Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, nơi Lăng Thái Hư bế quan.

Sư công cười dài nhìn Dương Khai ánh mắt hàm ý thâm sâu, thật lâu mới mở miệng nói: - Ta không hỏi ngươi rốt cuộc đã cho ta dùng thuốc gì, ta cũng không hỏi ngươi rốt cuộc lấy số thuốc này từ đâu, ngươi hãy nhớ rõ, lần này ta có thể khởi tử hoàn sinh chỉ là do tâm nguyện của ta chưa hoàn thành, nên không muốn chết như vậy, không hề có quan hệ gì tới ngươi!

Dương Khai sắc mặt ngưng trọng gật đầu: - Đệ tử tự biết chừng mực.

Lời này của Lăng Thái Hư thoạt nghe có chút khó nghe nhưng Dương Khai làm sao không biết người làm vậy là để bảo vệ mình.

Có thể có được tuyệt thế thuốc có khả năng khởi tử hồi sinh, sự việc quan trọng như vậy, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, Lăng Thái Hư sao có thể khiến Dương Khai mạo hiểm như vậy?

- Sư công, đây là túi Càn Khôn của người. Dương Khai lấy túi Càn Khôn từ trong lồng ngực đưa tới.

Lưng Thái Hư không nhận, chỉ mỉm cười nói: - Sư công đã cho đi thứ gì sao lại có thể thu lại?

Dương Khai khẽ cười nói: - Hiện tại con không cần dùng đến.
Không gian cất giữ của Vô tự hắc thư đã được mở ra, túi Càn Khôn quả thật là không dùng đến.

Lăng Thái Hư chậm rãi lắc đầu: - Tự mình cất giữ đi, nếu con thực sự thấy không dùng tới có thể tặng người khác, sư công thấy làm một món quà để định tình cũng không tệ.

Dương Khai ngượng ngập cười một tiếng, cũng không nài ép mà đem túi cất vào người.

Nhíu mày, Dương Khai hỏi: - Thương thế của người

Lăng Thái Hư khẽ mỉm cười:
- Không có gì đáng ngại rồi, công lực đã khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, thậm chí còn có chút cao hơn

Dương Khai thần sắc vui vẻ phấn chấn nói: - Nhưng tà khí trong cơ thể sư công còn chưa được xua tan sạch sẽ

Lăng Thái Hư cau mày thoáng suy nghĩ: - Ta cũng thấy điều này rất kỳ lạ. Ngươi cho ta dùng thứ gì đó rất kỳ diệu, ta cảm thấy nếu có thể khu trừ toàn bộ tà khí trong cơ thể thì công lực ta sẽ có thể nâng cao một bậc.

Lăng Thái Hư sớm đã là Thần Du Cảnh đỉnh phong, nếu tăng thêm một bậc thì hẳn là sẽ vượt trên cả Thần Du Cảnh rồi.

Vượt trên cả Thần Du Cảnh, những tông môn nhất đẳng bình thường cũng chỉ có một hai cao nhân như vậy, cho dù là những thế lực siêu cấp kia cũng chẳng có bao nhiêu.

Nếu Lăng Thái Hư thật sự có thể thăng tiến đến như vậy thì đúng là nhân hoạ đắc phúc.

Vạn Dược Linh Cao có thể giúp đỡ người ta cảm ngộ được võ đạo sao? Dương Khai cũng không rõ nó lại có tác dụng thần diệu như vậy. Dù sao nó cũng là phần tinh tuý nhất, chắc hẳn cũng có hiệu quả mạnh mẽ như vậy.

- Chúc mừng sư công! Dương Khai từ đáy lòng cảm thấy hào hứng, Lăng Thái Hư bởi vì sự việc của Nhị đệ tử này đã phí mất thời gian mười mấy năm, vốn dĩ có thể sớm tiến thêm một bước đấy nhưng lại bị kéo dài đến hôm nay.
Lăng Thái Hư khẽ mỉm cười, chỉ chậm rãi lắc đầu.

Dương Khai nghiêm mặt trầm giọng nói: - Sư công, Nhị đệ tử kia thật sự đã đi từ Khốn Long Giản ra sao?


Nghe những lời này ánh mắt Lăng Thái Hư hiện vẻ ảm đạm sâu sa, nhẹ nhàng thở dài gật đầu nói: - Ừ.

Năm đó ta phế tu vi của nó nhốt vào Khốn Long Giản để kệ nó tự sinh tự diệt, không ngờ mười mấy năm sau nó còn có thể tự thoát ra, thực sự là nằm ngoài dự kiến của lão phu. Theo lão phu biết, nó ở dưới đó hẳn là có chút kỳ ngộ mới có thể khôi phục công lực, hơn nữa công lực còn tăng mạnh, tà công đại thành.
Khốn Long Giản hình thành là do tổ sư khai phá Lăng Tiêu các chém giết ma đầu tạo thành, ma đầu đó sau khi bị giết ngã xuống đáy khe đã để lại đồ vật gì đó, mấy trăm năm sau thì bị nhị đệ tử của Lăng Thái Hư vô tình đoạt được.

Nhị đệ tử kia xem chừng cũng là người phúc trạch thâm hậu.

- Hắn chẳng những thoát khỏi giam cầm mà còn trở thành Tà Chủ Thương Vân Tà Địa.

- Cái gì? Dương Khai sợ hãi thất sắc. - Hắn chính là Tà chủ?

Lăng Thái Hư nhíu mày nhìn Dương Khai:
- Ngươi gặp rồi sao?

- Con chưa gặp nhưng trước đó vài ngày ở Dược Vương Cốc đã bị Thương Vân Tà Địa tấn công với quy mô lớn, nghe nói đúng là bút tích của hắn.

- Sự việc như thế nào? Nói rõ xem nào. Lăng Thái Hư xem ra còn không biết biến cố ở Dược Vương Cốc nên luôn miệng hỏi.

Đây cũng không phải là Lăng Tiêu các mù thông tin, chỉ có điều từ nửa tháng trước Lăng Thái Hư luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, người bị thương nặng, mấy trưởng lão của Lăng Tiêu Các còn chưa kịp bẩm báo mà thôi.

- Ngày cuối cùng của đại hội luyện đan, Thương Vân Tà Địa tấn công bốn phía, bắt rất nhiều công tử tiểu thư các thế lực lớn
Dương Khai đem sự việc mình biết được đơn giản thuật lại cho Lăng Thái Hư.

Lăng Thái Hư càng nghe thần sắc càng âm trầm, cuối cùng, gương mặt hiện nét bất an mơ hồ.

- Nói như vậyChỉ sợ từ nửa năm trước hoặc lâu hơn hắn đã thoát ra khỏi Khốn Long Giản rồi, chẳng qua mãi tới tháng trước mới xuống tay với ta và Lăng Tiêu các. Nói rồi thần sắc đại biến: - Tình huống không ổn.

- Như thế nào? Dương Khai vội vàng hỏi.

- Nếu để cho người ngoài biết Tà chủ từng là người Lăng Tiêu các của ta
Lăng Thái Hư sắc mặt trở nên xanh mét.

Lăng Tiêu các chỉ là tông môn bậc hai, Tà chủ không ngờ xuất thân từ đây, nếu để cho các thế lực lớn biết được thì nơi đây không thể được yên bình.

Mặc kệ những chuyện khác, sau khi Tà chủ trở về Dược Vương Cốc liền bị công kích, di ảnh Đan Thánh bị huỷ hoại, đây chính là sự việc chấn động thiên hạ.

- Ngươi hãy đi thăm nha đầu Tô Nhan đi, đã hơn một năm không gặp cũng phải chuyện trò chút chứ, lão phu phải bế quan mấy ngày. Lăng Thái Hư trầm giọng, lão hẳn nhiên là phải suy xét xem làm cách nào hoá giải kiếp nạn lần này.

Giấy không bọc được lửa, thiên hạ e rằng không bao lâu sẽ biết được xuất thân của Tà chủ, đến lúc đó Lăng Tiêu các nhất định gặp đại nạn.

Ra khỏi nơi chưởng môn bế quan, Dương Khai khẽ thở dài, đối mặt với kiếp nạn trước mắt của tông môn thì thực lực của hắn thật quá mức nhỏ bé.

Hắn lao vùn vụt, toàn bộ cảnh tượng ảm đạm vô cùng của Lăng Tiêu các lọt vào mắt hắn, ngày càng nhiều đệ tử rời đi, cũng không có ai ngăn cản.

Đi vào trước tiểu lầu các của Tô Nhan, Dương Khai nhún người nhảy lên.

Đẩy cửa vào, Tô Nhan đang khoanh chân ngồi trên giường tu luyện Băng Tâm Quyết, những biến hoá bên ngoài không mảy may làm nhiễu loạn đến nàng.

Phát hiện Dương Khai tới, Tô Nhan khẽ mở hai tròng mắt, khuôn mặt lạnh như băng hơi ửng đỏ, vẻ thẹn thùng thản nhiên rất mê người.

Dương Khai đi lên trước, áp chế rung động trong lòng nhảy đến trên giường, khoanh chân ngồi trước mặt nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lửa nóng của Dương Khai tràn đầy xâm lược, hai tròng mắt duyên dáng trong suốt của Tô Nhan như tích chứa vô hạn phong tình.

Muốn cởi sạch ngọc nhân trước mặt, nhấm nháp vẻ đẹp của nàng hay cảm thụ tư vị mê hồn kia, trong lúc hai người đều đạt đến đỉnh cao của sự phóng túng Dương Khai tin rằng Tô Nhan cũng không cự tuyệt.

Nhưng trong lòng Dương Khai vẫn có một cảm giác là lạ.
Giữa hai người có thể thân mật như thế, Tô Nhan luôn đáp ứng hắn hoàn toàn là do tác dụng của Hợp Hoan Công, chứ không phải nước chảy thành sông, lâu ngày sinh tình như với tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường kia.

Quan hệ giữa hai người bây giờ nói một cách dễ nghe là tình đầu ý hợp, nói khó nghe một chút thì cái gì cũng không phải.

Mỗi lần Dương Khai về lại làm mấy trận mây mưa với Tô Nhan, cảm giác như vậy không giống tình yêu nam nữ, nhớ nhung triền miên

Giống như là phải hoàn thành nhiệm vụ tu luyện Hợp Hoan Công.

Chính cảm giác như vậy khiến Dương Khai có chút không thoải mái.
Âm Dương Yêu Sâm cho tới hôm nay cũng không phát huy tác dụng của nó chính là bởi bì loại hành vi thân mật có tính cưỡng chế này chứ không phải tự nhiên.

Muốn Âm Dương Yêu Sâm thực sự phát huy tác dụng, luôn duy trì trạng thái này cũng không được.

Tuy rằng không thể phủ nhận Hợp Hoan Công là nguyên nhân căn bản làm hai người nảy sinh tình cảm nhưng Dương Khai lại không muốn quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở sự ràng buộc của Hợp Hoan Công.

Ý hợp tâm đầu sao, trong thiên hạ có bao nhiêu nam nữ có thể đạt tới mức đó, may ra chỉ có mấy lão phu thê vài chục năm tương kính như tân mới có thể làm được điều đó.

- Chàng đang nghĩ gì vậy?
Tô Nhan kinh ngạc nhìn Dương Khai, nàng phát hiện tình dục trong mắt người đàn ông này đang nhanh chóng biến mất, cả người đang trào sôi máu cũng dần dần bình phục.

Điểm này rất khác trước kia, hắn trước kia mỗi lần nhìn thấy mình cũng khó lòng tự chế, bản thân mình cũng vậy, lần nào cũng lột sạch đối phương, rồi lột sạch chính mình, rồi sau đó

- Ta muốn con người nàng. Dương Khai nhếch miệng cười, thần thái thong dong.

Cái cổ trắng nõn của Tô Nhan hơi ửng hồng, hạ giọng nói: - Đã là của chàng rồi mà.

- Nhưng ta muốn cả trái tim nàng.
Tô Nhan ngẩng đầu hồ nghi nhìn Dương Khai, ánh mắt khẽ hiện lên nét mừng rỡ.

- Nàng nên biết ta đang nói gì. Dương Khai khẽ mỉm cười.

Tô Nhan nhẹ ngàng gật đầu.

Dương Khai đến hôm nay mới hiểu được giữa mình và Tô Nhan rốt cuộc đã khuyết thiếu điều gì nhưng Tô Nhan cũng đã sớm nhìn thấu. Chẳng qua nàng không nói gì, người nữ tử ở trước mặt nam nhân luôn đều rơi vào tình cảnh này, nhất là trước mặt nam nhân mình yêu thích, ngay cả biết cách làm của hắn có chút không ổn, hoặc ngay cả khi trong lòng mình đã có nghĩ đến, nhưng khi hắn chưa nhận ra thì nữ nhân cũng không nói ra.

Đây là cách làm của một nữ nhân thông minh.
Chỉ có khiến chính hắn hiểu ra rồi thì người đàn ông này mới thực sự trưởng thành.

- Cùng nhau cố gắng. Dương Khai nghiêng đầu khẽ cười.

Tô Nhan khẽ gật đầu, làn nước trong mắt tạo thành một mảng sương mù mông lung.

Nàng chờ thời khắc này đã rất lâu rồi.

Sự khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân chính ở chỗ đó, nữ nhân đối với người đàn ông đầu tiên của mình vĩnh viễn có cảm tình đặc biệt và cảm giác dựa dẫm, trong vô số lần song tu và vô vàn tình cảm hoài niệm nhớ nhung Tô Nhan đã nguyện ý đem thân thể của mình toàn tâm toàn ý phó thác cho hắn.
Điều thiếu sót duy nhất giữa hai người là trong lòng Dương Khai vẫn chưa cảm ngộ ra.

Hiện tại Dương Khai rốt cục đã hiểu, tự nhiên làm Tô Nhan thấy được hy vọng.

Cho đến giờ phút này, sợi dây ràng buộc vì Hợp Hoan Công giữa hai người hoàn toàn bị chặt đứt và đã biến thành thứ tình yêu nam nữ thực sự.

Ngay cả khi không có Hoan Hợp Công thì cả hai người cũng không dễ dàng buông tay đối phương.

Có lẽ không vào lúc này, hoặc rất lâu sau này họ cũng có thể đạt tới trình độ tâm đầu ý hợp.

Hai người ngồi đối mặt nhau, khoé miệng Dương Khai khẽ mỉm cười, vươn bàn tay to đặt trên đầu gối Tô Nhan.


Tô Nhan chậm rãi đặt tay mình trong lòng bàn tay Dương Khai.


Mềm mại không xương, trơn bóng mềm mại, băng thanh ngọc khiết, bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan sờ tới sờ lui cảm thấy thật thoải mái.


Nhẹ nhàng nắm lấy, hai người nhìn nhau cười, nhắm mắt vận chuyển hợp hoan công.


Tu luyện Hợp Hoan Công tổng cộng có ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất cần thân thể tiếp xúc thân mật, như vậy mới có thể để cho nguyên khí giữa hai người lưu động, đây là giai đoạn đầu cũng là giai đoạn vô cùng phong quan vì mỗi lần tu luyện đều vô cùng kiều diễm, trường diện nóng ướt.

Chính như cách làm trước đây của Dương Khai.


Giai đoạn thứ hai chính là trạng thái lúc này đây, tâm ý tương thông, không cần thẳng thắn thành khẩn đối diện nhau như trước, chỉ cần một chút tiếp xúc đã có thể vận chuyển công pháp.


Dương Khai có chút hiểu ra khi hai người đã tiến nhập tới giai đoạn này, vận chuyển Hợp Hoan Công, càng nhanh chóng hiệu quả so với trước kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK