Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười nói: - Ta không bị ấm đầu, ngược lại rất thanh tỉnh, bởi vì ta biết, muốn rời khỏi chỗ này, ắt không thể thiếu được lực lượng của Dương huynh.

Dương Khai nhướng mày, cười hắc hắc nói: - Ý của Doãn huynh ta hiểu được, nhưng... ngươi dựa vào đâu cảm thấy ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài?

Doãn Nhạc Sinh trầm giọng nói: - Không phải ngươi muốn tìm hiểu tin tức về khôi lỗi kia sao? Khôi lỗi kia đối với ngươi có đại dụng thì phải?

Nghe hắn nhắc tới Tiểu Tiểu, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, quát: - Nó ở đâu!

Doãn Nhạc Sinh cười ha ha, ung dung nói: - Dương huynh quả nhiên rất coi trọng nó, nếu Dương huynh có việc cần cầu xin, ta cũng như thế, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch, ngươi thấy sao?

Dương Khai nghiến răng, tuy rằng hận không thể xông tới chà đạp tên Doãn Nhạc Sinh này một trận, sau đó ép hỏi hắn tung tích của Tiểu Tiểu, nhưng dùng bạo lực lúc này cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chỉ cần Doãn Nhạc Sinh không chịu nói cho hắn biết tin tức Tiểu Tiểu, Dương Khai cũng không có biện pháp, hơn nữa cho dù có nói, Dương Khai cũng không thể xác định được thật hay giả.

Cùng với việc giết Doãn Nhạc Sinh, Dương Khai càng muốn biết tin tức Tiểu Tiểu hơn. Hắn trầm ngâm một trận, rồi gật gật đầu nói: - Giao dịch thế nào, nói nghe một chút.

Doãn Nhạc Sinh nói: - Ngươi dẫn ta rời khỏi địa phương quỷ quái này, ta sẽ nói tung tích khôi lỗi kia cho ngươi biết.

Dương Khai cười lạnh nói:

- Ta sao biết ngươi nói thật hay giả? Nói không chừng ngươi căn bản không biết Tiểu Tiểu hiện giờ ở đâu cũng nên.

- Ta biết! Doãn Nhạc Sinh tỏ ra nghiêm túc: - Không ngại nói cho ngươi biết, khôi lỗi kia của ngươi năm xưa quả thật cùng ta rơi vào Đông Vực, chỉ là với thực lực của ta lúc đó căn bản không thể thu phục nó, cho nên liền một mực theo sau, muốn tìm cơ hội tốt, đáng tiếc một mực không có thể thành công. Hiện tại nó đã đi đâu, này trên đời này chỉ có một mình ta biết được, không có người thứ hai. Dương huynh, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, muốn cùng ta liều chết đánh một trận, lưỡng bại câu thương, hay giao dịch công bình, tùy theo ý ngươi.

Dương Khai lạnh lùng nói: - Nói cho ta biết trước, ta lập tức đưa ngươi rời khỏi, bảo đảm không ra tay với ngươi!

Doãn Nhạc Sinh cười ha hả, nói: - Ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi sao?

- Vậy ngươi muốn như thế nào? Dương Khai không nhịn được quát khẽ.

Hai người ngươi một lời ta một câu tranh chấp không nghỉ, ba tên còn lại đều ngạc nhiên đứng nhìn, song mặc dù bọn hắn không biết Dương Khai và Doãn Nhạc Sinh đang tranh chấp cái gì, nhưng ít nhiều cũng nghe được một chút manh mối.

Trường Hạo chợt lên tiếng: - Doãn huynh, hắn có thể dẫn chúng ta rời khỏi nơi này?

Doãn Nhạc Sinh nhìn hắn, nói: - Nếu như hắn không thể, vậy thì không ai có thể.



- Dựa vào cái gì?

Trường Hạo hoảng sợ hỏi: - Chỗ này là trong khe nứt không gian, nếu không đánh vỡ màng chắn không gian, căn bản không có biện pháp rời khỏi. Trước đó chúng ta nhiều người như vậy liên thủ cũng không thể thành công, một mình hắn dựa vào cái gì có thể làm được?

Doãn Nhạc Sinh nhíu mày, nói: - Bởi vì vị Dương huynh này tinh thông lực lượng không gian.

- Tinh thông lực lượng không gian? Trường Hạo nghe vậy vừa mừng vừa sợ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Dương Khai, tựa như thấy được cọng rơm cứu mạng vậy.

Hai tên khác cũng vô cùng kích động, thầm liếm môi một cái.

- Bổn thiếu tinh thông lực lượng không gian, liên quan cái rắm gì đến các ngươi! Dương Khai trừng mắt nhìn ba tên kia, một bụng khó chịu.

Trường Hạo cười lấy lòng, nói: - Ha ha, Dương huynh, chúng ta coi như không đánh nhau không quen biết, lúc này cũng chỉ có mấy người chúng ta còn sống ở chỗ này, nếu ngươi thật sự có thể rời khỏi, xin hãy đem chúng ta đi theo được không? Yên tâm, ít ngày sau chúng ta tất có hậu báo!

- Đúng vậy đúng vậy, ân đức của Dương huynh ta xin khắc trong tâm khảm, có ngày tất báo!

- Dương huynh, nhiều bằng hữu thì có nhiều lựa chọn hơn, sau này nếu ngươi tới Tây Vực, Tôn mỗ nhất định sẽ long trọng nghênh đón!

Hai người kia cũng vội vàng hùa theo Trường Hạo, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Dương Khai.

- Cút đi! Dương Khai không nhịn được khẽ quát một tiếng.

Trường Hạo nghe vậy, sắc mặt từ từ lạnh xuống, nhìn Dương Khai nói: - Dương Khai, ngươi cũng không nên không thức thời, tuy rằng thực lực của ngươi không tầm thường, nhưng bốn người bọn ta liên thủ ngươi cầm chắc không địch lại, không nên ép chúng ta mạnh tay với ngươi!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng: - Lúc trước bốn mươi người các ngươi bổn thiếu còn không sợ, hiện tại chỉ còn lại có bốn tên, có thể bắt ta thế nào? Muốn chết thì cứ lên thử một chút.

Sắc mặt Trường Hạo cứng đờ, nhưng cũng biết Dương Khai nói là sự thật, trước đó bốn mươi người đều không thể làm gì được Dương Khai, hiện tại cho dù bốn người bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể giữ được hắn. Huống chi, võ giả tinh thông lực lượng không gian trong lời đồn là khó đối phó nhất, người như thế cho dù đánh không lại, thì chạy trốn cũng là số một.

Dương Khai không để ý tới Trường Hạo cùng hai tên kia nữa, quay đầu nhìn về phía Doãn Nhạc Sinh, âm trầm nói: - Ngươi nếu muốn cùng ta giao dịch, vậy thì hãy lấy ra thứ có thể khiến song phương chúng ta đều có thể tin tưởng được, nếu không hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cùng lắm thì tự ta đi Đông Vực từ từ tìm cũng được.

Sắc mặt Doãn Nhạc Sinh trầm xuống, nói: - Dương huynh tự tin có thể giết chết ta sao?

Dương Khai bĩu môi nói: - Trong hoàn cảnh này, ta chỉ cần động một chút thủ là có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn, ngươi nói ta giết được ngươi hay không?

Nói rồi, Dương Khai vung tay lên, một luồng không gian loạn lưu bỗng nhiên như được dẫn dắt vậy, lập tức chảy tới như một dòng sông, đánh về phía Doãn Nhạc Sinh.

Doãn Nhạc Sinh hoảng sợ, vội vàng tránh sang một bên.

Sau khi thân hình lần nữa đứng vững lại, sắc mặt đã vô cùng tái nhợt.

Hắn vốn cho rằng mình có đòn sát thủ, căn bản không cần quá mức e ngại Dương Khai. Nhưng hiện tại xem ra, ở trong hoàn cảnh đặc thù này, chẳng những không thể khiến Dương Khai bó tay bó chân, ngược lại còn vô hình gia tăng thực lực của hắn, nếu thật động thủ ở chỗ này, phần thắng của hắn không đến hai thành a!

Phải nhanh rời khỏi nơi này, nếu muộn chỉ sợ sẽ sinh biến!

Nghĩ đến đây, Doãn Nhạc Sinh trầm giọng nói:

- Dương huynh, nhìn cái này thử xem!

Dứt lời, hắn thuận tay ném một vật cho Dương Khai.



Dương Khai cũng không sợ hắn giở trò lừa bịp gì, đưa tay nhận lấy, thần niệm đảo qua, lập tức kinh ngạc nói: - Hả? Thần Hồn Khế?

Doãn Nhạc Sinh nhướng mày nói: - Dương huynh nhận ra được thứ này thì tốt rồi.

Thần Hồn Khế, chính là một món đồ chơi của U Hồn Đại Đế, cung chủ U Hồn Cung tại Đông Vực, năm xưa trong lúc nhàm chán làm ra, suy cho cùng thì tương đương với một giấy khế ước, dùng để ký kết khế ước lời thề thần hồn giữa hai người với nhau, nhưng bởi vì trong Thần Hồn Khế này có một loại lực lượng kỳ lạ, cho nên song phương đều không thể làm trái nội dung khế ước, một khi làm trái, ắt gặp nổi khổ Phệ Hồn.

Thần Hồn Khế tại nơi khác cực kỳ khó gặp, năm xưa Dương Khai cũng đã thấy qua, cho nên mới có thể nhận ra, hiểu được uy năng của thứ này. Chỉ cần song phương dùng lời thề thần hồn ký kết khế ước với nhau, sau khi khế ước có hiệu lực sẽ không thể làm trái được, trừ phi tự mình muốn chết.

Thần Hồn Khế là đồ vật U Hồn Đại Đế nghiên cứu ra, mà U Hồn Cung của U Hồn Đại Đế lại ở đông Vực, cho nên Doãn Nhạc Sinh là đệ tử Đông Vực Hoàng Tuyền Tông có thể có một tấm Thần Hồn Khế trong tay, ngược lại cũng là chuyện bình thường.

- Như thế đủ để cho thấy thành ý của ta rồi chứ? Doãn Nhạc Sinh nghiêm túc nhìn Dương Khai.

Dương Khai gật gật đầu nói: - Nếu có Thần Hồn Khế, dĩ nhiên là không có vấn đề gì.

Doãn Nhạc Sinh nói:

- Tốt, ngươi đưa ta rời khỏi nơi này, ta sẽ nói tung tích khôi lỗi kia cho ngươi biết.

Dương Khai trầm ngâm một chút, gật đầu nói: - Không thành vấn đề.

Trường Hạo vội la lên: - Doãn huynh, dẫn ta theo với a, Phạm Thiên Thánh Địa ta cùng Hoàng Tuyền Tông ngươi cũng coi như là đồng minh, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được.

Doãn Nhạc Sinh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Dương Khai.

Dương Khai hừ lạnh nói: - Trường Hạo, mạng ngươi có người đã định rồi, ngươi nhất thiết phải chết ở chỗ này!

Trường Hạo trợn tròn mắt, cả giận nói: - Người nào? Người nào muốn mạng của ta!

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Ngươi bỏ rơi ai không quản, đó chính là người muốn mạng của ngươi!

Trường Hạo ngẩn ra, thất thần nói:

- Trường Hiền? Ngay sau đó hắn liền phẫn nộ quát: - Càn rỡ! Ta là sư huynh, hắn lại muốn người khác tới giết ta! Quả thực khốn nạn!

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, không thèm để ý tới hắn nữa, mà nhìn Doãn Nhạc Sinh nói: - Doãn huynh, thề đi!

- Được! Doãn Nhạc Sinh gật gật đầu, ngay sau đó dùng thần hồn bản thân lập lời thề, nếu Dương Khai nguyện ý đưa hắn rời khỏi đây an toàn, hắn sẽ phải nói cho Dương Khai tung tích Tiểu Tiểu.

Ngay sau đó, Dương Khai cũng lấy thần hồn thề.

Khi lực lượng thần hồn bắt đầu khởi động, Thần Hồn Khế kia bỗng nhiên sáng lên, một phân thành hai, hóa thành hai luồng sáng, chui vào thân thể Dương Khai cùng Doãn Nhạc Sinh, khiến hai người đều là khẽ hừ một tiếng, trong minh minh, cảm thấy có một tầng gông xiềng đang trói buộc mình.

Hai người đều biết, đây là tác dụng của Thần Hồn Khế.

- Tiểu Tiểu ở đâu? Dương Khai híp mắt nhìn Doãn Nhạc Sinh.

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười, môi khẽ rung, truyền âm.



Sắc mặt Dương Khai biến đổi, sợ hãi nói: - Tại sao lại ở chỗ đó?

Doãn Nhạc Sinh kinh ngạc nói: - Hử? Dương huynh lại biết nơi đó sao?

Dương Khai trầm giọng nói:

- Trước đó không lâu mới nghe người ta đề cập qua, ngươi chắc chắn nó đi nơi đó sao?

Doãn Nhạc Sinh nói: - Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao? Lúc mới đầu ta cũng không biết đó là nơi nào, nhưng sau đó sinh sống tại Đông Vực một thời gian, mới biết nơi đó rất nguy hiểm, cũng may lúc đó ta không cùng đi vào, nếu không hôm nay chỉ sợ cũng không thấy được Dương huynh.

Dương Khai xanh mặt, so với việc không biết tung tích Tiểu Tiểu, hiện tại hắn lại càng thêm lo lắng hơn.

Doãn Nhạc Sinh đã lập lời thề thần hồn cùng mình, cũng có Thần Hồn Khế trói buộc, cho nên không có khả năng nói láo, nhưng nếu Tiểu Tiểu đi tới nơi đó tuyệt đối là dữ nhiều lành ít a.

Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.

Doãn Nhạc Sinh lại mỉm cười nói: - Được rồi, điều Dương huynh muốn biết Doãn mỗ đã thành thật khai báo, hiện tại tới phiên ngươi thực hiện ước định rồi chứ?

Dương Khai âm trầm nhìn hắn, rồi bỗng nhiên vung tay trảo vào trong hư không.


Doãn Nhạc Sinh nhìn không chớp mắt, đợi khi thấy được một khe nứt không gian bị Dương Khai xé mở, sắc mặt vừa sợ hãi vừa vui, trầm giọng nói: - Dương huynh quả nhiên rất cao minh, sau này nếu tấn cấp lên Đế Tôn, ắt sẽ là Lý Vô Y thứ hai a.


- Mau cút! Dương Khai hừ lạnh nói.


Doãn Nhạc Sinh cười lớn nói: - Vậy Doãn mỗ cáo từ, hy vọng chúng ta còn có gặp lại!


- Ngày gặp lại, chính là lúc ngươi nhận lấy cái chết! Dương Khai nghiến răng nói.


Doãn Nhạc Sinh lơ đễnh, thân hình thoắt một cái, hướng khe nứt không gian kia phóng đi, trong nháy mắt đã vọt vào trong.


Mà đám người Trường Hạo thấy vậy, cũng vội vàng theo sát phía sau, cùng thi triển thần thông muốn từ nơi đó thoát đi.


Dương Khai lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không ngăn cản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK