Tuyết Nguyệt từ trước đến nay cao cao tại thượng, không ai dám vô lễ với nàng, nàng hiển nhiên không biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, dẫn đến hắn cũng bị liên lụy.
Cảm nhận được trường khí Cáp Lực Tạp, một tia hàn quang chợt xoẹt qua mắt Tuyết Nguyệt, bên hông nàng, một miếng ngọc bội chợt lóe hoa quang, từng con dị thú hình thù kỳ quái bỗng nhiên từ đó lao ra, những con dị thú này gào rú lao đi một cách vô thanh, quây thành một vòng phòng ngự thần hồn quanh Tuyết Nguyệt, ngăn cản đòn tấn công của Cáp Lực Tạp.
Từng vòng gợn sóng dội qua, phảng phất có âm thanh thứ gì đó bị nghiền nát, bước chân đang chật vật của Tuyết Nguyệt bỗng nhiên nhẹ tênh, nàng hơi ngẩng cao đầu, nhẹ nhàng bước về phía trước.
Kéo theo Dương Khai vốn đang không động đậy được cũng không còn thấy áp lực như lúc nãy.
Như thể dưới vòng phòng ngự của đám dị thú đó, khí thế của phân hội trưởng Cáp Lực Tạp lập tức bị tan rã không còn sót lại chút gì.
Dương Khai thoáng cái trở nên nhẹ nhõm vô cùng, hắn không khỏi nhìn vào hông Tuyết Nguyệt, thầm nghĩ suy cho cùng thì người ta cũng là kẻ nối dõi của hội trưởng Hằng La Thương Hội, toàn thân toàn đeo bí bảo đẳng cấp cực cao!
- Bí bảo thần hồn Hư cấp?
Ngồi trên ghế, Cáp Lực Tạp cũng không khỏi có chút biến sắc nhìn về phía này, thu hồi khí thế, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Không phải bất cứ ai cũng đều có thể có được bí bảo thần hồn cấp bậc này, Cáp Lực Tạp lập tức nhìn ra Tuyết Nguyệt lai lịch bất phàm, trước khi chưa hiểu rõ thân phận và ý đồ đến đây của Tuyết Nguyệt, lão không dám lỗ mãng như vừa rồi nữa.
Lão lại liếc nhìn Dương Khai, không để tâm tới hắn, quay qua hỏi Tuyết Nguyệt:
- Cô nương xưng hô như thế nào?
Tuyết Nguyệt mỉm cười, điềm nhiên đáp:
- Tuyết Nhi.
Dương Khai không khỏi giật giật khóe miệng, đứng im lìm cách không xa sau lưng nàng, ra vẻ như hộ vệ.
- Tuyết Nhi cô nương...
Cáp Lực Tạp khẽ gật đầu:
- Vậy cho hỏi cô nương có việc gì không?
Tuyết Nguyệt không đáp, trực tiếp lấy ra tấm lệnh bài lúc nãy đưa qua.
Cáp Lực Tạp tiếp nhận, lập tức biến sắc, đứng dậy khỏi ghế, chắp tay:
- Hóa ra là người của Tuyết Nguyệt thiếu gia, Tuyết Nhi cô nương thứ tội, lão hủ mắt mờ, vừa rồi có mắt không tròng, mong cô nương không trách tội!
Nói rồi, lão lại cung kính đem mệnh bài trả về.
- Phân hội trưởng khách khí rồi.
Tuyết Nguyệt nghênh ngang cầm lấy, nhìn chung quanh, đi thằng đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Cáp Lực Tạp đứng nguyên tại chỗ, tỏ ra hồ nghi khó hiểu, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tuyết Nhi cô nương, khi nào thì Tuyết Nguyệt thiếu gia có thể tới?
- Hắn không đến được nữa.
Tuyết Nguyệt cười hì hì nói.
- Hắn có một số việc cần xử lý, tạm thời không thể đi được.
- Tuyết Nguyệt thiếu gia không thể đến?
Cáp Lực Tạp ngơ ngác, ngập ngừng hỏi.
- Vậy chuyện ở đây...
- Hắn nói rồi, chuyện ở đây ta toàn quyền quyết định, phân hội trưởng chỉ cần phối hợp với ta là được rồi.
Tuyết Nguyệt tỏ ra vênh váo, ngạo nghễ ra lệnh.
- Do cô nương toàn quyền phụ trách?
Cáp Lực Tạp không khỏi nhướn mày, tựa hồ có chút không tin Tuyết Nguyệt.
- Cho lão hủ nhiều chuyện thêm một câu, Tuyết Nhi cô nương là người như thế nào... của Tuyết Nguyệt thiếu gia?
Tuyết Nhi hé miệng cười, vẻ mặt phong tình đáp:
- Hắn giao chuyện quan trọng thế này cho ta, ngươi nói ta là gì của hắn?
Cáp Lực Tạp không khỏi lộ vẻ mặt như tỉnh ngộ, biểu cảm nhìn Tuyết Nguyệt lập tức trở nên ám muội hơn rất nhiều, trong nội tâm không khỏi có chút cảm khái, thầm nghĩ Tuyết Nguyệt thiếu gia rốt cục cũng biết động lòng với nữ nhân như những nam nhân bình thường, trước giờ chưa từng nghe nói Tuyết Nguyệt thiếu gia có ý với nữ tử nào, kể cả nữ nhân dung mạo có khuynh quốc khuynh thành thế nào, y cũng sẽ không để mắt tới.
Rất nhiều lão bối trong thương hội đều thấy lo thay cho Tuyết Nguyệt, không biết có phải cơ thể hay tâm lý y có vấn đề gì.
Giờ xem ra, chỉ là y chưa gặp nữ nhân hợp ý với mình mà thôi!
Chỉ là... Tuyết Nhi cô nương này và Tuyết Nguyệt thiếu gia sao lại có chút giống nhau?
Chắc cô nương này không phải là nghiệt quả sinh ra từ thói phong lưu của Ngải Âu hội trưởng đấy chứ, nếu thật là như thế, vậy quan hệ thật sự giữa nàng và Tuyết Nguyệt thiếu gia há chẳng phải...
Đủ mọi ý niệm lướt trong đầu, Cáp Lực Tạp không khỏi toàn thân lạnh toát, biểu cảm càng lúc càng cổ quái.
- Tuyết Nhi cô nương, thượng cổ...
Cáp Lực Tạp đang định hồi bẩm tiến triển của chuyện gì đó, bỗng dưng lại bị Tuyết Nguyệt giơ tay cắt ngang.
- Ngày mai nói sau đi, ta mới đến nơi này, đường đi mệt nhọc, nghỉ một đêm trước cái đã, việc để sang ngày mai giải quyết cũng không muộn.
Cáp Lực Tạp nghĩ nghĩ, gật đầu đáp:
- Vậy cũng tốt, vậy ta gọi người đến đưa cô nương đi nghỉ.
Nói rồi lão quát lớn, không bao lâu sau, thị vệ ngoài cửa đáp lời đi vào, Cáp Lực Tạp dặn dò vài câu với họ, rồi khom người đưa Tuyết Nguyệt ra ngoài.
Dương Khai từ đầu chí cuối chỉ im lặng đi theo sau Tuyết Nguyệt, vẻ mặt đầy đăm chiêu.
Vừa rồi Cáp Lực Tạp tuy hưa nói xong, nhưng hắn xác thực là đã nghe được hai chữ “thượng cổ”, khiến hắn không khỏi tò mò, không biết rốt cuộc ngôi sao tu luyện này đã xảy ra chuyện gì mà lại liên quan đến thượng cổ, và lại cần người như Tuyết Nguyệt đích thân tới xử lý.
Song bất kể là gì, đều không phải là chuyện nhỏ.
Tuyết Nguyệt không cho Cáp Lực Tạp nói tiếp, hiển nhiên là không muốn để Dương Khai nghe thấy điều cơ mật này, cảm giác thân thiết của nàng đối với Dương Khai không phải là giả, nhưng dù sao đây cũng là cơ mật của thương hội, không thể tùy ý tiết lộ được.
Dương Khai biết hết, nhưng cũng không nói ra.
Bay theo tên thị vệ đó giữa dãy núi không bao lâu, họ đặt chân đến một nơi non xanh nước biếc, cảnh sắc tú lệ, nơi đây cách xa trung tâm phân hội huyên náo, đúng là nơi tốt để nghỉ ngơi
Đây là một tòa lầu các độc lập, tinh tế nhưng không mất đại khí.
Bên ngoài lầu các là cầu nhỏ nước chảy, có suối nước nóng thiên nhiên, Tuyết Nguyệt vừa tới đây hai mắt liền sáng rỡ, chợt nhớ ra đã lâu lắm rồi mình không tắm rửa, mấy tháng qua đi liên tục cùng Dương Khai trong Tinh Vực, trốn tránh ở mấy ngôi sao chết đầy bụi bặm đó, dù cho hai người tu vi không tệ, thì cũng đã lấm đầy bụi bẩn từ lâu lắm rồi.
Nhìn thấy suối nước nóng thiên nhiên này, nàng bất giác thấy ngứa ngáy cả người.
Đợi cho thị vệ đi, Tuyết Nguyệt dạo một vòng lầu các tựa núi kề sông này, vỗ tay cười nói:
- Lão Cáp Lực Tạp này rất biết làm việc, sắp xếp cho ta nơi tốt như vậy, hồi trước đâu thấy lão khôn đến thế.
Dương Khai nhếch miệng:
- Nếu ngươi cứ sống với hình tượng này, thì sẽ phát hiện ra rất nhiều những thứ trước kia ngươi chưa từng thấy.
Nghe hắn nói như vậy, Tuyết Nguyệt nghiêm túc nghĩ, đồng ý:
- Ngươi nói không sai, một thân phận, một cuộc đời, thật kỳ diệu. Nhưng đáng tiếc, ta không thể sống với dáng vẻ như thế này mãi mãi, đợi xử lý xong chuyện ở đây, ta phải trở về Thủy Nguyệt Tinh khôi phục thân phận Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia.
Chỉ cần tìm tới đại sư luyện chế bí bảo đó, bảo lão giúp Tuyết Nguyệt luyện chế một bí bảo che giấu giới tính khác, nàng có thể trở lại cuộc sống như trước kia.
- Không nói nữa.
Hình như nàng có hơi mất hứng, chợt xoay một vòng, váy tung bay:
- Ta phải đi tắm, tẩy đi bụi bặm từ chuyến đi vừa rồi, ngươi không được nhìn trộm đấy, nếu bị ta phát hiện ngươi có mưu đồ gì...
Nàng vừa nói vừa nắm chặt nắm tay, huơ huơ trước mặt Dương Khai, rồi đi về phía suối nước nóng bên ngoài.
Vào trong bồn tắm, nàng vừa nhẹ nhàng cởi quần áo, vừa âm thầm cảnh giác Dương Khai.
Dựa vào những quan sát của nàng trong thời gian qua, nàng phát hiện Dương Khai không phải là loại thật thà, những chuyện như rình mò chắc chắn hắn làm được.
Cho nên nàng mới cảnh cáo trước.
Nhưng điều khiến nàng cảm thấy bất ngờ là mãi đến khi thân thể đẫy đà mềm mại của nàng lặn vào nước hồ nóng hừng hực, vẫn không thấy Dương Khai có bất kỳ động tĩnh gì, như thể hắn vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Nàng hơi kinh ngạc, cho là mình đã nhìn lầm Dương Khai, đã hiểu lầm bản tính của hắn, cho là hắn thật sự thật thà.
Đang nghĩ như vậy, Dương Khai bỗng nhiên nhảy lên phía trên hồ tắm, rơi thẳng xuống hồ, chưa gì quần áo đã cởi bỏ toàn bộ.
Bõm...
Nước văng tung tóe, hồ tắm vốn đã mù mịt sương càng thêm mờ, không thể nhìn thấy gì.
- Dương Khai!
Tuyết Nguyệt nghiến răng, đằng đằng sát khí kêu lên.
Dương Khai tựa người vào bức tường đá trong hồ, vẻ mặt tùy ý:
- Ta cũng muốn tẩy rửa bụi bặm, hơn nữa, ta cũng đâu có nhìn trộm...
Hắn đang nhìn Tuyết Nguyệt một cách quang minh chính đại.
Tuyết Nguyệt tức giận tột độ, chửi rủa hắn là đồ vô sỉ lưu manh, rúc người vào trong nước hồ.
Thân thể hoàn mỹ của nàng phủ hào quang bảy sắc nhàn nhạt giữa sương trắng, không nhìn thấy rõ, nhưng lại càng khiến người khác ngứa tim, không kìm được chỉ muốn tới gần hơn, xem thử tấm thân ẩn dưới hào quang và sương mù đó mê hồn tới đâu.
- Quan hệ giữa ta và ngươi cũng chỉ thiếu có một bước nữa thôi, tắm cùng thì có gì là xấu hổ?
Dương Khai bĩu môi, không hiểu được suy nghĩ của nữ nhân này.
- Không được nói!
Tuyết Nguyệt quát, một dòng thủy tiễn bắn về phía, hắn nghiêng đầu, thế là tạt vào không khí:.
- Ngươi còn nói xằng nói bậy nữa, ta xé miệng ngươi bây giờ.
- Ta đâu có nói xằng nói bậy, toàn là sự thật không mà!
Dương Khai cười quái gở.
Tuyết Nguyệt không đáp lời, chỉ có một chuối âm thanh thổi bong bóng vang lên.
Dương Khai cũng không trêu chọc nàng nữa, mà tự do hưởng thụ hơi ấm từ hồ nước.
Một lúc lâu sau, Tuyết Nguyệt lên tiếng:
- Ngày mai ta phải đi xử lý một số việc với phân hội trưởng Cáp Lực Tạp, không tiện dẫn ngươi theo.
- Ta biết rồi.
- Công lực của ngươi quá thấp, đi cùng ta chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, cho nên...
- Không cần phải giải thích với ta.
Dương Khai lắc đầu.
- Ta cũng tự biết mình, cũng sẽ không đi nghe ngóng chuyện cơ mật mình không nên biết, có nhiều thứ, biết càng ít càng an toàn.
- Ngươi hiểu là được rồi.
Tuyết Nguyệt cười điềm đạm.
- Ta đi nghỉ ngơi đây.
Dương Khai nói xong liền đứng dậy, vận chuyển thánh nguyên làm bốc hơi sạch nước trên người, khoác áo vào đi lên lầu các.
Nhìn bóng lưng Dương Khai xuyên qua màn sương, trong nội tâm Tuyết Nguyệt không khỏi trào dâng sự kích thích, muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho Dương Khai!
Điều này khiến nàng không khỏi thất sắc, cảm thấy ảnh hưởng của Xích linh hồn với mình càng lúc càng nghiêm trọng.