Nơi này tuy thiên địa linh khí không loãng, nhưng nếu có tinh thạch hỗ trợ cho việc tu luyện thì tộc nhân Ma tộc có thể nhanh chóng nâng cao công lực, nhưng bao nhiêu năm qua, tinh thạch của Ma Thần Bảo ngày càng ít đi, dần dần đã không còn bao nhiêu nữa rồi.
Mấy chục khối tinh thạch Lệ Dung sai Hoàn Nhi đưa tới cho Dương Khai, đã là những khối cuối cùng của bà.
Bởi thế, khi biết trong tay Dương Khai lại có tinh thạch, gã Phan Lãng đó không thể không động tâm.
- Chỉ là một tên võ giả loài người nhãi nhép, có tư cách gì được sử dụng tinh thạch chứ?
- Ngươi muốn làm gì?
Gã Ma tộc kia liền ý thức được điều bất ổn.
- Phan Lãng, ngươi chớ nên nghĩ vớ vẩn, khoảng thời gian này Lệ đại nhân vô cùng chiếu cố tên võ giả loài người đó, không ai được ăn hiếp hắn cả.
- Ai nói ta muốn ăn hiếp hắn?
Phan Lãng hừ lạnh một tiếng.
- Mà có ai nhìn thấy ta ăn hiếp hắn không?
Gã võ giả Ma tộc có vẻ do dự, vò đầu bứt tóc suy nghĩ mãi, sắc mặt chần chừ lưỡng lự.
Phan Lãng âm trầm nhìn thạch thất, cười quái dị vài tiếng.
Trong thạch thất, Dương Khai đợi Hoàn Nhi chỉ huy đám thiếu nữa để đồ xuống hết, rồi mới nghênh ngang ngồi vào bàn ăn ngấu ăn nghiến.
Hoàn Nhi bĩu môi khinh thường, vẻ mặt đầy căm giận.
Nàng không hiểu vì sao, bắt đầu từ hai tháng trước, Lệ đại nhân hình như rất quan tâm tên võ giả loài người này, ban cho hắn những đặc ân mà không ít tộc nhân cũng phải đỏ mắt thèm thuồng.
Nàng cũng đã hỏi Lệ đại nhân nguyên do, nhưng đại nhân không nói.
- Không thể chịu nổi ngươi!
Hoàn Nhi bĩu môi, đố kỵ chế đi được.
Dương Khai vẫy tay:
- Lại ăn cùng ta, nhiều thế này thì mình ta ăn cũng không hết được.
- Ai mà thèm!
Hoàn Nhi hầm hừ xoay người đi ra ngoài, Dương Khai mơ hồ nghe được tiếng nuốt nước bọt, không nhịn được bật cười.
Xem thái độ mấy ngày nay của Hoàn Nhi với hắn, có thể đoán được mấy món ăn nàng đưa tới nhất định là thượng phẩm.
Dương Khai tinh tường cảm giác được, sau khi ăn mấy món này, cơ thể hắn đã có một chút thay đổi rất nhỏ, đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Rất nhanh, Dương Khai đã ăn hết sạch, Hoàn Nhi lại dẫn tỳ nữ đến thu dọn sạch sẽ, rồi lại đi ra ngoài.
Dương Khai duỗi lưng nghỉ ngơi một lúc, rồi hăng hái vùi đầu vào thế giới của thuật luyện đan.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Khai đang luyện đan trong thạch thất, chợt thần sắc khẽ động, vểnh tai lên.
Hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ, còn tiếng hít thở được kìm nén xuống, đang lén lút đi mò vào trong thạch thất.
Dương Khai lập tức cảnh giác.
Hắn đã tới đây hơn mấy tháng rồi, võ giả Ma tộc mặc dù rất nhiều người khinh thường hắn, nhưng cho tới giờ cũng chưa có ai dám đến gây chuyện với hắn, thế nào mà hôm nay lại có kẻ phá lệ rồi?
Hơn nữa, còn có không ít người, có khoảng sáu bảy gã, đều là võ giả Thần Du Cảnh, gã cầm đầu có tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Phát giác được điều đó, Dương Khai thần sắc không đổi, vẫn bình thản đánh chân nguyên vào lò luyện đan, cô đọng dược liệu trong lò.
Két một tiếng, cửa đá bị mở ra, sáu bảy bóng người nối đuôi nhau đi vào.
Vào trong, bọn họ nhanh chóng đóng cửa lại.
Dương Khai ngẩng đầu lên liếc một cái, nhìn thấy gã cầm đầu là một thanh niên mũi khoằm, vẻ mặt u ám, đang nhe răng cười nham hiểm nhìn mình.
Bộ dạng của gã đầy khinh miệt, cũng giống như phần lớn tộc nhân của Ma Thần Bảo, đều coi thường Dương Khai. Dương Khai ngó lơ, lặng lẽ lắc đầu, chả thèm để ý đến gã.
- Ồ, Phan Lãng, tên con người này thú vị đấy, hắn chẳng hề sợ chúng ta kìa.
Một gã võ giả Ma tộc ngạc nhiên thốt lên.
- Ha ha, hắn nghĩ Lệ đại nhân sẽ bảo vệ hắn, tất nhiên là không cần sợ chúng ta rồi.
Phan Lãng cười khẩy, vừa nói vừa đi về phía Dương Khai.
Khi tới trước mặt Dương Khai, gã ngồi xổm xuống, nhếch mép mỉm cười châm chọc, nhìn hắn chằm chằm.
Dương Khai không phản ứng gì, vẫn ngồi đánh chân nguyên vào lò luyện đan trước mặt, điều khiển sức lửa.
Thái độ coi khinh này khiến Phan Lãng tức tối, gã vươn tay ra vỗ một cái lên lò luyện đan, chân nguyên rót vào, dược liệu bên trong biến thành than ngay tức khắc.
- Con người, ngươi ngạo mạn lắm.
Phan Lãng nhếch miệng cười, vẻ mặt khiêu khích.
- Có việc gì thì nói, không được phá hỏng dược liệu của ta!
Dương Khai hít nhẹ một hơi, lạnh nhạt nhìn gã.
- Dược liệu ở đây đều là bảo vật của Ma Thần Bảo ta, không phải đồ của ngươi.
Phan Lãng hầm hừ.
Dương Khai nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Gã thanh niên này nhìn qua là đủ thấy gã cố ý đến gây hấn, Dương Khai cũng không muốn làm lớn chuyện nên kiên nhẫn xử trí với gã, hắn lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì?
- Không có gì, ta chỉ nghe nói, ngươi là luyện đan sư à?
Phan Lãng đứng dậy, quan sát chung quanh một chút, đến khi nhìn thấy cái bình ngọc để ở một bên, thì hai mắt sáng rỡ:
- Đây chính là đan dược ngươi luyện chế ra hả?
Tất cả đan dược Dương Khai luyện chế trong khoảng thời gian này, đều để trong bình ngọc này, hắn cũng có ý giữ làm của riêng, dù sao nguyên liệu toàn bộ đều do Ma Thần Bảo cung cấp, có thể sử dụng những nguyên liệu này để nâng cao thuật luyện đan của mình, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi
Nếu Lệ Dung cần số đan dược này, Dương Khai sẽ không ngần ngại đưa hết cho bà.
Vả lại đó đều là đan dược Địa cấp và Thiên cấp, cấp bậc không cao gì cho cam.
Không ngờ, Phan Lãng lại chú ý đến ngay cho được.
Mấy tên tộc nhân Ma tộc phía sau gã xông đến, cầm lấy bình ngọc rồi mở ra hít hà một hơi, vui sướng nói:
- Cấp bậc không thấp, Thiên cấp với chúng ta thì vẫn còn chút tác dụng.
Phan Lãng vung tay lên:
- Lấy hết đi.
Mấy gã tộc nhân Ma tộc hí hửng, liền phân chia đan dược trong bình ngọc.
- Những thứ này đều phải đưa cho Lệ đại nhân của các ngươi, các ngươi lấy đi cả, ta làm sao ăn nói với bà ấy?
Dương Khai nhíu mày.
- Ta không quan tâm ngươi giải thích ra sao, nói ngươi dùng rồi cũng được, luyện chế thất bại cũng được, lý do ngươi tự nghĩ đi?
Phan Lãng cười nhạt.
- Chẳng những lần này mà cả những lần luyện chế sau nữa, đan dược luyện ra phải để lại một nửa cho ta, bằng không... Hê hê.
Hàm ý uy hiếp đã rất rõ ràng.
- Việc này nếu để cho Lệ đại nhân biết, chỉ e ngươi sẽ gặp rắc rối to đấy.
Dương Khai bật cười.
- Nếu ngươi dám nói ra, ta sẽ khiến ngươi chết không có đất chôn.
Phan Lãng hừ lạnh, thấy Dương Khai trầm mặc, gã nghĩ là Dương đang sợ, đắc ý nói:
- Con người, ta còn nghe nói Lệ đại nhân thưởng cho ngươi không ít tinh thạch, ngoan ngoãn lấy ra đây nếu ngươi không muốn nếm trái đắng.
Vừa nói, gã vừa nghênh ngang đưa tay về phía Dương Khai.
Dương Khai khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy:
- Ta hiểu rồi, quả nhiên các ngươi tới để gây hấn với ta.
- Đúng thế thì sao nào?
Phan Lãng cười gằn.
- Một tên con người, có tư cách gì hưởng thụ đặc ân như vậy? Phan Lãng ta là trụ cột tương lai của Ma Thần Bảo, chỉ ta mới có tư cách hưởng thụ!
- Chỉ dựa vào chút thực lực đó của ngươi?
Dương Khai lắc đầu cựa cổ nói:
- Cũng hay, đã mấy tháng trời rồi không động thủ với ai, hiếm có người tự dâng tận cửa cho ta giãn gân cốt, không thể phụ ý tốt của các ngươi được.
Phan Lãng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dương Khai, một lúc lâu sau mới phản ứng lại:
- Ngươi muốn đấu với bọn ta?
Dương Khai gật đầu.
Đám tộc nhân Ma tộc này cười ồ lên như thể vừa nghe chuyện tiếu lâm, Phan Lãng cười đến mức không thở nổi, chỉ vào Dương Khai và hỏi tộc nhân của mình:
- Nghe rõ không? Hắn muốn đấu với chúng ta, ha ha, một thằng loài người lại đòi đấu với tộc Cổ Ma chúng ta, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.
- Để ta dạy bảo hắn một chút vậy.
Phía sau Phan Lãng, một võ giả Ma tộc thân thể cường tráng đi tới, mỉm cười nói:
- Con người từ trước tới nay vốn xấc láo, không nhìn nhận được thế cuộc trước mắt.
- Vậy hãy cho hắn nhớ lâu hơn!
Phan Lãng thu lại nụ cười, giọng nói lạnh lẽo.
Tuy Lệ đại nhân đối đãi với Dương Khai không tệ, nhưng dù sao hắn cũng là dị tộc, hơn nữa những luyện đan sư từng tới nơi này, cũng đã bị không ít tộc nhân Ma tộc giáo huấn, Lệ đại nhân cũng chưa bao giờ để ý đến, chỉ cần không đánh chết người thì sẽ chả có vấn đề gì.
Do vậy, bọn chúng cũng chẳng khác chó cậy nhà, gà cậy gần chuồng, cho rằng Dương Khai chẳng có gì khác so với những luyện đan sư trước kia.
Gã võ giả Ma tộc vạm vỡ chỉ vào Dương Khai, ngoắc tay, khinh miệt nói:
- Ta cho ngươi ra tay trước!
- Vậy ngươi hết cơ hội rồi!
Dương Khai cười nhạt.
Lời vừa dứt, trong thạch thất bỗng vang lên tiếng nổ thật lớn, gã võ giả Ma tộc vạm vỡ bay ngược về sau như tên bắn, tông vào vách đá cách đó mấy chục trượng, làm vách đá lõm xuống, vách đá xung quanh bỗng xuất hiện mấy vết rạn như mạng nhện, lực đàn hồi làm gã võ giả Ma tộc này ngã nhào xuống mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại được.
Phan Lãng và đám tộc nhân Ma tộc co rụt đồng tử lại, nụ cười chợt cứng đờ.
Nhìn lại về phía Dương Khai, thần sắc chúng ngưng trọng hơn hẳn.
Chiêu vừa rồi, tốc độ không chỉ cực nhanh, mà lực đạo cũng lớn tới khó tin, gần như ngang bằng võ giả Ma tộc bọn chúng.
- Cũng có chút bản lĩnh đấy chứ?
Phan Lãng lấy làm kinh ngạc, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, không thèm lo lắng cho đồng bọn của mình.
- Chẳng trách mà ngươi xấc xược đến vậy.
- Quả thật không tồi!
Ngững người khác đều gật đầu.
Dương Khai nhíu mày, nhìn về phía gã võ giả Ma tộc bị mình đánh bay ra ngoài, thần sắc hồ nghi.
Hắn biết rất rõ lực đạo xuất thủ của chính mình, ăn một đòn như vậy, với tu vi của gã võ giả Ma tộc kia, hẳn là sẽ hôn mê tại chỗ, nhưng hắn thấy sự thật không phải như vậy. Gã võ giả Ma tộc bị đánh văng đó chỉ ho khan vài tiếng, lảo đảo một chút rồi lại đứng lên, thần sắc thoáng có vẻ đau đớn, nhưng phần nhiều là phẫn nộ.
- Cảm giác thế nào?
Phan Lãng dõng dạc hỏi.
Gã võ giả Ma tộc kia sờ khắp cùng mình, trầm giọng nói:
- Gãy một cái xương sườn, nhưng không có gì đáng ngại!
- Không sao thì cho hắn đổ máu chút đi, không thể để hắn coi thường chúng ta được!
Phan Lãng hầm hừ nói.
- Ta cũng đang tính làm vậy!
Gã võ giả Ma tộc đó đáp lời, cơ thể lực lưỡng bộc phát tốc độ không tưởng, tiến gần Dương Khai như tia chớp.
Giữa đòn tấn công chớp nhoáng, Dương Khai nhìn thấy rất rõ, mặt gã bỗng nhiên nổi lên vài đường hoa văn đen kịt, làm cho gương mặt vốn đã dữ tợn càng thêm phần điên loạn.
Mấy đường hoa văn đó xuất hiện vô cùng quỷ dị, như rắn bò trên mặt gã vậy, hoa văn xuất hiện, khí thế của gã võ giả Ma tộc này bỗng biến đổi, công lực gã đột nhiên tăng lên cả một cấp bậc.