không giống như có thể tùy tiện nhào nặn như trong tưởng tượng.
Điều này làm hắn cảm thấy mất hết thể diện, thẹn quá hóa giận.
Khống Nguyên Thuật của hai người không chênh nhau là bao, Dương Khai bởi vì mới lĩnh ngộ, còn không làm đến mức hoàn mỹ, còn Lục Diệp lại vì thánh nguyên của thân thể này không đủ hùng hồn tinh khiết, không thể phát huy toàn bộ thực lực, khống chế thánh nguyên chiến đấu với Ma diệm của Dương Khai liền rơi xuống thế yếu.
Thánh nguyên rơi xuống thế yếu, lực lượng thần thức không thể áp chế đối phương, thân thể không mạnh mẽ bằng, giao đấu một hồi, Lục Diệp liền chồng chất vết thương, sắp thấy không chống đỡ nổi.
Dương Khai không nói một lời, chỉ điên cuồng áp chế đối phương, trường kiếm Ma diệm thỉnh thoảng tạo thành chút tổn thương. Nhưng làm Dương Khai cực kỳ buồn bực, đó là Ma diệm trước giờ luôn thuận lợi dù cho dính lên người đối phương, trên người đối phương lóe lên ánh sáng xanh dập tắt mất. Không biết ánh sáng xanh kia là gì, lại khắc chế Ma diệm của mình, chỉ tạo thành tổn thương da thịt, không tổn thương tới căn bản.
Nếu đã quyết tâm muốn tiêu diệt kẻ địch không rõ nguyên do ày, Dương Khai tự nhiên không thể che giấu nữa.
Hắn không sử dụng lực lượng không gian.
Không Gian Nhận tự sáng tạo còn chưa đại thành, dùng để đánh lén bất ngờ là lựa chọn tốt nhất. Nếu một chiêu không trúng, làm cho đối phương có phòng bị, vậy sẽ không còn hiệu quả.
Hắn đang tìm cơ hội thích hợp, chuẩn bị cho Lục Diệp một cái bất ngờ. Chỉ cần bị Không Gian Nhận của hắn đánh trúng, vậy Lục Diệp không chết cũng phải trọng thương!
Không ngờ tới, Dương Khai điên cuồng áp chế cũng khơi dậy lửa giận của Lục Diệp, sau một lần nữa bị thương, Lục Diệp quát khẽ: - Tiểu bối ngươi muốn chết!
Vừa nói, trong miệng Lục Diệp bỗng nhiên phun ra ngụm máu tươi màu đen, máu này có mùi gắt mũi, khiến người ta ngửi phải mà muốn ói, chứa đựng uy năng khủng bố, giống như là tinh huyết của hắn.
Tinh huyết hóa thành sương máu, bỗng ngưng ngưng tụ lại một điểm liền vỡ tung, sau đó Lục Diệp phất tay, trên tay đột ngột xuất hiện một cây thước ngắn màu xanh đen.
Cây thước ngắn chỉ dài cỡ hai bàn tay, rộng khoảng lòng bàn tay nắm lại, nhìn không có gì nổi bật. Nhưng khi vật này xuất hiện, trái tim của Dương Khai bỗng đập mạnh, cảm giác nguy cơ vô hình trào lên dưới đáy lòng.
Hắn rất ít khi xuất hiện cảm giác này, nhưng mỗi lần sinh ra cảm giác như thế, vậy có nghĩa là nguy cơ không thể tưởng tượng đang tới.
Lục Diệp toát ra nụ cười dữ tợn, điên cuồng truyền thánh nguyên vào trong cây thước đen, bỗng chốc, trời đất trở nên tối tăm.
Dường như tất cả ánh sáng đều bị cây thước kia hấp thu hết, khiến cho Dương Khai cũng không thể thấy được cảnh tượng xung quanh, ngay cả Diệt Thế Ma Nhãn cũng không thấy được gì.
Bão cát vẫn tràn ngập trong khe núi, đột ngột ngừng lại, hạt cát bay bay, tiếng gió rít ngừng bặt.
Sắc mặt Dương Khai đại biến, thoáng cái, hắn phát hiện thánh nguyên bỗng không vận chuyển, mặc kệ hắn thúc đẩy thế nào cũng không dùng được bao nhiêu lực lượng, thậm chí cả thức hải cũng không chịu nổi.
Trong bóng tối, dường như có thứ gì đập tới, hơi thở chết chóc ập vào mặt, đó là hơi thở hủy diệt tất cả, khiến người ta rợn gáy.
Không đỡ nổi! Cũng không đỡ được!
Trong đầu Dương Khai lập tức lóe lên đủ mọi ý tưởng, biết mặc kệ vận dụng thánh nguyên hay thần thức đều không thể chống đỡ một đòn quỷ dị kinh hồn này. Dù cho muốn trốn, dưới tình trạng thánh nguyên thần thức bị áp chế toàn diện, hắn cũng không thể nhúc nhích, càng không thể xé rách không gian.
Trong chớp nhoáng, ngón tay của Dương Khai ngưng tụ ra một giọt Kim huyết, sức sống cùng dao động khí huyết khiến người ta kinh sợ lan tràn, ngay sau đó giọt Kim huyết này biến thành ánh sáng vàng, đâm vào trong bóng tối.
Hơi thở sức sống cùng diệt thế đụng vào nhau, khắc chế lẫn nhau, bất ngờ, là không có tiếng nổ truyền ra, chỉ có ánh sáng vàng và đen giao chiến trong khe núi, nhất thời ngang ngửa, kỳ phùng địch thủ.
- Sao lại thế này? Lục Diệp cuối cùng biến sắc, tuy rằng trước đó bị Dương Khai áp chế đủ đường, nhưng hắn vẫn không ra hết thủ đoạn, không chút hốt hoảng. Hiện tại đã vận dụng bí bảo mạnh mẽ như thế, hắn đã có ý nhất quyết giết Dương Khai, càng tin tưởng Dương Khai không có năng lực chống đỡ một đòn này.
Ngoài dự liệu của hắn, mình nện xuống một thước, tình cảnh máu thịt tung tóe không có xuất hiện, lực lượng khí huyết cuồn cuộn như biển sinh ra, liền ngăn cản công kích của hắn.
Nhất định phải sớm giết kẻ này! Trong đầu Lục Diệp xẹt qua ý này, sắc mặt trở nên cực kỳ hung ác.
Chỉ là võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh, không ngờ lại có thể chống đỡ được mình, nếu để cho hắn trưởng thành, chẳng phải sẽ vô địch thế gian? Bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước, đây là kinh nghiệm mấy vạn năm qua của Lục Diệp, cũng là nguyên tắc hành động của hắn.
Lúc này, hắn thật sự coi Dương Khai là cái đinh trong mắt, gai trong thịt, không loại trừ không thoải mái.
Trong mặt xẹt qua một tia hung ác, lại phun ra một ngụm tinh huyết, chống lại ánh sáng vàng. Ánh sáng đen cũng bỗng tăng mạnh khí thế, từ từ bao trùm ánh sáng vàng, sắp thấy bao phủ Dương Khai, nuốt trọn tất cả.
Dương Khai bấm tay búng ra, lại một giọt Kim huyết bắn ra, ánh sáng vàng lại hung hăng chiếu rọi bốn phương, xuyên thủng ánh sáng đen phong tỏa.
- A... Lục Diệp kinh dị hét lên, sau đó màu đen tán loạn, ánh sáng tái hiện nhân gian.
Trong khe núi, bất luận là Dương Khai hay Lục Diệp đều đứng chỗ cũ, có điều lúc này Lục Diệp lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, có vẻ trọng thương nguyên khí.
Còn sắc mặt Dương Khai dù khó coi, nhưng không bị thương, vẫn tràn đầy sức mạnh.
Xuyên qua sương mù đỏ, Dương Khai nhìn chằm chằm Lục Diệp, trong mắt xẹt tia sáng lạnh như núi tuyết thổi tới, lạnh thấu tới xương.
Lục Diệp liền không khỏi rùng mình!
Một lưỡi dao đen đột nhiên ập tới từ phía trước, không chờ Lục Diệp đề phòng, đã đánh tới trước mặt.
Lục Diệp hoảng hốt, vội vàng lách mình, tránh né yếu hại, nhưng đồng thời, cảm giác đau nhói truyền tới từ tay trái.
Quay đầu nhìn lại, Lục Diệp kinh hồn bạt vía, hắn phát hiện một cánh tay của mình đã bị đạo công kích kia chém rớt mất.
Rốt cuộc là thứ công kích gì, thậm chí mình cũng không phát hiện ra, không có một chút hơi thở, uy lực mạnh mẽ đến thế?
Hơn nữa khiến Lục Diệp hết sức hoảng sợ, là cánh tay cụt rơi xuống rõ ràng ngắn hơn một đoạn, không thể ghép liền với vết thương, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc hắn đang kinh sợ, ở đối diện, Dương Khai đã tuôn sát khí như thủy triều, đang chuẩn bị thừa cơ trọng thương đánh chết, Lục Diệp lại lách mình, hóa thành ánh sáng đỏ vội vàng bỏ chạy.
Không biết hắn vận dụng bí thuật gì, đợi cho thần thức của Dương Khai nhận ra bóng hắn, đối phương đã chạy ra xa 5 dặm.