Tử Vũ hé miệng cười, nói: - Ý Dương sư huynh là muốn nói tới người nào?
Dương Khai ngượng ngùng nói: - Vũ sư muội nói tiếp đi!
Tử Vũ nghe hắn gọi mình là Vũ sư muội, tâm tình thật là sung sướng, nói tiếp:
- Bình thường mà nói, thiếu nữ bị đệ tử Vấn Tình Tông để mắt tới đều vĩnh viễn không có ngày nổi danh, bởi vì bị ảnh hưởng của Vấn Tình Vô Thượng Công, không có thiếu nữ nào còn có lòng tu luyện. Các nàng đều một lòng một dạ nhào tới trên người đệ tử Vấn Tình Tông, xem người đó trở thành thiên địa của mình! Đây cũng là nguyên nhân vì sao dẫn tới tu vi giữa hai bên càng ngày càng chênh lệch!
Dương Khai gật gật đầu, đồng ý: - So với nam nhân tiêu sái mà nói, thiếu nữ càng dễ dàng hãm sâu vào lưới tình không thể tự kềm chế! Hắn dừng một chút, như có điều suy nghĩ nhìn Tử Vũ nói: - Vũ sư muội nói với ta những điều này, chẳng lẽ là được đệ tử Vấn Tình Tông coi trọng?
Tử Vũ nghe vậy, sắc mặt ảm đạm, thở dài nói: - Dương sư huynh nói không sai, để mắt tới ta, chính là Phong Khê thiếu tông chủ Vấn Tình Tông!
- Phong Khê? Dương Khai nhướn mày, lập lại cái tên này. Vừa rồi lúc hắn đến nơi này, Tử Vũ đã nhắc tới tên Phong Khê, còn hỏi Dương Khai có phải do Phong Khê phái tới hay không? Lúc đó Dương Khai phủ nhận, bây giờ mới biết tên Phong Khê này lại là thiếu tông chủ của Vấn Tình Tông.
- Băng Tâm Cốc ta cùng Vấn Tình Tông đều là một trong tông môn lớn nhất ở Bắc Vực, giữa các đệ tử hai bên thỉnh thoảng cũng có cơ hội chạm mặt, ta cùng với Phong Khê cũng đều nghe tiếng nhau, chỉ là chưa từng gặp mặt. Mấy năm trước trong một lần lịch lãm đụng mặt hắn, từ sau ngày đó, người này liền luôn đeo đuổi theo ta không rời, khiến người ta vô cùng chán ghét. Ta mấy lần cự tuyệt hắn, nhưng đều không có tác dụng gì!
Dương Khai cười lạnh nói: - Người này da mặt cũng đúng là dầy a!
Tử Vũ nói:
- Theo đạo lý, ta cùng với Phong Khê coi như môn đăng hộ đối, thậm chí với ta còn là với cao! Băng Tâm Cốc tuy rằng mặt ngoài coi như là một trong tông môn đỉnh cao ở Bắc Vực, nhưng ai cũng biết cái đứng đầu này đã có chút hữu danh vô thực, thực lực chân chính căn bản không so được Vấn Tình Tông. Phong Khê không có biện pháp gì cầm ta, liền vô sỉ bảo Vấn Tình Tông ra mặt làm áp lực với sư môn, đồng thời hứa hẹn với lợi tức lớn... Trong giới cao tầng tông môn có một nhóm người... liền đồng ý với hôn sự này, bắt ta hai ngày sau thành thân với Phong Khê!
- Cao tầng Băng Tâm Cốc thỏa hiệp ư? Dương Khai sa sầm mặt xuống.
Tử Vũ chán nản nói: - Cũng không trách bọn họ, dù sao thực lực không bằng người. Nửa năm gần đây, một số sản nghiệp của sư môn liên tiếp bị chèn ép, các sư tỷ muội đi ra ngoài lịch lãm cũng có rất nhiều người bị thương thậm chí mất mạng... muốn giữ cho sư môn bình an, các nàng cũng chỉ đành phải đồng ý!
Dương Khai thấy gương mặt nàng bất đắc dĩ, trong lòng không khỏi có chút đồng tình, suy nghĩ chốc lát nói: - Sư phụ của cô nương đâu? Sư phụ của cô nương là chức vị gì trong Băng Tâm Cốc? Chẳng lẽ bà ta cũng đồng ý?
Tử Vũ cười khổ một tiếng: - Sư phó từ sau khi tổ sư mất tích đã thay mặt trông coi Băng Tâm Cốc, là thân phận tạm đảm nhiệm cốc chủ. Sư phó xem ta như con mình sinh ra, tự nhiên là không đồng ý chuyện này! Lần trước ta có thể trốn ra, cũng là do sư phó an bài, chỉ là giờ này sư phó cũng là một cây chẳng chống vững nhà, lực bất tòng tâm!
- Nếu cô nương chạy thoát, vì sao lại bị bắt trở về? Dương Khai nghe nàng nói thay mặt cốc chủ kia cũng không có đồng ý cửa hôn sự này, thậm chí còn giúp nàng trốn ra Băng Tâm Cốc... mới cảm thấy giới cao tầng Băng Tâm Cốc cũng không phải là toàn bộ không có thuốc chữa.
Tử Vũ buồn bã nói: - Diêu Trác phó tông chủ Vấn Tình Tông tự mình ra tay, hắn chính là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, ta hoàn toàn không có sức chống cự!
- Diêu Trác! Dương Khai thầm nhớ kỹ cái tên Diêu Trác này, phỏng chừng mấy ngày trước sau khi Tử Vũ tách ra với bọn mình, hẳn là đụng phải Diêu Trác, nên mới bị bắt trở về Băng Tâm Cốc, giam giữ trong cấm địa.
- Đúng rồi, hiện tại hắn cùng Phong Khê đang ở trong Băng Tâm Cốc làm khách, lúc Dương sư huynh vào đây không có bị bọn họ phát hiện sao? Tử Vũ bỗng nhiên lại lo âu hỏi.
Dương Khai nghe vậy chợt hiểu, nói: - Thì ra hai người kia chính là Diêu Trác cùng Phong Khê!
Trên đường hắn tới đây quả thật đụng phải hai nam nhân, một người trong đó là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh. Trước hắn còn cảm thấy kỳ quái bên trong Băng Tâm Cốc tại sao lại có nam nhân, thì ra là phó tông chủ cùng thiếu tông chủ của Vấn Tình Tông.
Xem ra lần trước Tử Vũ trốn thoát cũng làm cho bọn họ cảnh giác không ít, dù sao hôn lễ sẽ cử hành hai ngày sau, nếu đến lúc đó mà không thấy tân nương, thì coi như xấu mặt rồi... vì để tránh cho Tử Vũ chạy trốn lần nữa, thậm chí Diêu Trác cùng Phong Khê tự mình trấn giữ ở trong Băng Tâm Cốc.
Suy nghĩ minh bạch điều này, Dương Khai nói: - Lúc ta tới đây thật ra có phát giác vị trí của bọn họ, bất quá không có bị bọn họ phát hiện, Vũ sư muội yên tâm đi!
Tử Vũ nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.
Dương Khai tu vi tương đương với nàng, mà lại phát giác Diêu Trác trước, không có bị đối phương phát hiện, điều này như thế nào làm được? Nhớ lại mấy ngày trước Dương Khai tung một chiêu đả thương Tào Dương, Tử Vũ lập tức hiểu rõ, Dương Khai tuyệt đối không phải một Đạo Nguyên Cảnh đơn giản như vậy.
- Giờ này sư phó cũng không thể ra sức, có thể cứu ta chỉ có tổ sư! Tử Vũ vội vàng nhìn Dương Khai, năn nỉ: - Dương sư huynh, hãy mau báo rõ tình huống bên này cho tổ sư, xin ngài ra tay cứu ta thoát khỏi biển khổ!
Một khi bị Diêu Trác mang về Vấn Tình Tông, thì sau này Tử Vũ thật phải trở thành độc chiếm của Phong Khê. Một khi thi triển ra Vấn Tình Vô Thượng Công, trên thế gian này hiếm có thiếu nữ nào có thể chống lại! Phong Khê người này một đường tu luyện tới nay, bắt sống tâm hồn thiếu nữ không có 100 cũng có 80, hậu cung vô số, Tử Vũ thật không muốn trở thành một thành viên trong đó.
Nàng còn có tương lai tốt đẹp, bầu trời rộng lớn của riêng mình, sao nguyện ý trở thành công cụ tu luyện cho một nam nhân khác, từ đó về sau tu vi khó có thể tiến thêm?
- Yên tâm, Băng Vân tiền bối sẽ không ngồi xem không quản, lần này ta cũng là được ngài dặn dò tới trước tra xét, giờ này ngài đang ở trong Băng Luân Thành!
Dương Khai mỉm cười.
Tử Vũ nghe vậy, mừng quá mà khóc, không ngừng lẩm bẩm: - Thật tốt quá, thật tốt quá!
Tổ sư đang ở trong Băng Luân Thành, nhất định có thể cứu mình trong nước sôi lửa bỏng.
Bỗng nhiên, Tử Vũ lại nghĩ tới một chuyện, mấy ngày trước thời điểm nàng gặp Dương Khai, còn đụng phải mấy nữ nhân tự xưng là đệ tử Băng Tâm Cốc, chẳng qua lúc đó nàng cho là các cao tầng của sư môn phái người tới bắt mình, cho nên vội vàng chạy trốn.
Hiện tại suy nghĩ cẩn thận lại, mấy đệ tử Băng Tâm Cốc kia nàng chưa từng thấy qua, những khuôn mặt rất xa lạ, hơn nữa tu vi so le không đều... hiển nhiên các nữ nhân đó không phải là đồng bạn cùng lớn lên với mình!
Chẳng lẽ các nàng là đệ tử của tổ sư thu nhận? Cho nên mới tự xưng là người của Băng Tâm Cốc, các nàng ở trên lâu thuyền kia, chẳng phải lúc đó tổ sư cũng ở trên lâu thuyền sao?
Nghĩ tới đây, Tử Vũ áo não không thôi, nghĩ tới mình ở gần tổ sư trong gang tấc lại bỏ lỡ cơ hội nhận nhau, sau đó ngược lại còn bị Diêu Trác bắt trở về... Đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nàng vô cùng hối hận.
Lúc đó nếu như đi theo bên cạnh tổ sư, thì đâu có phiền toái nhiều như vậy chứ!
- Dương sư huynh, mau mau trở về Băng Luân Thành đi, huynh ở lâu nơi này coi chừng bị người phát hiện! Tử Vũ thu lại tâm tư của mình, vội vàng nhắc nhở.
- Cô nương không cùng đi với ta à? Dương Khai hỏi.
Tử Vũ cười khổ nói: - Nơi này là Băng Hồ Cấm Địa, phía ngoài lại có vô số cấm chế trận pháp, ta như thế nào đi được?
Dương Khai cười ha hả, nói: - Cô nương nghĩ xem làm sao ta vào được?
Tử Vũ ngẩn ra, chợt nhìn lại lệnh bài trên tay mình, vội nói: - Chẳng lẽ là...
Dương Khai gật gật đầu: - Đây là lệnh bài Băng Vân tiền bối ban cho, tất cả cấm chế bên trong cốc này đều có thể phá giải. Nếu ta đã vào đây thì không thể tay không trở về, cô nương hãy cùng ta đi Băng Luân Thành, tự mình nói rõ sự tình với Băng Vân tiền bối!
- Dương sư huynh có thể mang ta cùng đi ư? Tử Vũ vui mừng kêu lên.
- Dĩ nhiên! Dương Khai mỉm cười gật gật đầu: - Bất quá cô nương hãy chờ một chút!
- Thế nào?
Tử Vũ không hiểu hỏi. Sau đó nàng liền thấy Dương Khai vòng qua nàng, đi thẳng tới chỗ trung tâm đảo nhỏ.
Chỗ trung tâm đảo, có một nơi giống như Tế đàn, mà ở trên Tế đàn có đặt một viên châu màu thủy lam, tản ra hàn ý.
Viên châu này ước chừng lớn chừng trái nhãn, dường như là ngọn nguồn của băng hàn nơi này, Dương Khai càng đến gần nó, càng cảm nhận được năng lượng kinh khủng chứa bên trong nó.
Tử Vũ thấy thế giải thích: - Đây là bí bảo năm đó tổ sư để lại, chúng ta cũng không biết nó gọi là gì, cũng không biết tổ sư từ đâu chiếm được... bất quá tổ sư đã kích phát một chút năng lượng bên trong nó, từ đó tạo thành Băng Hồ Cấm Địa này. Các đệ tử tu luyện trong này, có thể cảm ngộ được ý cảnh băng hàn cùng pháp tắc rõ ràng hơn. Sư phó có nói, viên châu này có lai lịch không tầm thường, chỉ là ngay cả tổ sư đều không rõ lắm viên châu này cụ thể có tác dụng gì!?
Nàng vừa giải thích, vừa chăm chú nhìn động tác của Dương Khai, không biết tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú đối với viên châu này như vậy.
Nàng thậm chí nhìn thấy cả người Dương Khai kích động phát run run, dường như phát hiện vật gì rất quý hiếm.
- Dương sư huynh không thể tới gần, tới gần sẽ không chịu nổi đâu! Tử Vũ lo âu nhắc nhở, bất quá lời vừa ra khỏi miệng đã biết mình ngớ ngẩn rồi! Nếu Dương Khai đúng thật không chịu nổi, tự nhiên sẽ không đi tới phía trước, nhưng hắn vẫn đang tới gần, điều này nói rõ hắn có thể ngăn cản hàn ý của Băng Châu.
Nàng thầm cảm thấy khiếp sợ không thôi, bởi vì dù là nàng tu luyện công pháp băng hệ, cũng không có biện pháp tới quá gần Băng Châu, vậy mà Dương Khai xem ra còn lợi hại hơn nàng.
Chẳng lẽ vị Dương sư huynh này là đệ tử của tổ sư đích thân dạy nên? Nếu không sao có thể xuất sắc như thế? Nhưng mà tổ sư tại sao lại thu nhận một nam nhân làm đệ tử chứ?
Đang lúc nàng suy nghĩ lung tung, Dương Khai đã tới cách Tế đàn kia chừng một trượng, đi tới đây, hắn cũng không thể đi tiếp, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, bất kể thúc giục nguyên lực như thế nào đều không thể ngăn cản hơi lạnh thấu xương kia.
Tóc cùng quần áo đều hiện lên băng sương.
Nhưng hắn chẳng những không có kinh sợ, ngược lại hai tròng mắt tỏa sáng, bộ dáng vô cùng vui mừng.
Ngay sau đó, hắn lật tay một cái, một viên châu màu lửa đỏ xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn.
Tử Vũ nhìn một màn này, không khỏi thất thần. Bởi vì Dương Khai lấy ra viên châu kia nếu so sánh với Băng Châu trên Tế Đàn, thì trừ màu sắc không giống nhau, ngoài ra trên cơ bản đều giống nhau như đúc.
Hơn nữa ngay khoảnh khắc Dương Khai lấy ra viên châu màu đỏ lửa kia, Băng Châu trên Tế Đàn lại run rẩy vù vù, cùng lúc đó, viên châu màu lửa đỏ trên tay Dương Khai cũng phát ra tiếng ngân, giữa hai vật kia dường như xuất hiện một loại cộng minh.
- Châu mùa đông! Dương Khai bỗng nhiên kêu lên, cực kỳ phấn chấn: - Châu mùa đông đây rồi!