Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẳng đến nửa tháng trước, Cao Tuyết Đình bỗng nhiên nói với nàng có chút ít manh mối, tuy nhiên phải kiếm người liên thủ mới có thể phá giải, cùng ngày nàng để lại một chút tài nguyên tu luyện, rồi rời khỏi Khôn Nguyên Thành, từ đó đến nay không biết tung tích.

Bảy ngày trước, Thanh Dương Các bỗng nhiên bị hộ vệ quân của phủ thành chủ bao vây. Hộ vệ quân kia cũng không nói rốt cuộc Thanh Dương Các sai phạm chuyện gì, chỉ cứ vây quanh như vậy, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào trong đó.

Nói tới đây, bỗng nhiên Lục Văn cả kinh, như nghĩ tới điều gì, vội hỏi: - Dương sư huynh làm thế nào đi vào được? Đám người của phủ thành chủ kia hẳn phải còn ở phía ngoài mới đúng!

Dương Khai cười nói: - Ta muốn đi vào, những tên rác rưởi kia sao có thể ngăn được! Dừng một chút, hắn cau mày nói: - Cao trưởng lão nửa tháng trước đã rời nơi này, bảo là muốn tìm người liên thủ phá giải bí mật trên da thú... nhưng bảy ngày trước, chỗ này lại bị người của phủ thành chủ vô cớ bao vây...

Lục Văn lo âu nói:

- Cho nên sư muội hoài nghi Cao trưởng lão có khả năng gặp nguy hiểm gì rồi, sở dĩ bao vây Thanh Dương Các, là sợ ta truyền tin tức ra phía ngoài. Dù sao trước đây vài ngày Cao trưởng lão ra vào Thanh Dương Các cũng không có ẩn giấu hành tung, rất dễ dàng có thể tra ra là nàng có quan hệ với Thanh Dương Các!

Dương Khai gật gật đầu nói: - Cô nương nói không sai, nếu thật đúng như vậy... thì Khôn Nguyên Thành nhất định không thoát khỏi liên quan!

Lục Văn chán nản nói: - Sư muội cũng đích thực không có biện pháp, chỉ có thể vận dụng lệnh bài truyền tin của mình, còn nước còn tát, nhưng không nghĩ tới thật gọi được Dương sư huynh!

Dương Khai nói: - Ta cũng vì có chuyện mới đi ngang qua gần nơi này!

Nếu không có Dương Khai cơ duyên xảo hợp đi ngang qua khu vực gần Khôn Nguyên Thành, chỉ sợ Lục Văn có truyền tin cũng không gọi tới bất kỳ một đồng môn nào. Dù sao nơi này là Đông Vực, khoảng cách Thanh Dương Thần Điện cực kỳ xa xôi, người của Thần Điện cũng không vô duyên vô cớ chạy đến đây.

Cao Tuyết Đình tuy rằng khí chất lạnh như băng, nhưng cho tới nay đối xử với Dương Khai cũng không tệ, Thanh Dương Kim Lệnh kia cũng tự tay nàng giao cho Dương Khai, còn từng nói muốn thu Dương Khai làm đồ đệ, dạy hắn tu luyện.

Giờ này Cao Tuyết Đình có khả năng đã xảy ra chuyện, dĩ nhiên Dương Khai không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi, cũng có thể là một cuộc hiểu lầm, nhưng người của phủ thành chủ tới bao vây Thanh Dương Các, thì ít nhiều có nghĩa giấu đầu lòi đuôi: nếu không phải vì Cao Tuyết Đình, bọn họ vô duyên vô cớ bao vây chỗ này làm gì?

- Xem theo tình thế này, nhất định là phủ thành chủ có quan hệ rất lớn với chuyện này rồi! Dương Khai trầm ngâm một lát, suy nghĩ từ từ thông suốt.

Lục Văn nói: - Sư muội cũng suy đoán như vậy! Trước đó Cao trưởng lão nói muốn tìm người liên thủ phá giải bí mật trên tấm da thú kia, mà trong Khôn Nguyên Thành, chỉ có thành chủ Tổ Hoằng là tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu Cao trưởng lão muốn tìm người liên thủ, thì Tổ Hoằng là người chọn lựa số một!

- Vậy à?



Dương Khai nhướn mày, nhếch miệng cười: - Nếu đã có đối tượng hoài nghi, thì cũng dễ làm rồi!

- Dương sư huynh định làm gì? Lục Văn nhìn vẻ cười tà dị của hắn, bỗng nhiên có cảm giác không tốt lắm.

- Còn có thể làm gì nữa, dĩ nhiên là ngay mặt hỏi rõ ràng! Dương Khai hừ nhẹ một tiếng.

Lục Văn kinh hãi, nói: - Sư huynh nhất thiết không thể kích động nha! Tổ Hoằng kia chính là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, tấn thăng đã hơn bốn mươi năm, thực lực cực mạnh, còn có một kiện Đế Bảo bên thân... sư huynh mặc dù là đệ tử tinh anh của Thần Điện, nhưng đối phó với Đế Tôn Cảnh chỉ sợ còn là...

Nàng không có nói tiếp câu sau, nhưng ý của nàng rất rõ ràng.

Nàng nghĩ rằng Dương Khai không phải là đối thủ của Tổ Hoằng.

Dương Khai mỉm cười nói: - Lục sư muội yên tâm, Tổ Hoằng nhỏ nhoi, sư huynh chưa chắc đã để vào mắt!

Dừng một chút, hắn phân phó với Trương Nhược Tích: - Cô nương mang theo Lục sư muội từ cửa sau rời Khôn Nguyên Thành, đến ngoài thành chờ ta! Nếu nơi này đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không cần ở lại nữa, Lục sư muội tốt hơn là sớm một chút trở về Thần Điện đi!

- Dạ, tiên sinh! Trương Nhược Tích nghiêm mặt đáp.

Lúc này Dương Khai mới lắc người một cái, liền biến mất không thấy.

- Này... Lục Văn đầy mặt sửng sốt, vừa sợ vừa cấp bách, rõ ràng nàng đã nói rất rõ với Dương sư huynh, Tổ Hoằng chính là cường giả Đế Tôn Cảnh, mà sao hắn vẫn còn bị kích động nhiệt huyết như thế?

Trương Nhược Tích mỉm cười, nói: - Vị tỷ tỷ này không cần lo lắng cho tiên sinh nhà ta, hạng người như Tổ Hoằng hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của tiên sinh!

- Tiên sinh? Lục Văn ngạc nhiên nhìn Trương Nhược Tích, hỏi: - Muội muội không phải đệ tử Thần Điện?

Trương Nhược Tích lắc lắc đầu, đáp: - Ta chỉ là một người xuất thân từ gia tộc nhỏ, nhờ ơn tiên sinh thương tình giữ ở bên người dạy cho tu luyện, mới có thành tựu ngày hôm nay!

- A! Lục Văn kinh hãi.

Nàng có thể nhận ra, tu vi của Trương Nhược Tích còn cao hơn nàng, bản thân nàng là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, Trương Nhược Tích chính là Đạo Nguyên tam tầng cảnh... Nhưng cường giả như vậy lại là do Dương sư huynh dạy nên? Mà không kém chút nào so với đệ tử tinh anh của các tông môn lớn nha!

- Dương... Dương sư huynh là tu vi gì? Lục Văn lắp bắp hỏi.

Trương Nhược Tích hé miệng cười, có cảm giác vinh hạnh, thản nhiên nói: - Tiên sinh đã là Đế Tôn!

Lục Văn hoàn toàn kinh hãi, hai tròng mắt lờ mờ đã lâu từ từ lóe sáng lên, bóng đen và lo lắng trước mắt trở thành hư không.

- - - - - - - - - - - -

Bên ngoài Thanh Dương Các, trong một trà lâu, đôi mắt như mắt chim ưng của Cổ đại nhân kia nhìn chằm chằm vào cửa Thanh Dương Các, trên tay vô ý thức nâng chung trà lên đưa tới bên miệng.

Hắn không biết một đôi nam nữ trước đó đi vào Thanh Dương Các rốt cuộc là lai lịch gì, phái thủ hạ đi tra xét cũng không tra ra manh mối. Dường như là hôm nay mới vào thành, điều này làm cho Cổ đại nhân không khỏi sinh lòng cảnh giác, e sợ đôi nam nữ kia thật có liên quan với chuyện thành chủ đại nhân dặn dò.

Hắn không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, toàn bộ tâm thần đắm chìm trong Thanh Dương Các bên kia.

Bỗng nhiên, từ trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vô cùng bất an, như có nguy hiểm gì đó đang đến gần, khiến hắn rất kinh hoàng.

Cổ đại nhân còn không kịp có phản ứng, dư quang khóe mắt bỗng nhiên nhận ra có một người xuất hiện một cách quỷ dị.



Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, trợn to con ngươi, chỉ thấy người thanh niên lúc trước đang ngồi trên ghế đối diện với mình, đang nhìn mình cười tủm tỉm.

"Phốc..." Cổ đại nhân không nhịn được phun một miệng nước trà, văng bắn qua hướng Dương Khai.

Dương Khai tùy tay vung lên, màn sương trà kia liền đổi hướng, văng ngược lại đầy đầu đầy mặt Cổ đại nhân.

Cổ đại nhân luống cuống tay chân đứng lên, lau lung tung một cái trên mặt, nhìn chằm chằm Dương Khai vô cùng cảnh giác, tâm thần kinh hãi.

Với tu vi của hắn, mà lại không phát hiện thanh niên này là xuất hiện ở trước mặt mình như thế nào, nếu như đối phương muốn gây bất lợi với hắn, chẳng phải là thuận tay có thể lấy tánh mạng mình sao?

Vừa nghĩ đến đây, Cổ đại nhân toát ra một thân mồ hôi lạnh.

- Ngồi! Dương Khai nhìn Cổ đại nhân cười híp mắt, nhưng ánh mắt kia lại giống như một con rắn độc, khiến hắn không rét mà run.

Cổ đại nhân hơi chần chờ một chút, còn là cắn răng một cái, lần nữa ngồi xuống, tư thế cực kỳ gian khổ, dường như dưới mông có vô số cây kim đâm lên.

- Xưng hô thế nào? Dương Khai hỏi.

- Cổ Tư!

- Hạnh ngộ hạnh ngộ! Dương Khai nói lấy lệ một tiếng, trong mắt bỗng nhiên bắn ra tia sáng lạnh lẽo, nói: - Cổ đại nhân hẳn biết, tại sao bổn thiếu lại tìm đến ngươi chứ?

Cổ Tư lau mồ hôi lạnh trên trán, gượng cười nói: - Vị thiếu gia này nói đùa, Cổ mỗ ở chỗ này nấu rượu luận trà, an nhiên tự tại, cũng không biết vị thiếu gia này...

Lời của hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn bí bảo cái khiên lớn chừng bàn tay trên tay Dương Khai, hô nhỏ: - Cái khiên này...

Cổ Tư nhãn lực tự nhiên không tầm thường, thoáng cái liền nhìn ra cái khiên trên tay Dương Khai này cấp bậc không thấp, dường như là cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, hơn nữa còn là một kiện bí bảo phòng ngự, có thể nói là giá trị cực cao.

Mặc dù hắn có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vẫn không nhịn được hít thở có chút dồn dập.

"Răng rắc..." Dương Khai đưa tay bóp nhẹ, cái khiên kia giống như mảnh đá bị mưa gió ăn mòn ngàn vạn năm, lập tức biến thành phấn vụn, từ đầu ngón tay chảy xuống, rơi đầy đất...

- Cái khiên cái gì? Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn: - Nói cho đúng đi, nói ra cái khiên làm gì?

Cổ Tư mồ hôi rơi xuống như mưa, cả người phát run, khẩn trương nói: - Không có gì... không có gì!

Dương Khai hừ lạnh nói: - Cổ đại nhân xem bộ dáng là người thông minh a, bắt đầu giao lưu hẳn không quá mệt mỏi, bổn thiếu có mấy vấn đề, muốn mời Cổ đại nhân giải thích nghi hoặc!

Cổ Tư vội nói: - Vị thiếu gia này có gì cứ hỏi, Cổ mỗ tuy rằng bất tài, nhưng sinh sống ở đây không ít năm, đối với Khôn Nguyên Thành này cũng hiểu rõ như lòng bàn tay!

- Rất tốt! Dương Khai hài lòng gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói: - Ai bảo ngươi ở chỗ này giám thị Thanh Dương Các?

Cổ Tư gian khổ nói: - Là... thành chủ đại nhân!

- Tổ Hoằng bảo ngươi giám thị Thanh Dương Các làm gì?

Cổ Tư nói: - Thành chủ đại nhân chỉ nói là nếu như thấy người khả nghi nào ra vào Thanh Dương Các, thì lập tức bắt giữ, tuyệt đối không để người đó rời khỏi Khôn Nguyên Thành!



Dương Khai nhướn mày, hừ một tiếng, nói: - Thành chủ đại nhân uy phong thật lớn nha!

Cổ Tư cả kinh thất sắc, vội vàng nói: - Cổ mỗ chỉ là nghe lệnh làm việc, vị thiếu gia này bớt giận!

Dương Khai nói: - Vậy ngươi có biết Thanh Dương Các này là thuộc phương thế lực nào hay không?

Cổ Tư nói: - Trước không biết, trước đây vài ngày thành chủ đại nhân bảo ta dò xét lai lịch của Thanh Dương Các, Cổ mỗ mới biết đây là đệ tử Thanh Dương Thần Điện của Nam Vực mở ra cửa hàng ở chỗ này.

- Cái này đều tra ra được, Cổ đại nhân thật lợi hại! Dương Khai cười lạnh nói giọng mỉa mai.

Cổ Tư run bần bật, vẻ mặt đưa đám nói: - Đây cũng là phụng mệnh làm việc mà...

Dương Khai cắt ngang lời hắn, trầm giọng nói:

- Vậy ngươi có gặp một nữ nhân hình dáng thế này ở phủ thành chủ hay không?

Khi nói chuyện, Dương Khai phất tay một cái, đế nguyên trong cơ thể bắt đầu khởi động, ngưng tụ ra hình ảnh Cao Tuyết Đình ở trước mặt Cổ Tư.


Cổ Tư nhìn một hồi, mờ mịt lắc đầu nói: - Chưa từng thấy qua, nhưng ta nghe thuộc hạ nói nữ nhân này trước đây vài ngày thật ra thường ra vào Thanh Dương Các, Cổ mỗ cũng là theo đầu mối từ nàng, mới tra ra chuyện của Thanh Dương Các!


Dương Khai nhướn mày, nói: - Chưa từng thấy qua ư?


Theo hắn và Lục Văn phỏng đoán, Cao Tuyết Đình hẳn là tìm tới Tổ Hoằng liên thủ phá giải bí mật trên tấm da thú kia. Theo đạo lý mà nói hẳn phải từng ra vào phủ thành chủ mới đúng! Nếu Cổ Tư là tâm phúc của Tổ Hoằng, không có đạo lý nào chưa từng thấy.


Nhưng nhìn vẻ mặt Cổ Tư, lại không phải là đang nói dối.


Chẳng lẽ Cao Tuyết Đình thật không có tìm tới Tổ Hoằng? Vậy đối tượng nàng muốn liên thủ kia là ai?


Phủ thành chủ rốt cuộc có quan hệ gì với chuyện này hay không? Nếu không phải vì Cao Tuyết Đình, vì sao bọn họ phải giám thị bao vây Thanh Dương Các?


Dương Khai không sao hiểu được...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK