Dương Khai xấu hổ tột cùng, hắn vừa rồi chỉ lo đắm chìm tại trong việc lĩnh ngộ chân lý bí thuật xé không gian, đến việc y phục của mình đã bị tan tành giữa cơn bão hư không hắn cũng không phát hiện ra.
Chẳng trách ánh mắt Phi Vũ sư thúc nhìn mình cứ là lạ.
Thò đầu lên từ dưới đầm nước, hắn gạt đi nước trên mặt, nói lớn: - Sư thúc, chuyện thế này lần sau nói sớm một tiếng giùm sư điệt được không?
Phi Vũ thò đầu ra từ phía trên thác nước, cười ngặt nghẽo, trả lời:
- Có sao nào, sư thúc lớn tuổi hơn ngươi nhiều, ngươi còn sợ xấu hổ gì chứ?
Dương Khai càng rúc đầu xuống nước, chỉ lộ ra hai con mắt.
Đối vơi vị sư thúc này, hắn chỉ biết có bó tay, bởi sư thúc vai lứa cao hơn hắn, nếu đổi thành những nữ nhân khác trêu chọc hắn như vậy, Dương Khai đã sớm cho biết mặt, cho họ biết nam nhân có những người không thể chòng ghẹo được.
Nhưng đối phương lại là sư thúc của hắn.
- Có điều rốt cuộc ngươi bế cái quan kiểu gì mà vêt thương chông chât như vậy? Phi Vũ nghiêm mặt lại, ân cần hỏi.
Vừa rồi bà thấy rõ ràng, trên da thịt lõa lồ của Dương Khai, có nhiều vết máu đã khô, hiển nhiên là do chảy quá nhiều máu.
- Không cẩn thận nên thành ra như vậy. Dương Khai uể oải đáp.
Xác định hắn không có gì đáng ngại, Phi Vũ mới yên tâm, lại cười đùa một lúc rồi mới xuống núi.
Dương Khai tắm dưới đầm một lúc lâu, sau đó lấy ra một bộ quần áo mới toanh mặc vào.
Quay trở lại sơn động, Phi Vũ cứ cười tủm tỉm, làm Dương Khai xấu hổ chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống.
- Đúng rồi, ngươi có muốn đi gặp Đỗ lão không? Lúc ngươi không trở lại, lão ấy thường xuyên nhờ Mễ Na tới dò la tin tức của ngươi, xem ra Đỗ lão rất quan tâm ngươi đấy. Phi Vũ bỗng nhiên nói.
- Ừm, nên đi gặp. Dương Khai gật đầu. - Dù sao thì cũng rảnh rỗi, giờ sư điệt qua đó luôn.
- Ừ, đi sớm về sớm! Phi Vũ khoát tay, biết Dương Khai có chút câu nệ trước mặt mình, nên cũng không ngăn cản hắn.
- Có thể sư điệt sẽ ở lại đó một thời gian, có vài vấn đề về thuật luyện đan muốn thỉnh giáo Đỗ lão.
Phi Vũ liếc mắt nhìn hắn, cười cợt nhả: - Tùy ngươi, đừng có đi ròng rã mấy năm không về như lần trước là được!
Bà cho rằng Dương Khai đang tìm cớ để tạm thời lánh bên ngoài, kỳ thực Dương Khai đúng là có chuyện về thuật luyện đan muôn thỉnh giáo Đỗ lão.
Nay tay nghề luy luyện đan của hắn đã khá cao, không kém Đỗ Vạn bao nhiêu, phối hợp thêm linh trận tuyệt diệu mà hắn nắm giữ, riêng về luyện chế đan dược thôi, hắn cũng không thua kém Đỗ Vạn.
Nhưng dù gì thì Đỗ Vạn cũng đã bôn ba trong lĩnh vực này nhiều năm, ít nhiều gì cũng có những tâm đắc và kinh nghiệm riêng của bản thân.
Những điều này đều cần đến sự tích lũy và lắng đọng của thời gian, là thứ mà Dương Khai không thể nào có được, như thế đủ thấy là vô cùng quý giá rồi.
Muốn giải phóng tộc Cổ Ma nhất tộc khỏi Tiểu Huyền giới, thuật luyện đan Dương Khai vẫn còn thiếu một chút lão luyện, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, nâng cao thuật luyện đan của mình, sau đó đi Tuyết Sơn phóng thích tộc Cổ Ma.
Có tộc Cổ Ma làm sức mạnh và chỗ dựa, Dương Khai có thể làm được rất nhiều việc mà một mình hắn không làm được.
Từ biệt Phi Vũ, Dương Khai đi khỏi Thiên Tiêu Tông, bay thẳng về phía Cự Thạch Thành.
Sau hai canh giờ hắn đã đến nơi.
Khi tới đây, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện, tòa thành này hình như náo nhiệt hơn hẳn lúc trước, lui tới, có rất nhiều võ giả đến từ bên ngoài, cũng không biết đang làm gì trong đó.
Dương Khai lắc đầu, không để ý người khác nữa, trực tiếp đi về hướng hiệp hội đan sư.
Bước đến trước hiệp hội đan sư, Dương Khai mơi vừa đi vào, một tiểu cô nương liền hầm hập xông tới, trông thì nàng mới chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đầu thắt hai bím tóc đuôi ngựa,ngây thơ sáng sủa.
Tuổi quá nhỏ, cơ thể còn chưa nở nang, nhưng cũng có thể nhìn ra được đúng là mỹ nhân, trước ngực như nhét hai cái bánh, nhỏ nhắn khả ái.
Tiểu cô nương đó xộc thẳng tới trước mặt Dương Khai, dang ra hai tay ngăn cản hắn, ngước lên nói: - Ngươi là ai, sao dám tùy tiện xông vào đây?
Dương Khai ngạc nhiên, nhìn nàng từ trên xuống dưới, phát hiện tiểu nha đầu này tu vi cũng không phải tầm thường, cao hơn Tôn Ngọc của Long Phượng phủ lúc trước một bậc, những Chân Nguyên Cảnh cửu tầng.
- Ngươi là ai? Dương Khai hỏi lại.
Trong hiệp hội đan sư chỉ có ba người mới đúng, Đỗ Vạn, Mễ Na, còn có sư phụ của Mễ Na, Diệp Hùng.
Thêm môt thiếu nữ nhỏ thế này từ lúc nào vậy?
- Ngươi quan ta là ai? Đối phương khịt mũi, bất mãn nhìn Dương Khai: - Nơi này là hiệp hội đan sư ngươi không biết sao? Hạng tạp nham không được tùy tiện vào.
- Tạp nham... Dương Khai á khẩu, tiểu cô nương này tuổi không lớn lắm, người cũng chẳng cao, vậy mà khẩu khí lại không hề nhỏ.
- Hừ, nhà ngươi tới cầu xin Đỗ lão và Diệp sư phụ luyện đan chứ gì? Muôn luyện đan thì một tháng sau hẵng quay lại, công việc của hai vị sư phụ đều kín hết cả rồi. Thiếu nữ tự cho là thông minh phỏng đoán.
- Bận vậy à? Dương Khai ngạc nhiên.
- Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, người đến cầu xin hai vị đại sư luyện đan nhiều lắm dấy. Thiếu nữ này dương dương tự đắc, như thể mấy người đó đến cầu nàng luyện đan vậy, đôi mắt sáng ngời đảo mấy vòng, bỗng nhiên nói: - Nhưng nếu ngươi muốn luyện chế đan dược đẳng cấp không cao, ta có thể giúp ngươi luyện chế.
- Ngươi cũng biết luyện đan? Dương Khai nhìn nàng, lập tức cảm thấy thú vị.
- Đương nhiên rôi, ngươi cũng đừng có coi thường người khác, người ta là luyện đan sư Huyền cấp hạ phẩm đấy!
- Ồ? Thế thì giỏi thật. Dương Khai tán thưởng thành thật, nàng nhỏ tuổi như vậy, đã là luyện đan sư Huyền cấp hạ phẩm, hơn nữa thiếu nữ này mấy năm trước Dương Khai cũng chưa từng gặp qua, nói cách khác nàng mới tới đây độ năm ba năm là cùng, chắc là hạt giống tốt để luyện đan mà Đỗ Vạn hoặc Diệp Hùng tìm được ở đâu đó, đưa về bồi dưỡng.
Năm ba năm, đạt đến Huyền cấp hạ phẩm, tư chất quả thật không tầm thường.
Được Dương Khai tán thưởng, thiếu nữ này cười toe toét, ánh mắt nhìn Dương Khai cũng không dữ dằn nữa, hì hì nói: - Thế nào? Ta giúp ngươi luyện đan nhé, xác xuất luyện đan thành công của ta là tám phần đó.
- Tám phần, quá tốt, vậy ngươi muốn lấy thù lao bao nhiêu? Dương Khai vuốt cằm hỏi.
- Không cần ngươi trả thù lao! Thiếu nữ liền đáp. - Đỗ lão và Diệp sư phụ bảo, hiện giờ ta nên luyện tập nhiều, cho nên nếu có cơ hội thì phải nắm lấy... Ừm, đương nhiên, nếu ngươi nhất định muốn trả thù lao Người ta cũng không cự tuyệt đâu, kỳ thực luyện đan rất vất vả, mỗi lần luyện đan, Vũ Nhi đều mệt đến đầm đìa mồ hôi!
Dương Khai cười ha hả: - Ngươi tên là Vũ Nhi đúng không.
- Ừm.
Dương Khai trầm ngâm một chút, sau đó lấy ra một ít dược liệu Thiên cấp và Huyền cấp trung, hạ phẩm từ trong không gian Hắc Thư đưa cho nàng.
Những dược liệu này cấp bậc không cao, Dương Khai có giữ lại cũng không dùng đến, vừa vặn cho tiểu cô nương này để nàng luyện tập, nâng cao tay nghề.
Dương Khai còn nhớ hồi mình bắt đầu học luyện đan, vì thu thập dược liệu mà tốn biết bao nhiêu công sức.
Vũ Nhi mắt sáng rực, nhận lấy dược liệu bỏ vào túi Càn Khôn của mình, măt may hơn hơ.
- Ngươi cứ giúp ta luyện chế một trăm viên thông linh đan là được. Cho đủ dược liệu xong, Dương Khai đưa ra yêu cầu.
- Được, nhiều dược liệu như vậy hẳn là đủ. Vũ Nhi vui sướng nhận lời. - Nhưng một trăm viên thì cân một ít thời gian, một tháng sau ngươi hãy tới tìm ta, đến lúc đó ta sẽ giao đan dược cho ngươi!
- Được. Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, lại lấy ra một ít tinh thạch: - Đây là thù lao của ngươi!
- Trả thật à... Vũ Nhi khúm núm nhìn Dương Khai, bàn tay nhỏ vân vê vạt váy hoa váy, muốn nhận nhưng lại ngại, thần sắc ngập ngừng.
- Ngươi luyện đan tốn nhiều sức lực, phải có thù lao mới được.
- Vậy... Vũ Nhi không khách khí. Vũ Nhi vừa nói, vừa nhận lấy số tinh thạch đó, mặt mày rạng rỡ, nàng bỗng cảm thấy gã thanh niên trước mặt này thân thiết hơn Đỗ lão, càng anh tuấn hơn Diệp sư phụ, nàng khua tay nói: - Cứ thế nhé, một tháng sau ngươi tới đây lấy đan dược, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng nàng chạy vụt đi.
Chạy đến góc rẽ, Vũ Nhi đang hưng phấn thì va vào Mễ Na đang đi tới, Mễ Na tay mắt lanh lẹ, tóm nàng lại, quở: - Tiểu nha đầu, cả ngày cứ hấp ta hấp tấp, lấy sức đâu mà lắm vậy?
- Sư tỷ xem này! Vũ Nhi giơ tinh thạch trên tay ra, Mễ Na sáng rỡ hai mắt, ngạc nhiên nói: - Ở đâu nhiều tinh thạch vậy?
- Trong túi Càn Khôn vẫn còn nữa, người đó cho muội hơn hai mươi khối!
- Ai cho muội? Mễ Na không khỏi chau mày.
- Một tên nam nhân muốn muội giúp hắn luyện chế một trăm viên thông linh đan, rồi cho muội số tinh thạch này coi như trả thù lao.
- Một trăm viên? Mễ Na kinh ngạc. - Hắn cần nhiều thông linh đan như vậy làm gì? Hơn nữa hắn còn giao cho muội luyện chế?
- Đung vây! Dược liệu đều đang nằm hết trong túi Càn Khôn của muội đây này.
Mễ Na nghiêm mặt, khẽ hừ: - Lòng người khó lường! Người này hoặc là mù, hoặc là có mưu đồ! Hắn còn ở trong hiệp hội không?
- Không biết Mới vừa rồi thì vẫn còn. Vũ Nhi nhìn Mễ Na, không hiểu tại sao sư tỷ lại có vẻ không vui.
- Để ta đi xem. Mễ Na nói xong, liền chạy ra ngoài.
Sư muội nàng tuổi quá nhỏ, vẫn còn trong quá trình học thuật luyện đan, nếu là người nọ thật sự muốn thỉnh cầu luyện đan, bất luận thế nào cũng sẽ không nhờ Vũ Nhi, vì trông nàng không đáng tin cậy.
Bản năng của Mễ Na mách bảo, tên nam nhân đó đang ôm mục đích khác để tiếp cận Vũ Nhi.
Hung ác lao tới, nàng thề độc phải cho tên đó biết tay, để cho hắn biết người của hiệp hội đan sư không phải dễ ức hiếp.
Còn chưa tới nơi cửa, liền nhìn thấy một người thong dong bước tới, bốn mắt nhìn nhau, người nọ cười tủm tỉm chào nàng: - Mỹ nữ, đã lâu không gặp.
Mễ Na đứng sững nguyên chỗ, ngơ ngác nhìn đối phương, một hồi lâu mới có phản ứng, thốt lên: - Dương Khai!
Vừa nói, vừa phấn khởi lao đến, ngạc nhiên nói: - Cai tên nay, cuối cùng cũng về rồi đấy hả?
- Ừm, mới vừa về một tháng.
- Ta còn tưởng ngươi chết ở bên ngoài rồi chứ. Mễ Na hục hặc.
- Mấy năm nay, cứ cách một thời gian, Đỗ lão đều phái ta đến Thiên Tiêu Tông dò la tin tức của ngươi, nhưng mãi không thu được gì.