Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong 18 chỗ linh nhãn, chỉ có chỗ mà Dương Khai chiếm giữ là yên lành nhất.

Trước đó mọi người đều thấy được thủ đoạn tàn bạo của Dương Khai, nào dám tranh giành với hắn, cho nên chủ động không chọc tới sát tinh này.

Dương Khai cũng thích thấy vậy.

Hắn không để ý tới chém giết ở những linh nhãn khác, trong lòng khẽ động, truyền tin cho Lưu Viêm, để nàng đưa mấy người Hoa Thanh Ti tới.

Làm xong, hắn lóe lên phóng tới linh nhãn, rơi vào bên trong.

Nháy mắt, Dương Khai cảm giác xung quanh mình là linh khí thiên địa đặc sệch, trút vào trong người làm hắn vô cùng thoải mái, không cưỡng lại được, mới vừa đột phá Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, trong thời gian ngắn có dấu hiệu củng cố.

Dương Khai mừng rỡ, vội bấm linh quyết, điên cuồng hấp thu.

Đồng thời hắn còn lấy ra Huyền Giới Châu, bấm tay mở ra một lỗ hổng, mở rộng Tiểu Huyền Giới đổ linh khí vào.

Nhưng Dương Khai nhanh chóng nhướng mày, ngưng thần nhìn xuống dưới, ánh mắt lóe tia sáng vàng, như xuyên thủng thời gian.

Mơ hồ hắn nhìn ra thứ gì, đang bắn ra từ trong linh nhãn, tốc độ rất nhanh, bên tai nghe được tiếng vùn vụt.

- Hỏng rồi! Dương Khai trầm xuống, không biết linh nhãn bắn ra cái gì, nhưng cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm, vội vận chuyển nguyên lực hình thành phòng hộ ngoài người, chợt lóe lên muốn chạy ra.

Nhưng đã trễ.

Vù vù vù...

Oành oành oành...

Những thứ không rõ có tốc độ khủng bố bắn ra, đụng lên người Dương Khai, mỗi một lần va chạm đều như thiên thạch giáng xuống.

Thoáng cái cả người Dương Khai đau đớn, mượn lực va chạm liền nhảy khỏi linh nhãn.

Ở đằng sau hắn, những đốm sáng như sao trời bắn vọt ra tung tóe.

- Thứ quỷ gì đây! Dương Khai kinh ngạc không thôi, tránh sang một bên, vận chuyển ánh mắt quan sát kỹ càng.

Sắc mặt của hắn nhanh chóng toát ra vẻ cổ quái.

Bởi vì hắn phát hiện thứ bắn ra từ linh nhãn đụng trúng người mình, là những khối nguyên tinh lớn cỡ nắm tay!

Hơn nữa nhìn màu sắc và độ trong suốt, kém nhất cũng là nguyên tinh trung phẩm, thậm chí xen lẫn rất nhiều nguyên tinh thượng phẩm.

Con mắt Dương Khai từ từ lồi ra, ánh mắt nóng bỏng.

Khắp Tinh Giới, giao dịch giữa võ giả, tiền tệ cơ bản đều là nguyên tinh hạ phẩm. Ví dụ ở Thanh Dương Thần Điện, Cao Tuyết Đình cho hắn 10 triệu mua Vô Tương Huyền Thảo, cũng chỉ là nguyên tinh hạ phẩm, tính ra cũng chỉ 100 ngàn nguyên tinh trung phẩm, 1000 nguyên tinh thượng phẩm mà thôi.

Đến lúc này Dương Khai thu được nguyên tinh cơ bản cũng đều là hạ phẩm, không nhiều trung phẩm, về phần thượng phẩm thì chỉ có mấy cái.

Nguyên tinh thượng phẩm không dễ có, chỉ ở những mỏ quặng nguyên tinh tốt nhất mới sản xuất ra nguyên tinh thượng phẩm.

Mà những mỏ quặng nguyên tinh tốt nhất, trước giờ đều bị các thế lực lớn nắm giữ, một khi khai thác ra, cơ bản đều tiêu dùng nội bộ trong tông môn, rất ít lưu thông ra ngoài.

Cấp bậc nguyên tinh càng cao, tác dụng cũng càng lớn, rất nhiều đại trận của tông môn, cùng với võ giả đột phá thăng cấp, đều cần dùng đến nguyên tinh thượng phẩm.

Vậy mà ở chỗ này, bên trong linh nhãn lại bắn ra số lượng lớn nguyên tinh trung phẩm thượng phẩm, Dương Khai làm sao không khiếp sợ?

Hắn thất thần một chút, trong 17 chỗ linh nhãn khác cũng đều phun trào.

Số lượng lớn nguyên tinh theo dòng linh khí phun ra từ linh nhãn, nhất thời tiếng vùn vụt không ngừng, đầy trời lấp lánh bay tứ tung.

Có võ giả không quan sát kỹ, bị nguyên tinh đụng vào, không khỏi hừ nặng, khóe miệng tràn máu, đủ thấy lực va chạm rất mạnh.

Nhưng chỉ thoáng cái, trong lòng đất này, toàn bộ võ giả đều sôi trào.

- Nguyên tinh, nguyên tinh thượng phẩm!

- Dưới linh nhãn này có nguyên tinh thượng phẩm! Ha ha ha ha, lần này phát tài rồi!

- Cút ngay, linh nhãn này là của chúng ta, các ngươi còn không thức thời, đừng trách sư huynh đệ ta không nhớ giao tình hai phái.

- Buồn cười, bảo vật về người có đức, chỉ bằng mấy tên rác rưởi các ngươi cũng muốn cướp? Muốn chết thì ta thỏa mãn các ngươi.

- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ta liều mạng với các ngươi, a nha nha...

18 linh nhãn xuất hiện, tràng cảnh đã rất hỗn loạn, hiện tại dưới linh nhãn lại xuất hiện rất nhiều nguyên tinh, lập tức khiến các võ giả điên cuồng.

Dù sao không thể mang đi linh nhãn, mọi người đều hiểu, trước khi tin tức truyền ra ngoài, bọn họ cùng lắm chỉ ở trong này tu luyện một thời gian. Nhưng nguyên tinh thì khác, cái này có thể mang đi, là đồng tiền lưu thông toàn Tinh Giới, 1 khối nguyên tinh thượng phẩm ngang với 10 ngàn nguyên tinh hạ phẩm, từ số lượng phun trào, chỉ cần chiếm một linh nhãn hứng mấy ngày, đã đủ khiến gia sản một tông môn tăng gấp mấy lần.

Nhất thời, các gia tộc tông môn đang đánh nhau càng thêm không chịu nhường, các môn phái vốn còn bình yên liền không che giấu địch ý nhìn nhau.

Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, đạo lý này mãi mãi không đổi.

- Dương Khai! Trong khi Dương Khai nhìn xung quanh, Hoa Thanh Ti dẫn Trương Nhược Tích cùng Lưu Viêm, Tần Triêu Dương chạy tới bên cạnh hắn, vừa nhìn cảnh tượng kỳ quái này, che miệng run run hô lên: - Sao... sao lại thế này!

- Nguồn linh tuyền, phun trào nguyên tinh, ngươi nói sao? Dương Khai mỉm cười.

Trương Nhược Tích còn nhỏ tuổi, chưa từng trải nhiều, lần đầu gặp tràng cảnh lớn như thế, mặt hơi trắng.

Tần Triêu Dương thì suýt lọt mắt ra, tay chân run rẩy, nhìn linh tuyền, nhìn nguyên tinh, ngây dại hồi lâu không nói ra lời.

- Nhược Tích ngươi không cần quan tâm gì hết, tìm một chỗ an toàn tu luyện, Lưu Viêm hộ pháp cho ngươi. Dương Khai nói rồi, đánh mắt cho Lưu Viêm, Lưu Viêm hiểu ý, kéo Trương Nhược Tích sang một bên, ngồi cạnh linh nhãn thượng phẩm.

Nhưng có nguyên tinh bắn tới, Lưu Viêm vung tay liền cầm lấy.

Dương Khai thấy thế, ném cho Lưu Viêm một cái nhẫn không gian, rồi mới nói với Hoa Thanh Ti:

- Chuyện tu luyện tạm gác lại, đi theo ta thu nguyên tinh!

- Được! Hoa Thanh Ti gật đầu, người lóe lên theo Dương Khai lên trên linh nhãn.

Lúc này, linh nhãn không ngừng phun trào nguyên tinh, Dương Khai đứng trên cao, bàn tay đè xuống, bắn ra trăm sợi Kim Huyết Ti, đan xen ngang dọc, hình thành tấm lưới lớn màu vàng chặn ngay trên linh nhãn.

Bụp bụp bụp....

Tất cả nguyên tinh bắn lên đều bị tấm lưới vàng chặn lại, vừa ngừng lại, Hoa Thanh Ti nhắm đúng lúc bấm quyết, mười ngón tay bắn ra liên tục, kéo ra, thu lấy nguyên tinh nhét vào nhẫn không gian.

Hai người phối hợp, không có một cục nguyên tinh nào bắn ra được, toàn bộ đều bị chặn lại.

- Hình như không có chuyện của ta... Tần Triêu Dương xem một hồi, khóe miệng co rút: - Dương lão đệ cứ làm đi, ta tìm chỗ khác kiếm thử!

Cơ duyên lớn như thế, nếu có thể vớt vát được một khoản lớn, nhất định có thể làm vốn cho Tần gia trỗi dậy. Nhưng Dương Khai chiếm giữ linh nhãn đã không cần lão phải góp sức, tự nhiên lão phải nhìn sang chỗ khác.

Quét nhìn một vòng, Tần Triêu Dương cười hắc hắc, người lóe lên đi tới chỗ linh nhãn trung phẩm của mấy người Đoàn Nguyên Sơn, chắp tay nói: - Đoàn thành chủ, các lão ca lão đệ, Tần mỗ có lễ...

- Lão bất tử muốn tới nhặt món hời? Đỗ gia chủ Đỗ Lập Thân trừng mắt.

Chu gia chủ Chu Nghĩa hừ nói: Tần lão tặc híp mắt nói chuyện đúng là dễ coi, học với ai vậy!

- Sao nói vậy chứ! Tần Triêu Dương liền không vui, vểnh râu tức giận nói: - Hai lão già nể mặt không biết điều, có tin lão phu đánh cho mẹ các ngươi cũng không nhìn ra?

Chu Nghĩa cùng Đỗ Lập Thân liếc nhau, cười to: - Mẹ của ta mà còn sống, còn nhận ra ta được sao?

Tần Triêu Dương mặt già tối đen.

- Hừ! Đừng nói nhảm, tới thì mau giúp một tay, không thấy nguyên tinh toàn bay ra ngoài hả. Đoàn Nguyên Sơn vung tay quát khẽ.

- Đoàn thành chủ có lệnh, ta tự nhiên nghe theo! Tần Triêu Dương cười hắc hắc, chạy hùng hục tới gia nhập đội ngũ.

Các vị gia chủ đều từ Phong Lâm Thành, quen biết nhau không ít năm, dù rằng trước kia cũng có ma sát qua lại, nhưng hiện tại trước ngoại địch cường giả, mọi người đều tự động tụ tập ôm thành đoàn, cho nên dù châm chọc nhau, cũng không ảnh hưởng giao tình của mọi người.

- Ồ, Chu Nghĩa lão thất phu kia, lại còn thăng cấp lưỡng tầng cảnh được nữa, ông trời thật là mù mắt mà. Tần Triêu Dương thu nguyên tinh một hồi, thấy tràng cảnh ổn định, thế mới phát hiện Chu gia chủ cũng giống mình, tiến bộ thêm một bước.

- Nói gì hả! Chu Nghĩa trừng mắt, quát: - Lão thất phu ngươi cũng đột phá, sao lão phu không được!


- Hình như mọi người đều đột phá rồi. Đỗ Lập Thân cười hắc hắc.


Tần Triêu Dương thế mới điều tra tu vi của những người khác, phát hiện mọi người đều tăng thêm một tầng nhỏ, các gia chủ lão hữu đều đến Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, Túy Tửu Ông cũng vậy, Đoàn Nguyên Sơn còn vọt lên Đạo Nguyên tam tầng cảnh!


- Ôi chao, chúc mừng các vị chúc mừng các vị! Tần Triêu Dương cười to.


- Cùng vui thôi! Đoàn Nguyên Sơn cười hắc hắc: - Như vậy, Phong Lâm Thành chúng ta cũng coi như một cỗ lực lượng không nhỏ, thường nói huynh đệ cãi trong nhà, ra ngoài thân như thép, Đoàn mỗ mong ngày sau các vị có thể đồng tâm hợp lực!


Nếu những lão tổ gia chủ này tụ tập một chỗ, lại thêm Đoàn Nguyên Sơn cùng Túy Tửu Ông, cỗ lực lượng này thật không kém, tối thiểu có thể sánh với tông môn gia tộc bậc trung, khuyết điểm duy nhất là cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ.


Chỉ là, cường giả Đế Tôn Cảnh vốn không nhiều, ngay cả những tông môn gia tộc bậc trung, cũng chưa chắc có cường giả như thế.


Nghe Đoàn Nguyên Sơn nói thế, mọi người đều nghiêm mặt, vội gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK