Diệp Tinh Hàm lạnh lùng nói: - Đạo bất đồng, không thành mưu!
Dứt lời, nàng nói với đám người Đỗ Hiến:
- Sư huynh chúng ta đi!
Đỗ Hiến nhẹ nhàng gật đầu, tựa như tướng quân đánh thắng trận vậy, hướng về phía Khưu Vũ mỉm cười: - Hắc trà đó của Khưu công tử tự mình giữ lại từ từ uống vào, chớ để bị sặc!
- Ha ha, đa tạ Đỗ huynh quan tâm! Khưu Vũ không buồn, cười trả lời.
Chỉ chốc lát, đám người Thiên Diệp Tông liền đồng loạt vào thành. Khưu Vũ dường như cũng cảm thấy có chút không có ý nghĩa, dẫn hai vị lão giả nọ đi vào bên trong thành, biến mất trong biển người.
- Khưu Vũ đó là lai lịch gì? Thoạt nhìn bộ dáng rất giỏi a. Vào bên trong thành, Dương Khai tò mò hỏi.
Diệp Tinh Hàm than thở một tiếng, trả lời: - Hắn là Thiên Chiếu Cung thiếu cung chủ. Thiên Chiếu Cung từ trước đến nay cùng Thiên Diệp Tông ta không hợp nhau, vẫn muốn xa lánh chúng ta, nhưng lại không có cơ hội. Nhưng nghe nói Thiên Chiếu Cung cung chủ Khưu Trạch đang bế quan đánh sâu vào Đế Tôn Cảnh, nếu là ông ta thật có thể thành công...
Nói đến chỗ này, Diệp Tinh Hàm mặt lộ vẻ ưu sầu.
Đỗ Hiến nói tiếp: - Thiên Hạc Thành giờ này cùng Thiên Chiếu Cung cũng là cấu kết với nhau làm việc xấu. Nếu Khưu Trạch thật tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh, Thiên Diệp Tông ta ngày sau tương lai chịu không nổi.
Nghe đến đó, Dương Khai sáng tỏ thông suốt, ý thức được chỗ dựa vững chắc mà Thiên Hạc Thành mới tìm đại khái chính là Thiên Chiếu Cung đó.
Vu Mã nói:
- Đế Tôn Cảnh không phải dễ dàng đột phá như vậy. Nói không chừng Khưu Trạch lão thất phu kia đang đột phá quan khẩu tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Mọi người đều nghe ra, đây là hắn nguyền rủa. Nhưng Khưu Trạch nếu dám đánh sâu vào Đế Tôn Cảnh, đó tất nhiên nhất định có nắm chắc. Vạn nhất thật đột phá thành công, Thiên Diệp Tông thật sẽ phiền toái.
- Chuyện này sư tôn đều có suy tính, chúng ta làm xong chuyện của mình là được rồi. Đỗ Hiến thấy tâm tình của các sư huynh đệ không cao, vội vàng trấn an một chút.
Thiên Hạc Thành, trước một cửa hàng tên là "Thiên Khôi Lâu", mấy người Thiên Diệp Tông dừng bước chân.
Diệp Tinh Hàm hướng về phía Dương Khai giải thích: - Nơi này là sản nghiệp lớn nhất của Thiên Diệp Tông ta ở Thiên Hạc Thành. Dương thiếu nếu không chê có thể ở chỗ nhỏ này hai ngày. Đợi ngày mai sau buổi lễ nạp thiếp, thiếp liền cùng đi với Dương thiếu quay trở về tông môn.
- Được thôi! Dương Khai nhìn Thiên Khôi Lâu kiến tạo rộng lớn, trang trí sang trọng, hơi gật đầu.
Có thể nhìn ra, Thiên Khôi Lâu này trước kia nhất định là làm ăn bốc lửa, bởi vì bộ dạng nơi đây một đoạn đường hoàng kim kiến tạo một cái cửa hàng như vậy, làm ăn nhất định không kém nơi nào. Có thể là đông như trẩy hội, thương khách lui tới như cá diếc lội trên sông.
Chỉ tiếc thời gian trôi qua, giờ đây Thiên Khôi này lâu lại là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, bên trong trống rỗng, chỉ có một ít hàng hóa đặt trên giá hàng, rơi đầy bụi bậm. Một tên tiểu nhị ăn mặc bộ dáng gã sai vặt đang ở sau quầy mới vừa ngủ, cũng không biết mơ thấy chuyện tốt gì, không ngừng phát ra tiếng cười ngây ngô a ha, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng.
- Làm ăn này... thực giản dị a. Gương mặt của Dương Khai hí hư.
Diệp Tinh Hàm cười khổ nói: - Nếu là trước cửa hàng mỗi ngày đều có một ít tên hung thần ác sát chặn lại, đánh chiêu bài của phủ thành chủ tạo áp lực cho khách tới, chỉ sợ cũng không có người nào tới mua đồ.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Dương Khai lúc này mới phát hiện ngay ở cách đó không xa phía trước Thiên Khôi Lâu, có mấy tên tráng hán gương mặt dữ tợn, đang cười lạnh không ngừng nhìn chăm chú vào cửa của Thiên Khôi Lâu, dường như bộ dáng chuẩn bị tùy thời hành động. Tuy nhiên vừa thấy được biểu thị thuộc về Thiên Diệp Tông trên y phục của đám người Diệp Tinh Hàm, lại hơi biến sắc mặt, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Dương Khai khẽ cười một tiếng: - Tông môn của các ngươi ở Thiên Hạc Thành này lăn lộn cũng quá không bằng nhân ý rồi chứ.
Sắc mặt của Diệp Tinh Hàm ảm đạm: - Tình thế không bằng người... Dương thiếu mời vào bên trong trước đi.
Dương Khai hơi gật đầu, dưới sự hướng dẫn của Diệp Tinh Hàm đi vào bên trong cửa hàng.
Đám người Đỗ Hiến cùng Vu Mã ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một cái đều một đầu vụ thủy rồi. Đoạn đường này đi tới, bọn họ cũng đã nhìn ra, Diệp Tinh Hàm dường như cực kỳ coi trọng Dương Khai, quả thực đưa hắn trở thành khách quý, khắp nơi cung kính lễ độ. Nhưng bất kể bọn họ nhìn thế nào, Dương Khai cũng chỉ là một võ giả cấp bậc Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà thôi, đích thực nghĩ không thông hắn rốt cuộc có năng lực gì khiến Diệp Tinh Hàm đối đãi cẩn thận từng li từng tí như thế.
Nhưng thời khắc này hiển nhiên không phải lúc hỏi nhiều, mấy người vào cửa hàng, Vu Mã một bước nhanh về phía trước, lẻn đến trước quầy gõ vài cái, đánh thức tiểu nhị đang ngủ say.
Tiểu nhị ca chắc cũng là Thiên Diệp Tông đệ tử, chỉ có điều tu vi không cao, địa vị rất thấp. Hắn vừa thấy đám người Diệp Tinh Hàm lập tức sợ tới mức hồn cũng không có, sắc mặt trắng bệch, một cái sức lực cúi đầu nhận sai.
Diệp Tinh Hàm không kiên nhẫn phất tay nói: - Bảo chưởng quỹ các ngươi an bài mấy gian phòng hảo hạng đi.
- Dạ dạ dạ, tiểu nhị tôi đi gọi chưởng quỹ, đại tiểu thư các người hãy ngồi một lát. Tiểu nhị ca như được đại xá, tè ra quần chạy tới hậu đường.
Chốc lát, một lão già hơi lớn tuổi bước nhanh đi ra từ hậu đường, đi tới trước mặt đám người Diệp Tinh Hàm hành lễ thở dài, sau đó dẫn mấy người tới hậu đường an trí xong xuôi.
Buổi lễ nạp thiếp được cử hành vào ngày mai, cho nên hôm nay cũng không có chuyện gì. Sau khi Diệp Tinh Hàm an trí ổn thỏa cho Dương Khai liền về tới phòng của mình, lẳng lặng chờ đợi một lát sau, liền nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Nàng bước liên tục nhẹ nhàng, mở cửa phòng, đang thấy Đỗ Hiến đầy mặt tươi cười rực rỡ đứng tại cửa, lập tức đỏ mặt lên, nhăn nhó một trận đón hắn vào trong phòng, lời tâm tình kéo dài.
..
Bên trong phòng, Dương Khai ngồi nghỉ ngơi.
Chuyến này theo Diệp Tinh Hàm tới Thiên Hạc Thành bất quá là cơ duyên xảo hợp, cho nên hắn cũng nếu như đã vậy thì cứ chờ coi sao vậy.
Cũng không biết tại sao, hôm nay hắn luôn có một chút tâm thần không yên, rõ ràng dường như bộ dạng có chuyện gì sắp xảy ra, khiến hắn căn bản không thể an tâm nhập định.
Tình huống này là lần đầu xảy ra, trước kia lúc tu luyện Dương Khai căn bản không có gặp chuyện như vậy.
Hắn không dám khinh thường, từng lần một dùng thần niệm xét lại tự thân. Hắn e sợ cho bản thân mình không tu luyện được làm xuất hiện tai họa ngầm hoặc là nảy sinh các loại tâm ma gì.
Nhưng bất kể kiểm tra bao nhiêu lần, cũng không có phát hiện vấn đề gì, ngược lại thì loại cảm giác nóng nảy bất an đó càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn cau mày suy tư, phát hiện loại cảm giác này dường như là từ sau khi bản thân mình vừa vào Thiên Hạc Thành thì xuất hiện. Dường như trong Thiên Hạc Thành này có thứ gì ảnh hưởng sự tồn tại của mình.
Loại cảm giác này tới không giải thích được, nhưng Dương Khai cũng không dám có chút khinh thường. Tu vi đến cảnh giới như hắn, nếu không có ngoại lực quấy nhiễu, căn bản không thể rung chuyển sự yên lặng nơi nội tâm của hắn.
Hắn khổ tư khó được giải, bất đắc dĩ than thở một tiếng, đứng dậy.
Vốn định cùng Diệp Tinh Hàm chào hỏi, báo cho nàng biết mình ra ngoài đi dạo một chút, giải sầu một chút. Nhưng Dương Khai không nghĩ tới thần niệm của hắn vừa thả ra, liền đã nhận ra cảnh tượng hai người Diệp Tinh Hàm đang cùng Đỗ Hiến đang làm bên trong sương phòng, lập tức gương mặt hắc tuyến.
Hai người này ngược lại cũng không có làm chuyện gì quá xuất cách, chỉ là Đỗ Hiến nắm bàn tay ngọc của Diệp Tinh Hàm, hàm tình mạch mạch nhìn chằm chằm nàng, trong miệng nói ra nổi khổ tương tư. Còn Diệp Tinh Hàm thì cúi đầu, hai má đỏ bừng, cái cổ thon dài một mảnh phấn hồng, hiện lên sáng bóng như đồ sứ vậy. . Truyện Quan Trường
Dương Khai vội vàng thu hồi thần niệm, e sợ nhìn tiếp nữa mắt của mình sẽ mọc mụn mất.
Dương Khai cũng không nói một tiếng với những người khác, thân hình của hắn thoắt một cái, trực tiếp rời khỏi Thiên Khôi Lâu, ngay sau đó liền xuất hiện trên đường cái ồn ào tấp nập.
Thiên Hạc Thành ở cả Nam Vực có quy mô đều có thể xem như là thành trì với trình độ bậc trung. Cho nên vô luận là bố cục chỉnh thể, hay là quy mô lớn nhỏ, đều không phải là Phong Lâm Thành có thể so sánh, đủ để chứa tám thớt ngựa to song song trên đường phố. Võ giả qua lại như cá diếc lội trên sông, chen vai nối cánh, nối liền không dứt.
Hai bên đường phố san sát nhiều cửa hàng, tiếng thét to lại liên tiếp.
Có lẽ bởi vì ngày mai là ngày thành chủ nạp thiếp, cho nên cả Thiên Hạc Thành đều có vẻ hỉ khí dương dương. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường. Trên mặt của những võ giả đó cũng đều là sắc mặt vui mừng, cũng không biết bọn họ cao hứng cái gì.
Dương Khai nước chảy bèo trôi, không lâu sau đã đến trước một cái tửu lâu, thấy bên trong tân khách ngồi đầy, liền trực tiếp xoay người đi vào bên trong tửu lâu này.
Ngay tức thì có điếm tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đón. Điếm tiểu nhị này bất ngờ cũng là một võ giả, tuy nhiên tu vi không cao, chỉ có tầng thứ Nhập Thánh Cảnh mà thôi, trên mặt tràn đầy nụ cười, khom người hướng về phía Dương Khai nói: - Đại nhân mời vào bên trong, đại nhân nhìn có chút lạ mặt, không biết đại nhân tới gặp bạn hay là uống một mình?
Dương Khai nhìn hắn một cái, cười đáp: - Một thân một mình.
Điếm tiểu nhị hội ý cười, nói: - Tôi rõ rồi, đại nhân ngồi bên này!
Khi nói chuyện, tiểu nhị đã dẫn Dương Khai lên lầu 3, an bài cho hắn ở trên một cái bàn dựa vào cửa sổ, cười hỏi: - Đại nhân muốn ăn uống chút gì không? Không phải tôi đây thổi phồng, cả Thiên Hạc Thành này có thể so sánh được với tửu lâu chúng tôi thật đúng là không có mấy. Tửu lâu này của chúng tôi sử dụng nguyên liệu nấu ăn yêu thú chi tài, linh hoa linh quả không loại nào không phải tốt nhất mới mẻ. Tựa như tu vi của đại nhân, hàng năm phục dùng cũng có thể tăng tiến tu vi, củng cố cơ sở. Nếu được cơ duyên, nói không chừng có thể làm tràng đột phá tấn thăng! Chuyện này ở tửu lâu chúng tôi cũng từng phát sinh qua mấy lần.
- Sao cơ? Dương Khai nhướng mày lên, có vẻ có chút ngoài ý muốn, cười tủm tỉm hỏi: - Vậy ngươi cảm thấy tu vi của ta đây nên ăn uống chút gì không?
Điếm tiểu nhị cười hắc hắc: - Đại nhân vừa thấy biết là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, dĩ nhiên nên dùng nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng nhất đ, rượu ngon tốt nhất. Nếu được giai nhân làm bạn, làm việc gì đó còn có người đẹp bồi tiếp, chà chà.. Đó còn gì bằng nữa.
Điếm tiểu nhị này hàng năm ở nơi đây tiễn người đi đón khách tới, làm như luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh. Mặc dù hắn chỉ là Nhập Thánh Cảnh tu vi nhưng nhìn thấu Dương Khai là cường giả cấo bậc Đạo Nguyên Cảnh, hơn nữa há miệng biết ăn nói, sắc vóc lại thuận mắt, cực kỳ khiến cho người ta vui vẻ.
Dương Khai cười ha hả nói: - Làm đi, ngươi an bài cho ta!
Điếm tiểu nhị vừa nghe vậy, lập tức vui mừng lộ ra mặt, nói: - Sẽ làm cho đại nhân hài lòng, nếu không hài lòng, đại nhân có thể hủy đi xương cốt của tôi nấu canh uống vào.
Dương Khai gật đầu nói: - Được, nếu có một chút không hài lòng, sẽ như ngươi mong muốn!
Điếm tiểu nhị gương mặt hắc tuyến, nói: - Vậy tôi phải tận tâm rồi.
Khi nói chuyện, lập tức lui xuống, dường như là đi an bài.
Lúc chờ đợi, Dương Khai tới gần cửa sổ mà ngồi, nhìn ra cảnh sắc phía dưới xa, cảm thấy khá là có thú vị. Tâm tư tích tụ mấy ngày nay cũng trở thành hư không. Loại cảm giác bất an lúc trước dường như cũng theo đó biến mất không thấy.