Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở lối vào của thông đạo hư không, từng tên đệ tử của Phong Vũ Lâu bị áp giải ra, ánh mắt đờ đẫn, ai nấy đều là cái dáng vẻ bị nhục nhã lớn.

Tên võ giả Tiêu Dao Thần Giáo kia đứng trước mặt Vu Thuần báo cáo, lại phát hiện trưởng lão chẳng phản ứng gì, lòng cảm thấy rất là kỳ quái.

- Giáo chủ của ngươi nói như thế?

Dương Khai híp mắt, nhìn về phía đệ tử kia.

- Ngươi là ai?

Tên đệ tử kia liếc Dương Khai một cái, thấy hắn lạ mặt thì nhíu mày hỏi.

Dương Khai nhếch mép cười:

- Ta là ai không quan trọng, ta hỏi các ngươi, Giáo chủ của các ngươi bảo các ngươi bố trí đám người này như vậy sao?

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Đám man di này không thành thật chút nào, lại còn dám vọng tưởng phản kháng, nhưng giết đi vài tên rồi bọn chúng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác mà thôi.

Tên đệ tử kia đáp lại với vẻ đương nhiên, gã thấy Dương Khai nghênh ngang đứng đây nên tưởng hắn là khách của Thần Giáo, tất nhiên là có gì nói nấy.

- Được.

Dương Khai gật đầu, hàn quang lóe lên, lãnh liệt như đao phong.

- Chủ thượng…

Dường như cảm nhận được sát khí của hắn, sắc mặt Lệ Dung cũng trở nên băng hàn, gọi một câu hỏi ý hắn.

- Giết toàn bộ!

Dương Khai quát một tiếng.

Lệ Dung và Hàn Phi gật đầu, không nói gì thêm mà phóng ra ma khí ngút trời, khiến cả trời đất bỗng trở nên tối om, không thấy một tia sáng nào.

Tất cả mọi người bỗng chốc cảm nhận được tử ý nồng đậm rót vào trong trái tim, đồng thời còn có một loại băng hàn lạnh lẽo thấu tâm.

Không nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng không nghe thấy tiếng ai kêu la thảm thiết.

Chỉ mười giây ngắn ngủi, khi bóng tối che phủ bầu trời biến mất, ánh sáng trở về, tất cả những võ giả có liên quan tới Tiêu Dao Thần Giáo đều cứng ngắc tại chỗ, sức sống biến mất. Kẻ nào kẻ nấy đều mắt trợn trừng lên, tròng mắt đỏ sậm như gặp phải chuyện gì vô cùng kinh khủng trước khi chết.

Năm võ giả Nhập Thánh cảnh tầng một kia dù sao có thực lực mạnh hơn một ít, mặc dù bị khí thế của Lệ Dung giam cầm, nhưng không có lập tức chết.



Tên Vu Thuần kia như hồi quang phản chiếu, nhìn chằm chằm Dương Khai, cắn răng nói:

- Ngươi lại dám…

Dường như lúc này y mới biết được sự hung tàn của Dương Khai, lời nói không hợp là lập tức hạ sát thủ, không chừa đường sống.

Răng rắc…

Những tiếng vang giòn giã, năm vị Nhập Thánh cảnh, từng người một bị bông tuyết bao trùm, phút chốc biến thành tượng băng.

Hàn Phi vỗ tay một cái, năm bức tượng băng trông rất sống động kia ầm ầm vỡ tung, hóa thành năm ánh huỳnh quang tán ra trong trời đất này.

Đám đệ tử Phong Vũ Lâu bước ra từ trong thông đạo sợ tới mức choáng váng, mặt màu trắng bệch nhìn cảnh tượng không thể tin tưởng nổi này.

Bọn họ biết rõ đám người bắt mình tới đây hùng mạnh như nào, nhưng những kẻ trông có vẻ mạnh này lại không thể ngăn cản được kẻ thù, ở trước mặt mấy người này mà lại chẳng thể hoàn thủ, bị bọn họ bóp chết như con kiến.

Mấy người kia sao lại có tu vi thông thiên triệt địa như vậy?

Trong lúc hoảng sợ, bọn họ đều phấn chấn, tất cả đều đưa mắt nhìn lên đám người Dương Khai.

Ngay sau đó không ít đệ tử Phong Vũ Lâu mặt đầy kinh ngạc.

- Là hai tỷ muội Hồ gia kìa!

- Là hai nàng ấy tìm cứu viện tới ư?

- Ồ, tên nam tử dẫn đầu kia trông thật quen mắt..

- Đúng vậy, ta cũng thấy quen mắt, hình như gặp được y ở nơi nào rồi.

Từng tiếng xì xào bàn tán lan ra trong đám đệ tự Phong Vũ Lâu, có người bắt đầu hô to hai tỷ muội Hồ gia, nói lời cảm ơn hai nàng. Cũng không ít người nghi ngờ nhìn Dương Khai, quan sát hắn. Cũng có người nhận ra hắn, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.

Ở một chỗ dưới đất, Đỗ Ức Sương đỡ Phương Tử Kỳ chậm rãi đứng lên.

Dương Khai bước nhanh tới phía đó, mỉm cười.

Đến khi thấy rõ hắn rồi, Đỗ tiểu muội che miệng lại, khẽ hô một tiếng. Phương Tử Kỳ thì như là gặp phải quỷ, đôi mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Dương Khai, miệng há hốc.

- Phương huynh, đã lâu rồi.

Dương Khai đến trước mặt y thì dừng lại, phất tay cởi bỏ cấm chế trong cơ thể hắn, khẽ gật đầu.

Phương Tử Kỳ không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm Dương Khai không thôi, bỗng hẹ giọng nói:

- Sương Nhi, véo ta một cái nào.

- Véo huynh làm gì cơ?

Đỗ Ức Sương ngạc nhiên hỏi.

- Ta muốn biết có phải mình đang nằm mơ hay không!

Đỗ Ức Sương dở khóc dở cười:

- Sư huynh à, đây không phải là mơ đâu…

- Như vậy có nghĩa là người đứng trước mặt ta thật sự là Dương Khai?

- Không phải là ta thì còn là ai?

Dương Khai cũng vui vẻ, nỗi lo lúc trước đã thành hư không, cất tiếng cười to.

- Dương huynh, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi.



Phương Tử Kỳ khuôn mặt như vừa tan gánh nặng, vội cầm chặt lấy bàn tay Dương Khai, nói:

- Mau trở lại Lăng Tiêu Các, ba tông môn chúng ta bị người ta ức hiếp.

Dương Khai gật đầu, nheo mắt lại:

- Ta đến chính là vì chuyện này! Chút nữa tán gẫu sau, nơi này không an toàn, các ngươi phải theo ta về một chuyến.

Phương Tử Kỳ gật đầu, cắn răng nói:

- Quả thật phải đi về!

Lệ Dung phất tay, một luồng sức mạnh nhu hòa phát ra từ nàng, tất cả đệ tử Phong Vũ Lâu bị giam cầm sắc mạnh tại thời khắc này đều khôi phục tự do.

- Hàn Phi và Sử Không trưởng lão đoạn hậu, ta với Lệ Dung đi trước.

Dương Khai nói, rồi mang theo Lệ Dung phóng vào trong thông đạo hư không kia.

Vừa bay tới trước cửa vào, lại có một tên đệ tử Tiêu Dao Thần Giáo xuất hiện, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã nghênh đón một bàn tay chụp xuống đầu mình, ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có, trực tiếp nổ tung thành một toàn sương máu.

Đắm chìm trong máu tươi này, máu toàn thân Dương Khai sôi trào, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, bước vào thông đạo hư không, biến mất không thấy gì nữa.

Cảm giác mất trọng lượng truyền tới, một lát sau, mi mắt hoa lên, hắn và Lệ Dung đã xuất hiện ở trên một khu khai khoáng.

Là mỏ quặng của Huyết Chiến Bang.

Phía dưới có không ít người tập trung lại, chia làm ba đoàn thể.

Đứng ở giữa không trung, Dương Khai đảo mắt qua, lập tức xác định được ba đoàn thể này chính là ba tông môn ở gần đây.

Người nào cũng bị giam cầm lực lượng, nhất là người của Phong Vũ Lâu ở gần thông đạo hư không nhất, lúc này họ đang bị đệ tử Tiêu Dao Thần Giáo quát mắng và dùng roi quất, bắt buộc phải đi qua thông đạo hư không.

Người của Huyết Chiến Bang và Lăng Tiêu Các còn đang chờ.

Dương Khai liếc mắt một cái liền thấy được những khuôn mặt quen thuộc ở phía Lăng Tiêu Các.

Người của Tiêu Dao Thần Giáo đối đãi ba tông môn này với thái độ khá ác liệt, giờ phút này mấy vị trưởng lão của Lăng Tiêu Các như đang cãi cọ gì đó với đệ tử Tiêu Dao Thần Giáo, to tiếng với nhau. Mấy tên đệ tử kia cầm trường tiên có gai trong tay, không ngừng quật tới tấp vào người các vị trưởng lão đã già cả, khiến bọn họ trầy da sứt thịt.

Mà mấy vị trưởng lão đang bảo vệ một người thanh niên, người thanh niên này được đối đãi khác với những người khác, chẳng những bị giam cầm lực lượng mà còn bị trói lại, toàn thân đầy vết thương, co quắp ngồi dưới đất, mắt đầy thù hận nhìn mấy tên đệ tử Tiêu Dao Thần Giáo, tròng mắt đỏ sậm mà lại chẳng thể phản kháng.

Tô Mộc!

Dương Khai híp mắt lại, tuy không biết vì sao gã lại bị đối xử như vậy, nhưng hắn cũng không nói gì, mà bắt đầu khởi động lực lượng trong cơ thể. Một thanh trường mâu rực sáng xuất hiện trên tay, hắn ném thật mạnh xuống dưới.

Víu…

Tiếng xé gió rít lên, Tru Thiên Mâu trực tiếp xuyên qua cơ thể một tên đệ tử Tiêu Dao Thần Giáo đang quất trưởng lão của Lăng Tiêu Các. Sức mạnh cuồng bạo khiến thân thể gã nổ bung, máu thịt vẩy ra khắp nơi. Khí thế linh hoạt, sắc bén tới cực điểm.

Mấy tên đồng bạn đứng bên cạnh không kịp tránh né, bị đánh cho cả người thủng lỗ, máu tươi chảy ròng ròng, ngã rầm xuống đất.

Tiếng huyên náo bỗng nhiên biến mất, vô số ánh mắt cùng nhìn lên bên trên.

Đêm khuya, trăng tròn như cái mâm bạc.

Trước trăng sáng, một bóng người đứng thẳng, cuồng phong gào thét thổi quần áo hắn bay phần phật, cả người tản ra hàn ý khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.

- Kẻ nào?

Tiếng thét vang lên, vài tên võ giả Siêu Phàm cảnh tự cho mình là siêu phàm phi lên không trung, hét lên rồi không nói gì thêm mà đánh tới Dương Khai.

Bịch bịch bịch…

Vài tiếng trầm đục vang lên, mấy tên Siêu Phàm cảnh đều bị thương nặng, ngã bịch xuống mặt đất, toàn bộ đều chết mà không hiểu vì sao.



Bên trong thông đạo hư không, Phương Tử Kỳ đi đầu, xuất hiện phía sau Dương Khai, lực lượng trong cơ thể y cuồng bạo, ngửa mặt lên trời rống dài:

- Dương Khai về rồi, các huynh đệ tỷ muội, giết sạch đám nhãi con này!

Đoạn vung tay đánh ra những chiêu võ kỹ, kêu gọi đám kẻ thù ở gần đó.

Một người rồi lại một người không ngừng xuất hiện từ trong thông đạo, đi theo sau Phương Tử Kỳ. Bọn họ như dã thú phát cuồng, liều mạng công kích.

- Dương Khai về rồi?

Võ giả của ba tông môn ngạc nhiên trong giây lát, mãi đến khi song phương đánh nhau mới chợt tỉnh táo lại, đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn lên giữa không trung, muốn dùng đôi mắt của mình để xác nhận người nọ có phải Dương Khai, kẻ đã biến mất mười năm về trước hay không.

Một lát sau, tiếng kêu la vang trời, tất cả người bị áp giải tới nơi đây đều chuyển động, kêu gào và lao lên, mặc dù không thể dùng sức mạnh trong cơ thể nhưng lại chống lại đám đệ tử Tiêu Dao Thần Giáo như những người bình thường.

- Lệ Dung, hỗ trợ!

Dương Khai quát lên, trong lúc thân hình lay động, từng đạo chân nguyên ngưng tụ thành kình khí như thực chất đánh tới kẻ thù.

Người Tiêu Dao Thần Giáo đã choáng váng, họ nghĩ mãi không rõ vì sao nghe được cái câu “Dương Khai về rồi” mà những người kia lại tấn công như không muốn sống nữa.

Dương Khai này có ý nghĩa gì với bọn họ?

Võ giả Tiêu Dao Thần Giáo ở nơi này có không mấy cao thủ, chỉ có vài vị võ giả Siêu Phàm cảnh bị chém giết trước tiên, mấy kẻ còn lại đều là những nhân vật bé nhỏ không đáng kể.

Chỉ ba mươi giây ngắn ngủi, không chờ Sử Khôn trưởng lão và Hàn Phi đoạn hậu chạy tới, tất cả người của Tiêu Dao Thần Giáo đã toi mạng.

Thi thể khắp nơi, máu chảy như suối, nhưng những người sống đều phấn chấn, nhìn trái nhìn phải, đang tìm kiếm cái gì đó trong đám người.


Một lát sau, mọi người đều nhìn sang một phía. Ở bên đó, Dương Khai đang cất bước đi tới chỗ các vị trưởng lão của của Lăng Tiêu Các.


Đại trưởng lão Ngụy Tích Đồng, Nhị trưởng lão Tô Huyền Vũ, Tam trưởng lão Hà Bôi Thủy, Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại, ngoài Tứ trưởng lão Chu Phi bị Tà chủ đánh chết năm đó, vài vị trưởng lão Lăng Tiêu Các đều ở đây.


Bọn họ dường như không dám tin, mãi đến khi Dương Khai đến trước mặt, thi lễ vấn an bọn họ rồi mới thở phào nhẹ nhõm.


Ngụy Tích Đồng nước mắt tuôn đầy mặt, nói:


- Ngươi về là tốt rồi, tông môn được cứu rồi.


Dương Khai nhìn ông ta thật sâu, suy sụp nói:


- Đệ tử về chậm, để mấy vị trưởng lão và các vị sư môn chịu khổ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK