Cho dù là y, một vị Thánh Vương tam tầng cảnh, cũng có chút cố hết sức để ứng phó, mồ hôi nhanh chóng ướt đầm cả y phục, nhưng y phát hiện Dương Khai không hề chật vật như vậy, cho nên mới mở lời mời thỉnh.
Bởi vì y theo bản năng cảm thấy Dương Khai có chút không đơn giản.
Nhưng mà đối phương thoạt nhìn có chút bất cận nhân tình, y cũng rất thức thời không nhiều lời. Ở cái loại địa phương như thế này, nói nhiều nhất định sẽ thất sách, chi bằng cẩn thận một chút thì hay hơn, ai biết cái vị Thánh Vương nhất tầng cảnh kia có tính cách thế nào? Vạn nhất chọc cho người ta không vui, đánh nhau một trận thì không hay ho gì cả. Lưu Viêm Sa Địa gần 4 trăm năm mới khai mở một lần, có thể nói nơi đây chỗ nào cũng có bảo vật, hiện giờ tự nhiên điều quan trọng hơn là cần phải nhanh chóng đi tìm những thứ tốt đó.
Chờ sau khi y rời đi, Dương Khai cũng đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lúc. Hắn cảm thấy võ giả mời hắn có giọng nói khá quen tai, dường như là đã nghe qua ở nơi nào rồi, nhưng Dương Khai có thể khẳng định là bản thân mình từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người này.
Người chưa từng gặp mặt, sao lại nghe quen giọng nói của hắn chứ?
Chỉ trầm ngâm một lát, Dương Khai không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm từ trong nhẫn không gian.
Từ la bàn truyền tin vốn đặt cùng một chỗ với Nguyên Từ Chỉ Châm dường như truyền ra chút dao động thần niệm, hẳn là tin tức của Ngụy Cổ Xương. Dương Khai lấy ra cảm ứng một phen, phát hiện quả nhiên như thế. Chẳng những có tin của hắn truyền, mà dường như còn có thần niệm của Đổng Huyên Nhi cùng những đệ tử của Ảnh Nguyệt Điện truyền qua lại ở trong đó, hỏi thăm vị trí lẫn nhau, sau đó định ra địa điểm tập hợp.
Dương Khai không để ý đến những điều này, lại ném la bàn truyền tin vào trong nhẫn không gian, lúc này mới thông qua Nguyên Từ Chỉ Châm xác định phương hướng, đi vào bên trong Lưu Viêm Sa Địa.
Ở vị trí cách Dương Khai ước chừng 300 dặm, Ngụy Cổ Xương đứng dưới sườn núi to lớn. Cái sườn núi cao này rất nổi bật, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy được hình dáng của nó. Hắn cùng mấy đệ tử hạch tâm của Ảnh Nguyệt Điện ước hẹn tập hợp ở chỗ này, tin rằng mấy người kia nếu không phải là ngớ ngẩn, thì sẽ rất nhanh tìm tới đây.
Vị trí của Đổng Huyên Nhi cách hắn gần nhất, sau khi truyền tin thời gian chưa uống cạn nửa chung trà, Đổng Huyên Nhi đã là người thứ nhất chạy tới.
- Sư huynh! Đổng Huyên Nhi vui mừng kêu lên, uyển chuyển chạy tới, trên người nàng bao phủ một tầng vầng sáng màu lam nhạt,tản ra hàn khí mờ nhạt, ngăn cách tất cả nóng bức ở bên ngoài. Đây chính là tác dụng phòng hộ của bí bảo phòng ngự Hư cấp hạ phẩm do Dương Viêm luyện chế cho nàng.
Ngụy Cổ Xương thật ra cũng giống như Dương Khai, không lập tức sử dụng bí bảo hoặc thánh nguyên hộ thân. Hắn đứng yên ở chỗ nóng hôi hổi đó, dường như rất hưởng thụ việc bị nướng nóng như vậy, khi thấy Đổng Huyên Nhi chạy đến, lập tức lộ ra nụ cười mỉm ôn hòa.
- Sư huynh, mấy sư đệ sư muội muốn đi chung với chúng ta đến khu thiên tài địa bảo đều đưa tin về, nhưng Dương sư huynh lại không có tin tức, có phải là đã cách chúng ta quá xa, vượt qua khoảng cách truyền tin của la bàn truyền tin hay không?
Đổng Huyên Nhi hỏi với vẻ lo âu.
- Không đến mức như vậy. Ngụy Cổ Xương lắc lắc đầu: - La bàn truyền tin của chúng ta là do Cách Lâm đại sư tự tay luyện chế, truyền tin với khoảng cách chừng 500 dặm. Chúng ta vào đây với thời gian cách nhau không nhiều lắm, cho dù phân tán, cũng phân tán ở gần đây mới đúng, Dương huynh không trả lời... Hẳn là có quyết định riêng của huynh ấy rồi.
- Ý của sư huynh là nói Dương sư huynh muốn tự hành động một thân một mình? Không muốn đi chung với chúng ta sao? Đổng Huyên Nhi cũng là cô gái huệ chất lan tâm. Vừa nghe Ngụy Cổ Xương nói như vậy, lập tức hiểu rõ ý định của Dương Khai.
- Người có bản lĩnh đều thích hành động một mình! Ngụy Cổ Xương toét miệng cười.
- Còn sư huynh thì sao? Chẳng lẽ cũng muốn đơn độc hành động, tự do tiêu sái? Đổng Huyên Nhi bỗng nhiên hỏi một câu ý vị sâu sắc.
Ngụy Cổ Xương cười ha hả: - Sư huynh ta tự nhiên là muốn đi chung một đường cùng muội. Hai người chúng ta cùng đi chung, tình chàng ý thiếp, tìm tiền dưới ánh trăng, tung hoành ngang dọc ở trong cấm địa này, chẳng phải là sảng khoái quá hay sao!
Nghe hắn nói với vẻ không nghiêm chỉnh, Đổng Huyên Nhi không khỏi buồn nôn, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại vẫn nổi lên nụ cười hạnh phúc dào dạt.
Ngụy Cổ Xương lại hừ lạnh một tiếng:
- Nếu như có thể, dĩ nhiên là huynh hy vọng chỉ có hai người chúng ta, nhưng không có cách nào a, Vương sư thúc cùng Yến sư thúc đặc biệt dặn dò, bảo huynh chiếu cố cho mấy sư đệ sư muội kia thật tốt, dù sao cũng không thể bỏ lại bọn họ không để ý tới. Buồn cười là trước đó lúc huynh mời Dương huynh, bọn họ còn ra vẻ không hài lòng, bọn họ làm sao có thể hiểu được Dương huynh mạnh mẽ như thế nào? Huynh tình nguyện cùng kết bạn đi chung với Dương huynh, cũng không muốn bị trói buộc khi mang theo mấy người bọn họ.
- Thân ở trong tông môn, dù sao cũng có một số chỗ có chút không như ý, sư huynh không nên quá để tâm! Đổng Huyên Nhi ôn nhu an ủi.
Đây là ưu điểm lớn nhất của nàng, cũng là chỗ mà Ngụy Cổ Xương thích nàng nhất, luôn có thể dùng lời lẽ thích hợp để an ủi mình ở thời điểm thích hợp nhất. Mỗi một lần bản thân mình có tâm tình không tốt, chỉ cần nói với nàng mấy câu, tâm tình lập tức có thể bình phục.
- Huynh dĩ nhiên biết, thôi vậy, không nói cái này nữa, bọn họ có người sắp tới rồi, bị bọn họ nghe được cũng khiến lòng người thương tâm. Ngụy Cổ Xương cười lắc đầu, lập tức không nói nhiều về chuyện này nữa, mà cùng Đổng Huyên Nhi thương lượng về phương hướng cùng lộ tuyến lát nữa sẽ đi.
Giờ này khắc này, Dương Khai gặp phải con Hỏa Linh Thú thứ nhất.
Hắn vốn tưởng rằng Hỏa Linh Thú cũng rất dễ bị phát hiện giống như yêu thú. Từ khi tiến vào đây hắn cũng tìm kiếm khắp nơi, muốn xem thử loại vật chỉ tồn tại ở Lưu Viêm Sa Địa này rốt cuộc có gì quái dị, càng muốn nhìn xem Hỏa Tinh Thạch kia có cái gì đặc biệt.
Nào ngờ tìm tới tìm lui cũng không tìm được bóng dáng của Hỏa Linh Thú. Đang lúc hắn quan sát bốn phía, trong một vết nứt ở mặt đất dưới chân chợt trào ra một đạo hỏa quang, ngay sau đó một đầu Hỏa Linh Thú giống như mãnh hổ lắc đầu vẫy đuôi xuất hiện.
Dương Khai không vội vã ra tay, chỉ cẩn thận quan sát.
Quả thật giống như Ngụy Cổ Xương nói trước đó, thân thể của Hỏa Linh Thú như có như không, thay đổi thất thường rất là quỷ dị. Hơn nữa khí tức của nó bị độ nóng của Lưu Viêm Sa Địa che giấu rất hoàn mỹ. Cho nên mặc dù Dương Khai rất cảnh giác, nhưng cho đến trước khi nó nhảy ra từ vết nứt dưới chân, Dương Khai không ngờ không phát hiện được.
Con Hỏa Linh Thú có bộ dáng mãnh hổ thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, chỉ có trình độ của yêu thú bậc năm. Yêu thú bậc năm tương đương trình độ của võ giả Thần Du Cảnh, ngay thân thể hoàn chỉnh cũng không có, chỉ có một đầu hổ uy phong lẫm lẫm, phân nửa thân thể to lớn, còn từ hông trở xuống thì chỉ còn lại có một đoàn hỏa quang mà thôi.
Dương Khai thất vọng, con Hỏa Linh Thú có bộ dáng mãnh hổ này không ngờ lại không biết sống chết chủ động phát động công kích. Dương Khai chỉ đánh một quyền, thánh nguyên trên quyền phún trào ra, trực tiếp đánh tan nó.
Ánh lửa vỡ ra, Hỏa Linh Thú trong bộ dáng mãnh hổ trong nháy mắt biến mất không thấy, có một viên màu đỏ sậm, giống như hạt cát từ trên không rơi xuống.
Dương Khai thuận tay chụp một cái, đã bắt nó vào tay.
Đây là Hỏa Tinh Thạch? Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy, Dương Khai chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây nhất định là Hỏa Tinh Thạch khiến cho Ngụy Cổ Xương say sưa nói mãi về nó không dứt.
Nhưng vật này cũng quá nhỏ, bên trong tích chứa linh khí tuy rằng đủ tinh thuần, nhưng hàm lượng chứa bên trong lại làm cho người không dám khen. Dương Khai chỉ tùy tiện vận chuyển thánh nguyên, đã hấp thu sạch năng lượng bên trong nó.
Có chút không hài lòng lắc lắc đầu, Dương Khai đoán độ lớn nhỏ của Hỏa Tinh Thạch hẳn laà có quan hệ trực tiếp với cấp bậc của Hỏa Linh Thú.
Cấp bậc của Hỏa Linh Thú càng cao, Hỏa Tinh Thạch sẽ càng lớn. Loại Hỏa Tinh Thạch như hạt cát này chỉ là kết tinh trong cơ thể của Hỏa Linh Thú bậc năm. Nếu là bậc sáu bậc bảy thậm chí bậc tám có lẽ sẽ không tệ như vậy.
Phía ngoài nhất của khu cực nóng không có gì khiêu chiến, Dương Khai cũng mất đi hứng trí cẩn thận dò xét. Tâm niệm vừa động, tiếng sấm nổ mạnh, sau lưng bỗng nhiên mở ra một đôi cánh hùng vĩ tráng lệ. Đôi cánh này hiện ra màu sắc hơi trong suốt, bên trên cánh có từng tia hồ quang lượn lờ, chính là Phong Lôi Vũ Dực mà Dương Khai đã lâu chưa từng động tới.
Lúc ở Thông Huyền đại lục, Phong Lôi Vũ Dực đã trợ giúp cho hắn rất lớn. Nhưng từ khi chiếm được Tinh Toa vốn là loại bí bảo phi hành, Phong Lôi Vũ Dực liền từ từ giảm bớt sử dụng.
Sau khi đến Tinh Vực, hắn không còn động tới Phong Lôi Vũ Dực nữa.
Không ngờ khi tới loại địa phương này, hắn cần phải thử nó một lần.
Rót thánh nguyên vào trong Phong Lôi Vũ Dực, gió rít sấm dậy, tốc độ của Dương Khai đột nhiên tăng vọt, hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chỗ.
Dương Khai lộsắc mặt mừng rỡ, hắn phát hiện phỏng đoán của mình quả nhiên không sai, ở trong Lưu Viêm Sa Địa này mặc dù không cách nào vận dụng Tinh Toa, võ giả cũng không thể ngự không phi hành, nhưng Phong Lôi Vũ Dực lại không bị hạn chế bao nhiêu, chỉ cần không rời khỏi mặt đất thì cũng không có chuyện gì.
Nhưng một khi Dương Khai thử rời mặt đất, lập tức có áp lực vô cùng giáng xuống từ không trung, thẳng thừng ép hắn xuống.
Sau khi thử dò xét mấy lần, Dương Khai đàng hoàng dựa vào sự gia tăng của Phong Lôi Vũ Dực, dùng hai chân ngoan ngoãn chạy bộ.
Trong cấm địa này rất cổ quái, cũng không biết tích chứa thiên địa phép tắc kỳ diệu gì, dù sao thì nó cũng có rất nhiều hạn chế.
Một đường chạy nhanh, Dương Khai không đụng phải một người nào. Dường như Lưu Viêm Sa Địa lớn như vậy chỉ có một mình hắn đang thăm dò. Hắn dĩ nhiên biết đây chỉ là ảo giác, Lưu Viêm Sa Địa quá lớn, bày ra từng tầng khu vực hình tròn. Càng ở bên ngoài, đường ranh càng rộng lớn, tỷ lệ đụng phải những võ giả khác dĩ nhiên là càng nhỏ. Nhưng chỉ cần đi vào bên trong, chờ đến khi những bậc tinh anh đều từ từ hội tụ đến vị trí trung tâm, tỷ lệ mọi người chạm mặt lập tức sẽ tăng lên. Đến lúc đó chỉ sợ xung đột cũng nhiều lên.
Hỏa Linh Thú tại khu cực nóng quả thật tồn tại rất phổ biến. Lúc Dương Khai chạy đi, thỉnh thoảng có một hai con Hỏa Linh Thú cấp bậc không đồng nhất thoát ra từ trong những khe nứt trên mặt đất, muốn cản trở đường tiến tới của hắn, thậm chí có một số Hỏa Linh Thú nghênh ngang ra bên ngoài, bơi dạo bốn phía.
Đối những thứ Hỏa Linh Thú tương đương với bậc năm bậc sáu này, Dương Khai đích thực không thể dâng lên hưng trí đánh chết bọn chúng. Hắn chẳng thèm quản đến hết thảy, trực tiếp nhanh chóng rời đi.
Càng đi về phía trước, nhiệt độ bốn phía càng cao, chẳng những nhiệt độ khiến cho da thịt của Dương Khai đau nhói không dứt, thậm chí ngay cả hỏa độc tích chứa trong sóng nhiệt cũng thay đổi mạnh, thông qua lỗ chân lông, lặng yên không một tiếng động xông vào trong cơ thể hắn, ảnh hưởng đến cơ năng thân thể cùng với vận chuyển thánh nguyên của hắn.
Loại hỏa độc này vô cùng bá đạo, cho dù là Dương Khai vận chuyển công pháp, cũng không thể hòa tan nó. Nếu tích góp nhiều hơn, sẽ có nguy hiểm to lớn đối với bất kỳ người nào. Dương Khai chỉ có thể cưỡng ép tống chúng ra bên ngoài cơ thể.
Theo nhiệt độ cực nóng ngày càng tăng cao cùng với hỏa độc dày vò, Dương Khai không thể không vận dụng thánh nguyên bảo vệ quanh thân, vừa ngăn cản nóng bức, vừa chống đỡ hỏa độc xâm nhập.