Vân Huyên bị trọng thương, Nguyễn Tâm Ngữ bận tối mắt cả buổi, cũng gần như kiệt sức, tựa vào gốc cây nghỉ ngơi hồi lâu mới dần khôi phục tinh thần.
Trong lòng Nguyễn Tâm Ngữ có một mối nghi hoặc rất lớn, đó là ả mị yêu có thể dễ dàng giết chết Tôn Doanh, sao có thể tử mạng một cách khó hiểu như vậy.
Lúc đó nàng đang hôn mê, hơn nữa phía Dương Khai cũng bị mị yêu phủ cấm chế, nên tuyệt nhiên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tất cả đã ổn thỏa, Nguyễn Tâm Ngữ mới nói ra hết nghi ngờ của mình với Vân Huyên.
Vân Huyên ngập ngừng một lúc, rồi kể sơ qua chuyện trước đó, Nguyễn Tâm Ngữ lập tức kinh hãi:
- Hắn giết ư?
- Ừ.
Vân Huyên khẽ gật đầu, đưa ánh mắt mơ màng nhìn Dương Khai đang tĩnh tọa cách đó không xa.
- Không phải chứ.
Nguyễn Tâm Ngữ lập tức ý thức được điểm bất thường.
- Dù sức mạnh cơ thể của mị yêu không mạnh gì cho cam, nhưng thần thức của ả không ai bì được. Trước lúc chết, nếu ả bộc phát thần thức để tấn công, thì cũng đủ để giết chết hắn. Hắn có bản lĩnh gì mà tránh được đòn tấn công đó?
- Ta không biết.
Vân Huyên lắc đầu.
- Ta chỉ thấy hắn giết chết mị yêu, còn những việc khác ta không nhớ nữa.
- Vậy tỷ với hắn...
- Đừng hỏi nữa.
Một chút gì đó bối rối chợt hiện rành rành trên mặt Vân Huyên. Cho dù không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng hỗn độn ấy thỉnh thoảng vẫn thoáng ngang qua đầu nàng, hơn nữa cảm giác trên cơ thể cũng không hề giả tạo, hạ thân cho đến giờ vẫn còn đau đớn như bị xé toạc.
Cảm giác này lan tỏa, khiến Vân Huyên đỏ tía cả vành tai.
- Đúng là một tên kỳ quái.
Nguyễn Tâm Ngữ hình như đã sinh hứng thú với Dương Khai.
- Chỉ là một Thần Du Cảnh thất tầng cỏn con, hắn làm cách nào để giết được mị yêu? Hơn nữa... cả Chu Lạc cũng không trụ qua một đòn của hắn.
Chu Lạc là một tiểu đội trưởng của Độc Ngạo Minh, luận về công lực, cả Nguyễn Tâm Ngữ hay Vân Huyên cũng đều không phải đối thủ của y. Dương Khai có thể dễ dàng giết chết Chu Lạc, thì tức là hắn có khả năng hạ bệ cả hai người họ.
- Tỷ nhặt được của quý rồi, nếu có thể kéo hắn về Độc Ngạo Minh...
Đôi mắt Nguyễn Tâm Ngữ rực sáng, nàng chợt nảy ra một sáng kiến.
- Lôi kéo hắn rồi sao nữa? Lý Hoằng và những người khác đều đã chết rồi...
Vân Huyên rầu rĩ, những thành viên tiểu đội đó đã sát cánh cùng nàng ít nhất ba năm, nhưng giờ đây họ đều đã chết một cách mờ ám. Trước lúc chết, đến mặt kẻ địch còn chưa nhìn thấy, nàng không tránh khỏi đau lòng.
- Hơn nữa, ta không biết hắn có chịu gia nhập Độc Ngạo Minh hay không.
- Nếu tỷ không chịu, thì muội phải hành động thôi.
Nguyễn Tâm Ngữ xông xáo muốn thử, nét mặt đầy mong đợi và phấn khích.
- Đội viên đều chết sạch rồi, đúng lúc phải bổ sung thêm.
- Muội không được gạ gẫm hắn!
Vân Huyên lập tức cảnh giác.
- Chậc chậc, cái cô nương này... thật là thú vị, tỷ không lôi kéo cũng không cho muội lôi kéo! Chuyện gì thế này?
- Dù sao thì cũng không được phép!
Vân Huyên xụ mặt nói.
- Được rồi, muội không nói chuyện này với tỷ nữa. Tỷ đang bị thương, muội không dám chòng ghẹo.
Nguyễn Tâm Ngữ cười khì khì.
Dù rằng hai người họ luôn bất hòa, nhưng trải qua mối nguy nan này, oán thù giữa đôi bên hình như đã được hóa giải không ít, khúc mắc trong lòng cũng được gỡ bỏ, hòa thuận hơn hẳn.
Họ đang nói chuyện, thì từ bên kia truyền đến từng hơi thở dài dằng dặc. Hai người giật mình nhìn sang Dương Khai, quả nhiên thấy hắn đã mở mắt ra, thương thế tuy chưa khỏi hẳn, nhưng tinh thần thì đã khá hơn nhiều.
Như thể phát giác ra ánh mắt của hai người họ, Dương Khai ngẩng đầu lên. Đối mắt với Vân Huyên, vẻ mặt Dương Khai có phần mất tự nhiên, Vân Huyên thì lại tránh ánh mắt đi nơi khác, thân hình đẫy đà khẽ run rẩy.
Nàng lại nhớ đến từng đợt xung đột hung mãnh đó, toàn thân bất giác nóng bừng.
Nguyễn Tâm Ngữ để ý hết thần thái của hai người họ, nàng khẽ cười, vẫy tay với Dương Khai, nũng nịu bảo:
- Tiểu ca lại đây nào.
Dương Khai ho khan một tiếng rồi đứng dậy, đi tới cạnh hai người họ rồi ngồi xuống, đối mặt với họ, thần sắc điềm nhiên.
Nguyễn Tâm Ngữ đưa mắt nhìn khắp phần thân trần của Dương Khai, trong bụng thầm tấm tắc khen. Nàng trộm nghĩ, thật không ngờ, gã này tầm vóc cũng không tồi, cơ bắp vừa nhìn là thấy tràn đầy sức mạnh bộc phát, chẳng trách lại dám dụ mị yêu đến gần, chờ thời cơ hạ sát thủ.
- Thương thế ra sao rồi?
Nguyễn Tâm Ngữ hỏi.
- Không chết được đâu.
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Sức khỏe tốt đấy.
Nguyễn Tâm Ngữ vừa nói, vừa đá lông nheo.
Bộ dạng này hình như khiến Vân Huyên không được vui lắm, nàng liền khẽ nhéo Nguyễn Tâm Ngữ một cái.
Dương Khai nắn mũi, ngượng ngùng nói:
- Hôm qua...
- Hôm qua không có chuyện gì xảy ra hết.
Vân Huyên vội cắt lời hắn, bưng bít mọi chuyện.
Dương Khai ngạc nhiên, chợt mỉm cười:
- Như vậy là tốt nhất.
Hắn còn tưởng cô nương này sẽ quấn lấy mình mà khóc rống lên, không ngờ nàng lại tỏ ra điềm tĩnh đến thế, hơn nữa còn không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ hôm qua, vừa đúng ý Dương Khai.
Chuyện hôm qua, cũng không phải Dương Khai muốn để nó xảy ra, có điều lúc đó bị độc tố thần thức của mị yêu gây ảnh hưởng, cả hai người đều không kìm lòng được, cộng thêm việc Dương Khai muốn dụ mị yêu đến gần, nên chỉ đành đâm lao phải theo lao.
Đối phó với kẻ địch như mị yêu, nếu ả không đến gần, Dương Khai cũng không làm gì được ả.
- Này này...
Nguyễn Tâm Ngữ lập tức phật ý, hậm hực nhìn Dương Khai:
- Cái gì mà không có gì xảy ra chứ. Chẳng lẽ ngươi ăn xong rồi không chịu trả tiền? Vân Huyên có thể nói vậy, đằng nào thì người ta da mặt cũng mỏng, sao ngươi có thể gạt phăng hết đi hả?
- Vậy ngươi muốn thế nào đây?
Dương Khai bật cười, người trong cuộc đã không muốn nhắc lại nữa, Dương Khai không hiểu cô nàng Nguyễn Tâm Ngữ này còn cố chấp với hắn làm gì.
- Chịu trách nhiệm chứ còn gì nữa?
Nguyễn Tâm Ngữ ưỡn cao ngực, hục hặc bảo:
- Tấm thân trinh trắng Vân Huyên gìn giữ gần ba mươi năm đã bị ngươi hủy hoại rồi, ngươi không chịu trách nhiệm thì còn ai nữa?
Dương Khai nhíu mày, hứng thú nhìn Nguyễn Tâm Ngữ:
- Chẳng phải quan hệ giữa ngươi và Vân Huyên không được tốt sao? Tự dưng lại đứng về phía Vân Huyên rồi?
Nguyễn Tâm Ngữ cười khẩy:
- Quan hệ giữa hai bọn ta ra sao liên quan gì đến ngươi. Ta và tỷ ấy đều là nữ nhân, ta giúp tỷ ấy đòi lại công bằng là chuyện đương nhiên.
- Ngươi cũng còn trinh trắng phải không?
Dương Khai bật cười gian tà.
Nguyễn Tâm Ngữ cứng đờ mặt, quát lên:
- Khốn kiếp!
Nàng giơ tay lên định đánh hắn, nhưng chợt nghĩ mình không phải đối thủ của hắn, bèn tức tối thu tay về, nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ bừng.
- Được rồi.
Vân Huyên quát.
- Tâm Ngữ, đây là chuyện của ta, tự ta giải quyết, không cần muội nhiều lời.
Nguyễn Tâm Ngữ đành chịu bó tay, bực bội trừng Dương Khai một cái, giận giỗi quay mặt đi.
Vân Huyên đưa ánh mắt trong trẻo nhìn Dương Khai không chớp mắt, Dương Khai bị nhìn chăm chú tới mức lúng túng.
Thật lâu sau, Vân Huyên mới lên tiếng:
- Ta hỏi ngươi vài chuyện, hãy nể mặt ta đã chịu thiệt thòi, ngươi hãy thành thật trả lời ta.
- Ngươi hỏi đi, nếu trả lời được thì ta sẽ không giấu giếm!
Dương Khai khẽ gật đầu thẳng thắng.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Có tu vi như thế nào?
Vân Huyên nghiêm nghị hỏi, hiển nhiên là muốn tìm hiểu gã nam nhân đã đoạt mất trinh tiết của mình.
- Ta nói rồi, ta đến từ một xó xỉnh rất hẻo lánh. Nơi đó là nơi nào, thì ta không giải thích rõ ràng được. Còn về tu vi, hai người cũng nhận ra rồi, Thần Du Cảnh thất tầng. Mấy chuyện này ta không hề giấu giếm.
Dương Khai giải thích thành thật, ngập ngừng một lúc, hắn tiếp lời:
- Ừm, có điều tu vi Thần Du Cảnh thất tầng này của ta không giống với võ giả bình thường lắm. Có lẽ là trong cảnh giới Thần Du Cảnh, ta gần như là vô địch.
- Xuất khẩu cuồng ngôn!
Nguyễn Tâm Ngữ bĩu môi. Tuy nghi ngờ về lời mạnh miệng của hắn, nhưng dựa vào những biểu hiện trước đó, thì xem ra hắn cũng có chút bản lĩnh.
- Ngươi và Thủy Linh của Thủy Thần Điện có quan hệ gì, sao Thủy Linh lại để tâm đến ngươi vậy?
Vân Huyên lại hỏi.
- Quan hệ với Thủy Linh... không như ngươi nghĩ đâu, coi như là bằng hữu bình thường. Thủy Linh để tâm đến ta, cũng vì ta đã giúp đỡ cô ả, đại khái là vậy.
Vân Huyên khẽ gật đầu, tỏ ra hài lòng, trầm ngâm một lúc nàng lại hỏi tiếp:
- Vậy lần này ngươi theo đến đây là có ý đồ gì? Lúc ở trong hầm mỏ, tại sao không nói rõ là có nguy hiểm gì. Ngươi mạnh đến vậy, tại sao lúc đệ tử Độc Ngạo Minh gặp nạn, ngươi không ra tay từ sớm, mà cứ phải đợi... đợi... đợi ả lộ sơ hở?
Lần này Vân Huyên hỏi hơi nhiều, tâm trạng cũng có đôi phần kích động.
Dương Khai lắc đầu:
- Ngươi đang nghi ngờ ta đúng không? Nghi ngờ có phải ta xâm nhập Độc Ngạo Thành, tiếp cận ngươi vì mục đích đặc biệt nào đó? Có điều ngươi yên tâm, những gì ngươi đã biết đều là sự thật. Ta không hề nói dối ngươi điều gì. Mục đích ta theo ngươi đến đây đúng như ta đã nói, là để trả ơn cho ngươi. Ngươi đã cho ta Không Thiền Ngọc, ta đã cứu mạng ngươi, giờ xem ra, chúng ta sòng phẳng rồi. Còn về việc ở hầm mỏ, ta đã nhắc nhở rồi, nhưng ngươi không tin ta, ta không đưa ra được chứng cứ, nhiều lời chỉ tổ làm ngươi bực mình, chi bằng không nói. Quan hệ giữa chúng ta đâu thân thiết tới mức đó, sống chết của đệ tử Độc Ngạo Minh các người không liên quan gì đến ta!
- Còn nữa, tại sao phải đợi mị yêu lộ sơ hở... Nếu ả không lộ sơ hở, ta làm sao giết được ả? Nếu giao đấu thật, chưa chắc ta đã là đối thủ của ả. Hai người cũng đã nếm mùi lợi hại của thần thức của ả rồi đó. Lợi dụng tấm thân trong trắng của ngươi tuy là việc bất đắc dĩ, nhưng cũng là lỗi của ta. Muốn đánh muốn chửi cứ tùy ngươi, dù gì thì sự cũng đã rồi.
Nói xong, Dương Khai làm bộ không màng sinh tử.
Nguyễn Tâm Ngữ tức đến ngứa hết hàm răng, khinh bỉ phỉ nhổ mãi một hồi, có điều nàng chợt thầm lấy làm may mắn, may sao lúc ấy Dương Khai đã chọn Vân Huyên. Nếu hắn chọn nàng, chỉ e mệnh của nàng lúc này không khác gì Vân Huyên. Nghĩ vậy, Nguyễn Tâm Ngữ không kìm được rùng mình.
Tuy nàng khá vừa mắt với tên thiếu niên này, nhưng quen biết hắn chưa được một ngày, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Nguyễn Tâm Ngữ không biết mình có cầm đao chém chết hắn hay không.
So ra, Vân Huyên cũng khá là độ lượng.
Vân Huyên cũng tức tối không vừa. Rõ ràng là nàng chịu thiệt, nhưng giờ đây trông cứ như Dương Khai bị hàm oan vậy.
Hít sâu một hơi, vỗ về tâm trạng kích động, Vân Huyên mở mắt ra, thần sắc bình thản hơn hẳn.
- Dương Khai...
Vân Huyên dịu dàng gọi hắn.
- Hả?
Dương Khai khẽ đáp.
- Ngươi đúng là đồ cầm thú!
Giọng nói Vân Huyên vẫn rất dịu dàng.
Dương Khai đỏ mặt.