Sau khi thấy tự mình được lợi, vẻ mặt những người này càng dục động.
Những võ giả ngoại lai lặng yên chốc lát, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, có người hét:
- Sớm nhìn ra các ngươi không có lòng tốt, các huynh đệ liều mạng với bọn chúng!
Trong phút chốc, hơn trăm thần hồn linh thể chia làm hai trận địa, thất gia liên minh một bên, võ giả ngoại lai một bên, trong Thần Chiến Chi Đìnhnày, diễn ra một trận chiến quyết liệt.
Không có bí bảo, không có võ kỹ, cũng không có thể xác, điều duy nhất tất cả họ có thể dựa vào Thần Hồn Kỹ tự mình tu luyện và sức mạnh thần hồn bản thân.
Võ giả hai bên xông vào nhau, không ngừng có những thần hồn linh thể bị đánh tan, hóa thành từng cỗ sức mạnh, bị các võ giả xung quanh thu nạp.
Sau khi nuốt được thần hồn linh thể của kẻ khác, tâm trạng những võ giả này cũng kích động hơn, sát khí lẫm liệt, dường như mỗi người đều muốn độc bá lợi ích này, phải giết sạch tất cả.
Xét cho cùng võ giả thất gia liên minh vẫn mạnh hơn, mỗi nhà ở đây đều có hai Siêu Phàm Cảnh, họ đã xuất chiêu, gần như có thể lấy đi tính mạng của một võ giả ngoại lai.
Trong những võ giả ngoại lai này, cũng có vài vị Siêu Phàm Cảnh, những người này liên minh với trợ thủ của mình, ít nhiều cũng chống đỡ được một khoảng thời gian, cũng đem lại không ít tổn thất cho liên minh thất gia.
Tất cả mọi người giết đến mắt đỏ ngầu, luôn có người kên lên thảm thiết rồi biến mất.
Cảnh tượng tàn nhẫn điên cuồng khiến Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa khó tiếp nhận, người run rẩy nhìn về phía hỗn chiến, đến có người lại gần cũng không nhận ra.
Dương Khai nhướn mày, cố ý muốn xem nữ nhân này có bản lĩnh gì, nên không ra tay giúp đỡ, chỉ thờ ơ quan sát.
Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Thánh Nữ mới tỉnh lại, trong thần hồn linh thể nhỏ bé, yếu ớt kia bộc phát một năng lượng rất lớn đánh tan thần hồn tên võ giả đang tiến lại gần nàng.
Thấy năng lượng kẻ đã chết bên cạnh mình, nàng không như những kẻ khác nuốt lấy mà ngược lại chủ động tránh xa, tỏ vẻ chán ghét.
Dương Khai thầm gật đầu, cảm thấy nữ nhân này cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa nhãn lực cũng khá, biết được sau lợi ích vô cớ đó là hậu họa khôn cùng.
Như cảm nhận được Dương Khai đang quan sát mình, Thánh Nữ liếc nhìn Dương Khai, ánh mắt cảnh giác.
Nàng không biết Dương Khai có giống kẻ khác hay không, đột nhiên đến bên hạ độc thủ, nếu thực sự như vậy, nàng tự thấy không thể ngăn nổi.
Từ trên người Dương Khai, nàng cảm nhận được một áp lực rất lớn, nhất là hơi thở nóng rực, khiến nàng hết sức kiêng kỵ.
Dương Khai cũng không chú ý đến nàng nữa, mà hứng thú quan sát trận hỗn chiến, thần sắc thản nhiên.
Tình thế lúc này đã nghiêng hẳn về một bên, đám võ giả ngoại lai vốn là mớ cát vụn, dưới dự tấn công dồn dập của liên minh thất gia, bất đắc dĩ phản công lại, dù mới bắt đầu cũng có chút thành quả, nhưng thực lực chênh lệch rõ ràng, bọn họ nhanh chóng thất bại tan tác.
Sau khi mấy vị Siêu Phàm Cảnh bị giết, những võ giả Thần Du Cảnh còn lại căn bản không thể làm nên chuyện gì.
Dù cho họ có khẩn thiết cầu xin, những cường giả liên minh thất gia cũng xem như không nghe thấy, tàn nhẫn đánh tan thần hồn linh thể bọn chúng, từ đó chuộc lợi.
Thời gian dần trôi qua, trên trăm người chỉ còn lại không đến mười mấy, mà những người này đều là cường giả Siêu Phàm Cảnh của thất gia liên minh.
Dường như nuốt sức mạnh thần hồn kẻ khác quá nhiều, giờ đây hậu họa rốt cục bộc phát ra, mỗi người bọn họ đều có chút nôn nóng điên cuồng, vô số thần hồn linh thể hỗn độn bên trong toát ra tức khí tà ác.
Nhìn nhau trong chốc lát, mười mấy người này lại một lần nữa xuất chiêu.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Trong lúc Dương Khai đang quan sát, Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa lần thứ ba tìm đến hắn ta, dáng vẻ vô cùng lo lắng, khiến Dương Khai cảm thấy buồn cười.
- Làm sao cái gì?
Dương Khai biết rõ nhưng cố hỏi.
- Chẳng may bọn họ nhắm vào chúng ta ra tay phải làm sao?
Thánh Nữ sợ hãi, mặc dù nàng có tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh nhưng liên minh thất gia vẫn còn rất nhiều người, một khi hướng về phía này, nàng căn bản không chống đỡ nối, do đó dù có chút e dè Dương Khai lúc này cũng không thể không nghĩ đi theo hắn.
- Ngươi là ngươi, ta là ta.
Dương Khai đưa một ngón tay lên, phe phẩy, nhanh chóng nhận ra dụng ý của nàng.
- Ngươi không sợ mình chết tại đây?
- Là phúc không phải họa, là họa không tránh được, sợ có tác dụng gì?
Dương Khai khẽ cười vui, dáng vẻ thản nhiên khiến Thánh Nữ liên tiêp ngạc nhiên, khi nói chuyện, dò xét ánh mắt nàng.
- Ngươi muốn làm gì?
Lúc này Thánh Nữ cảnh giác, trong ánh mắt Dương Khai không có ý tốt, làm nàng lo sợ, vội vàng nói:
- Ngươi đừng quên, trước đây ta từng cứu ngươi, ngươi nên biết có ơn phải báo.
Dương Khai nhún vai:
- Yên tâm ta không muốn làm gì ngươi, chớ khẩn trương như vậy.
Thánh Nữ hiển nhiên có chút không tin tưởng bộ dạng của hắn, nhìn thẳng vào mắt Dương Khai, tựa như muốn nhìn thẳng vào nội tâm hắn, một lát sau, trấn tĩnh lại.
Nàng có thể cảm nhận được Dương Khai quả thật không có ác ý gì với mình, nhưng con người này nhất định đang có ý gì đó, điều này khiến nàng có chút bất an.
Trong lòng vô cùng hối hận, nếu như sớm biết lần này nguy hiểm như vậy, nói gì nàng cũng không chạy đến đáy bi này, lại còn bỏ rơi hai vị cường giả của thánh địa, thật là tự chui đầu vào rọ!
Thánh Nữ khóc không ra nước mắt. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
4. Anh Rung Động Được Không?
=====================================
Dương Khai đã không chú ý đến nàng nữa, tiếp tục quan sát Thần Thức Chi Chiến bên kia.
Hơn mười cường giả thất gia liên minh đều hiểu rõ lẫn nhau, chiến đấu tương đối nóng nảy, hơn nữa chịu sức mạnh thần hồn bị nuốt, bọn họ đã không để ý sinh tử, không đến một canh giờ đã giành phần thắng.
Mười mấy người gần như đã chết hết, chỉ còn lại hai người đang kéo dài hơi tàn.
Hải Vạn Cổ của Hải gia và lão giả họ Trình đã tập hợp mọi người tới đây, hai người đều có tu vi Siêu Phàm nhị tầng cảnh, trong trận chiến như này, rõ ràng chiếm được ưu thế.
Tuy nhiên trải qua một phen đấu tiêu hao như vậy, thần hồn linh thể của bọn họ cũng có chút suy yếu, sau một hồi chiến đấu, đều khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Thấy cảnh này, Thánh Nữ nảy ra ý cùng Dương Khai nhân cơ hội đánh lén, giết chết hai tên này.
Dương khai lắc đầu, tỏ ý nhát gan, cũng không có thực lực đó, Thánh Nữ vô cùng tức giận.
Từ đầu đến cuối Dương Khai không hề tỏ vẻ sợ hãi, khi nhìn những kẻ kia hỗn chiến, hắn thậm chí còn có bộ dạng soi mói.
Biểu hiện như vậy, hoặc là vô cùng tự tin, hoặc là ngu muội vô tri.
Dù thế nào Thánh Nữ cũng thấy hắn không phải là loại thứ hai, không ngờ hắn lại bỏ qua cơ hội đánh lén tốt như vậy.
Để một mình nàng đi đanh lén, nàng cũng không nắm chắc phần thắng, chỉ có thể ở tại chỗ, vô cùng do dự.
Nói với Dương Khai, đánh chết Hải Vạn Cổ và lão giả họ Trình không khó, thậm chí rất đễ dàng, nhưng hắn không muốn thể hiện thực lực trước mặt kẻ khác, nếu như là kẻ khác thì dễ, có thể lập tức giết người diệt khẩu, nhưng Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa này trước đây đã từng giúp hắn, dù hắn không cần.
Nếu thật sự phải giết nữ nhân này, Dương Khai thật không làm được.
Hắn không phải loại hung ác, giết người không có lý do.
Hiện tại Dương Khai có một vấn đề đau đầu, nếu bây giờ có thể làm nàng ta ngất đi thì tốt.
Trong lúc suy nghĩ, Hải Vạn Cổ và lão giả họ Trình dường như phát hiện vẫn còn hai người ngoại lai bên này.
Dương Khai và Thánh Nữ trước giờ luôn tránh rất xa, cũng không tham gia hỗn chiến, càng không kêu tiếng nào, cẩn thận tránh cuộc hỗn chiến trước, bây giờ, sau khi số người ít đi,muốn tránh cũng không được.
Hải Vạn Cổ và lão giả họ Trình nhìn nhau, chợt cười dữ tợn.
- Trình huynh, chúng ta giải quyết hai tên kia trước, rồi tiếp tục phân thắng bại, thế nào?
Hải Vạn Cổ xem ra vẫn có chút ý thức, đề nghị.
Lão giả họ Trình trầm tư một lúc, khẽ gật đầu, bộ dạng hung dữ:
- Đúng lúc cần thêm sức mạnh thần hồn.
Nói như vậy, hai người cùng đứng lên, ánh mắt không tốt nhìn về bên này, cũng không vội vàng, chỉ từng bước đi tới, vẻ mặt như nắm chắc phần thắng trong tay.
Cách đó không xa, hai ngươi đưa mắt nhìn Dương Khai và Thánh Nữ, vẻ mặt lập tức ngây ra, kinh ngạc nhìn Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa, bộ dạng có vẻ không tin.
- Ngươi...
Hải Vạn Cổ chỉ tay vào nữ nhân kia, cau mày:
- Ngươi không phải là Thánh Nữ điện hạ sao?
Lão giả họ Trình cũng với bộ mặt như thấy quỷ, mắt choáng váng.
Sát khí và bất thiện của hai người tiêu tan cùng lúc Thánh Nữ xuất hiện.
- Là ta!
Thánh Nữ khẽ gật đầu.
- Sao Ngài lại ở đây?
Hải Vạn Cổ nhíu mày hỏi, dường như nhớ ra gì đó, kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Ngài theo liên minh thất gia xuống dưới này?
- Đúng vậy, vốn chỉ muốn xuống ngắm cảnh, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thánh Nữ bình tĩnh, trả lời tự nhiên.
- Còn vị này là...
Hải Vạn Cổ nghi ngờ nhìn về phía Dương Khai.
Thánh Nữ suy nghĩ một lát, nhanh chóng đáp:
- Là tùy tùng của ta!
Thần sắc Dương Khai sáng lên, liếc mắt lườm nữ nhân kia, nàng ta trả lời như vậy, có vẻ như muốn bảo vệ bản thân hắn, lại vừa có ý cùng hắn đứng chung một trận tuyến.
Thân là tùy tùng của Thánh Nữ, vậy nhất định phải là người của Cưủ Thiên Thánh Địa, có thân phận như vậy, Hải Vạn Cổ và lão giả họ Trình cũng phải có chút kiêng nể.
Quả nhiên nghe Thánh Nữ nói như vậy, vẻ mặt hai lão biến sắc hẳn, có chút đấu tranh và do dự.
Tâm trạng của bọn chúng lập tức biểu hiện lên sự dao động thần hồn linh thể, dao động đó chấn động không ngừng, khi thì vững vàng, khi thì phập phồng, hiển nhiên trong lòng họ không cung kính như vẻ bề ngoài, đang có suy tính không tốt.