Tổ Hoằng từ sau khi thăng cấp Đế Tôn Cảnh vẫn luôn săn giết yêu thú ở Đông Vực, hiện tại trong Vạn Thú Ấn phong ấn không có một ngàn cũng tám trăm tinh hồn yêu thú, cơ bản đều là bậc mười một, còn có mười mấy con yêu thú bậc mười hai hùng mạnh làm ấn hồn.
Đây còn không phải hình thái mạnh nhất, Vạn Thú Ấn mạnh nhất có thể phong ấn tròn 10 ngàn tinh hồn yêu thú.
Nếu đối phó toàn lực, Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường không phải đối thủ của hắn.
Chính vì ỷ vào Vạn Thú Ấn, Tổ Hoằng mới thống nhất được Khôn Nguyên Thành, trở thành thành chủ cao vời.
Tuy nhiên hắn vốn bị thương, dù điều tức một hồi, nhưng không thể khôi phục đỉnh cao, cho nên hiện tại không thể bày ra toàn bộ uy lực Vạn Thú Ấn, hắn thả ra tinh hồn yêu thú toàn là bậc mười một.
Nhưng vậy cũng đủ, chỉ cần có thể kéo chậm hành động của Dương Khai, tạo ra sơ hở, hắn tin tưởng Cứ Thiên Thanh sẽ cho tiểu tử này biết hậu quả đắc tội cường giả.
Lúc hắn cùng Cứ Thiên Thanh liên thủ đối phó Cao Tuyết Đình, chính là làm kiểu này, bởi vậy rất thuần thục.
Oành ầm ầm...
Yêu thú liên miên nhe răng trợn mắt với Dương Khai, gầm thét xông tới, bay trên trời chạy dưới đất, toàn bộ đều có, hội tụ thành đại quân yêu thú, uy thế dọa người.
Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, hiểu được Vạn Thú Ấn là bí bảo hiếm có.
Tuy nhiên đại quân yêu thú dữ tợn, nhưng hắn không hề sợ, tay run lên, Bách Vạn Kiếm rời vỏ, một đợt quét qua, bóng kiếm ngang trời chém ra, đánh thẳng nghênh đón yêu thú.
- Đó đều là tinh hồn yêu thú, không có thực thể, công kích bình thường không có hiệu quả với chúng... Cẩn thận đánh lén! Bên tai chợt nghe tiếng truyền âm của Cao Tuyết Đình.
Tuy rằng nàng ẩn trong cấm chế trị thương, không tiện hành động, nhưng không ngại đứng xem.
Lúc Dương Khai đột nhiên hiện thân, nàng thật vừa sợ vừa vội.
Sợ là không ngờ ở chỗ này cũng gặp Dương Khai, vội là vì làm sao Dương Khai lại đến chỗ quỷ quái này.
Mặc kệ tư chất của hắn thế nào, dù sao hắn còn trẻ tuổi, ngay cả có bản lĩnh thông thiên cũng không thể là đối thủ với Cứ Thiên Thanh cùng Tổ Hoằng, nàng chịu thiệt trên tay hai người này, biết rõ bọn họ lợi hại, ngay cả nàng cũng không phải đối thủ, Dương Khai làm sao chống nổi?
Chỉ cần thời gian, thành tựu của Dương Khai sẽ vượt qua hai người, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Ý nghĩ đầu tiên của nàng là bảo Dương Khai mau chạy trốn.
Nhưng ngẫm lại, sở dĩ Dương Khai xuất hiện trong này, chỉ sợ là đến vì nàng, không biết làm sao thu được tin nàng bị nhốt trong này, không thì sao trên đời có chuyện trùng hợp như thế.
Lúc này hắn đã vào rồi, bảo hắn chạy thì hắn cũng không đi.
Đến khi nhìn ra Dương Khai đã là Đế Tôn, Cao Tuyết Đình thật sự hoảng sợ.
Nên nhớ, lần đầu gặp được Dương Khai, hắn chẳng qua là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, theo Tần Triêu Dương mang Hồng Trần Lệnh đến Thần Điện, thỉnh cầu một ghế đi Tứ Quý Chi Địa, giờ mới có mấy năm, hắn đã thành Đế Tôn, tu vi ngang với nàng.
Tốc độ tu luyện như thế, không dám nói về sau không có, nhưng mà xưa nay không thấy.
Tư chất của nàng cũng không kém, bằng không làm sao tham thấu được ảo diệu Đế Tôn Cảnh, năm đó nàng từ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tu luyện đến Đế Tôn Cảnh tốn bao nhiêu lâu? 50 năm? 100 năm?
Thời gian đã quá lâu, nàng cũng quên mất.
Ngay cả người lớn trong nhà, điện chủ Ôn Tử Sam cũng không thể so sánh, các thiên tài trong tông môn, ở trước mặt tốc độ tu luyện của Dương Khai, quả thật như đom đóm đòi khoe sáng với ánh trăng.
Rốt cuộc hắn có được cơ duyên gì trong Toái Tinh Hải, lại nhảy vọt đến cảnh giới này!
Cao Tuyết Đình hô lên, Cứ Thiên Thanh thừa lúc Dương Khai bị Vạn Thú Ấn thu hút liền bay lên đỉnh đầu, một đao đánh xuống, kéo theo uy thế ngập trời, Tinh Tượng Phần Hải Đao tuôn ra ngôi sao ngập trời bao phủ Dương Khai.
Đột nhiên, Dương Khai cảm giác như mình đang trong tinh hải mênh mông, bản thân quá bé nhỏ.
Nháy mắt thần hồn bị quấy nhiễu, làm động tác của Dương Khai chậm lại một chút, đợi khi phản ứng lại, bóng đao cuồng bạo đã đánh tới ngực.
Ánh mắt Dương Khai co rụt, trong mắt lóe lên bối rối hoảng sợ, trực tiếp bị bóng đao chém trúng.
Ngay sau đó, đại quân yêu thú chồm tới, ầm ầm nghiền qua chỗ Dương Khai, bằng mắt thường cũng thấy được Dương Khai trực tiếp bị khí thế cuồng bạo xé tan xương nát thịt.
- A! Cao Tuyết Đình kinh hô, sắt mặt trắng nhợt.
Tuy rằng nàng cảm thấy với thực lực hiện tại của Dương Khai không phải là đối thủ của Cứ Thiên Thanh cùng Tổ Hoằng, nhưng không ngờ hắn chết như vậy, người nàng run run, không thể chấp nhận hiện thực này, trong lòng tuôn trào tự trách cùng căm phẫn, làm mắt nàng đỏ lên.
Dương Khai đến đây, tuyệt đối là vì tìm nàng, nhưng lại vì nàng mà chết, Cao Tuyết Đình làm sao không áy náy?
Với tốc độ tu luyện và tư chất nghịch thiên của Dương Khai biểu hiện ra, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định có thể tỏa sáng chói lọi trên Tinh Giới, trở thành ngôi sao sáng ngời chấn động bốn phương.
Nhưng bây giờ, tất cả đều hết.
Một thanh niên tiền đồ sáng lạn rộng lớn, bởi vì nàng mà chết nơi này, hắn thậm chí còn chưa kịp cảm thụ sự hùng mạnh của Đế Tôn Cảnh.
- Hừ! Không biết lượng sức! Cứ Thiên Thanh thu đao, đứng trên hư không cười lạnh.
- Gì vậy chứ, sấm to mưa nhỏ, bổn thành chủ còn tưởng tiểu tử này lợi hại lắm chứ, thì ra chỉ là bị bông. Tổ Hoằng cũng buồn cười, nếu sớm biết tiểu tử này yếu như vậy, hắn không cần phải ra tay, một mình Cứ Thiên Thanh là có thể thoải mái nghiền ép, làm mình lãng phí một chút thực lực khó khăn lắm mới khôi phục được.
- Bây giờ người trẻ tuổi đều không biết trời cao đất rộng, có một chút thành tựu liền tự đại mù quáng, không biết trên đời này ngoài trời có trời, trên người có người.
- Cứ huynh nói phải, người như vậy đáng phải dạy dỗ. Tổ Hoằng tán đồng.
- Hai vị nói phải, không bằng mới hai vị nói cho bổn thiếu, trời này rốt cuộc cao cỡ nào, đất này... rốt cuộc rộng bao nhiêu! Tiếng nói của Dương Khai đột nhiên vang lên, hơn nữa lần này trực tiếp vang lên ở đằng sau Tổ Hoằng.
- Tổ huynh cẩn thận! Cứ Thiên Thanh sắc mặt đại biến, vội vàng hô lên, khóe mắt muốn rách ra.
Bởi vì hắn nhìn thấy Dương Khai lẽ ra đã tan xương nát thịt trước mình và Tổ Hoằng liên thủ, lúc này lại nguyên lành đứng đằng sau Tổ Hoằng, thanh kiếm lớn tòa ra dao động Đế Bảo đang phát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, hung hăng đâm vào sau lưng Tổ Hoằng, mà người kia vẫn không hề phát hiện.
Tổ Hoằng bị dọa hồn bay phách tán, với tu vi Đế Tôn Cảnh của hắn mà không thể phát hiện làm sao Dương Khai đến sau lưng mình, hắn không thể tin nổi nhìn về chỗ Dương Khai ban nãy, lại phát hiện bị xé tan chỉ là một cái tàn ảnh của Dương Khai.
Hỏng rồi! Trong lòng Tổ Hoằng trầm xuống, không kịp tránh né hay xoay người, hét lớn mạnh mẽ vận chuyển đế nguyên, một tầng hào quang chói lọi hiện ra quanh người.
Nhất là sau lưng, hào quang càng chói mắt, đủ thấy hắn đã vận chuyển đế nguyên hộ thân đến cực hạn.
Ngay lập tức va cham mạnh mẽ truyền tới, Tổ Hoằng cảm giác nội tạng chấn động, cực kỳ khó chịu, khí tức không gì cản nổi trực tiếp đánh thủng đế nguyên hộ thân, đánh lên lưng mình.
Hộc một cái, Tổ Hoằng miệng phun máu, mượn lực lượng công kích, người lóe lên nhanh chóng lao về trước, giật ra khoảng cách với Dương Khai.
- Bảo giáp? Dương Khai nhướng mày, nhìn vào chỗ đánh trúng Tổ Hoằng, bên dưới quần áo bị rách có một bộ lân giáp màu xanh nhạt.
Cấp bậc bảo giáp không thấp, cộng thêm tu vi của Tổ Hoằng, làm cho Dương Khai đánh lén lần này không đạt được hiệu quả đáng có.
- Tiểu bối dám đánh lén bổn thành chủ! Tổ Hoằng xoay người, mắt muốn nứt ra gầm lên với Dương Khai, sắc mặt tái nhợt.
Nếu không phải hắn mặc thêm một bộ bảo giáp, hiện tại dù không chết cũng trọng thương, trong lòng sợ hãi, tiểu tử này sao vậy, rõ ràng mới thăng cấp Đế Tôn, vậy làm sao có thực lực mạnh như thế, bí thuật như ve sầu thoát xác đồng thời lừa gạt cả mình và Cứ Thiên Thanh.
- Tổ huynh ở một bên áp trận, để bổn tọa dạy dỗ hắn. Cứ Thiên Thanh thấy Tổ Hoằng bị thương, khí tức không ổn, cũng không bắt buộc hắn liên thủ. Liền bảo hắn áp trận, quát lớn một tiếng, Tinh Tượng Phần Hải Đao kéo theo tầng tầng bóng đao, như sóng biển ập về phía Dương Khai.
Tổ Hoằng gật đầu nặng nề, trong lòng giận dữ như núi lửa bùng nổ, âm thầm vận chuyển lực lượng Vạn Thú Ấn, khống chế tinh hồn yêu thú lao về phía Dương Khai.
Bị một tên vừa thăng cấp Đế Tôn đánh lén, đúng là cực kỳ nhục nhã, thù này không báo, còn làm người gì nữa?
Hai đại Đế Tôn liên thủ, uy thế ngập trời, như thần linh nổi giận.
Cao Tuyết Đình vừa thả lỏng lại thót tim.
Dương Khai chết mà sống lại làm nàng mừng rỡ không thôi, hiểu được nàng cũng đều coi thường Dương Khai như hai người Tổ Hoằng, nhưng trước mắt hắn phải một mình đánh hai, làm sao chống đỡ được?
Cao Tuyết Đình cắn răng, tay vừa lật, lấy ra một bình ngọc, mở nắp đổ ra một viên linh đan đỏ sẫm toát mùi máu tanh.
Ánh mắt nàng do dự một chút, vung tay muốn nhét linh đan vào miệng.
- Cao trưởng lão không được!
Đúng lúc này, Dương Khai vội hô lên.
Cao Tuyết Đình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
- Ngài vốn đã bị thương, nếu còn dùng Huyết Cuồng đan, cưỡng chế kích hoạt tiềm lực, sẽ tổn thương căn cơ, tuyệt đối không được dùng. Hơn nữa Huyết Cuồng đan phẩm chất thấp kém như thế, dùng xong sẽ có tai họa ngầm rất lớn, là luyện đan sư khốn kiếp nào luyện cho ngài, đúng là không chịu trách nhiệm mà.
Nhìn lại, Dương Khai bị hai đại Đế Tôn liên thủ chạy qua chạy lại, nhìn chật vật vô cùng, nhưng lời nói truyền vào tai Cao Tuyết Đình vẫn rất ổn định, làm nàng kinh ngạc không thôi, không hiểu làm sao hắn còn có thể phân thần mà chú ý tới nàng.