Dương Khai bế quan tới nay cũng đã gần nửa tháng rồi, thế nhưng cho tới tận lúc nàyhắn vẫn chưa xuất hiện, ngược lại trong phạm vi mười mấy trượng xung quanh địa động tất cả đều đông cứng lại dưới tầng tầng lớp lớp băng dày.
- Sao Dương huynh vẫn chưa ra? Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Trình Anh đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.
Vừa dứt lời thì phát hiện ba ánh mắt nghiêm nghị đang nhìn mình, khiến đầu gã không khỏi rụt lại, hì hì gượng cười một tiếng.
Thẩm Dịch đành cười gượng:
- Thật đáng tiếc, chúng ta không có ai đạt tới cảnh giới Thần du, nếu như có người tu luyện xuất thần trí được, có thể thám thính tình hình dưới đó.
Đào Dương nghiêm nghị lắc đầu:
- Không, Dù có thần trí cũng không thể tìm hiểu được, trời lạnh như thế này thì e là thần trí bình thường sẽ bị đông cứng lại ngay.
Nghe thấy vậy, mọi người đều vô cùng run sợ và càng lo lắng hơn,
Qua một hồi lâu .
Bỗng nhiên lớp băng trong phạm vi mấy mươi trượng vang lên âm thanh răng rắc, tức thì, lớp băng tưởng chừng không thể lay chuyển đó bỗng võ tan thành nhiều mảnh, từ trong lớp bụi đầy trời đó, một bóng người xuyên qua, bay vút đến.
Mọi người vô mừng rỡ,vôi vàng ra nghênh tiếp.
- Rốt cục huynh cũng ra rồi, nếu huynh k ra, chúng đệ chắc chỉ có thể đành vào mà xem tình hình ra sao rồi.
Thẩm Dịch vừa nhìn thấy Dương Khai hạ xuống liền cười vang ha hả.
Dương Khai khẽ cười, nhìn tất thảy mọi người vuốt cằm nói: - khiến chư vị phải lo lắng rồi.
- Nếu đã ra ngoài rồi, chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước, Tà động lúc này không được an toàn cho lắm
Lãnh San có chút vội vàng nói.
Đào Dương cũng khẽ gật đầu.
Hung sát tà động xuất hiện chấn động khủng khiếp như vậy, mà đám Qủy Vương tọa hạSi Mị Võng Lượng cũng tổn thất hai người ở trong đó, lại có thêm tin tức Ma Linh xuất hiện truyền tới, nên trong những ngày Dương Khai bế quan, đã có không ít cao thủ Thần Du cảnh đến nơi này tìm hiểu tình hình.
Nếu còn ở lại, nhất định sẽ có phiền phức tìm đến.
Bên ngoài Hung Sát tà động 30 dặm.
Một đám người dừng chân lại.
Thẩm Dịch hiếu kì hỏi:
- Dương huynh, ta thấy đám Si Mị Võng Lượng kia đều tử thương thê thảm, sao huynh vẫn bình an vô sự, mà xem thần sắc của huynh thì dường như còn có thu hoạch lớn nữa .
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về một phía, tất cả đều rất hiếu kì.
Dương Khai mỉm cười:
- Chỉ là chút thu hoạch nhỏ thôi,bốn lão già đó và vật từ trong con suối Tà Linh xảy ra trận đại chiến, đôi bên đều tổn thất, nên ta ở giữa được lợi, chỉ là may mắn mà thôi.
- Cái này…
Thẩm Dịch ngạc nhiên, gượng cười nói:
- Đúng là may mắn, thiên hạ này lại còn có chuyện tốt thế nữa chứ.
Đào Dương khẽ cười:
- Xem ra mấy lão Si Mị Võng Lượng đó bắt huynh đi, lại là cơ duyên của huynh, mấy lão già đó, lần này đúng là trộm gà bất thành mất thêm nắm gạo, ha ha!
- Sao lại k để ta gặp được nhỉ?
Trình Anh ngập ngừng lên tiếng, vẻ mặt hâm mộ ghen tị.
Lãnh San cười nhạt:
- Ngoài Dương Khai ra, tất cả chúng ta ở đây, ai bị bắt đi là chết kẻ đó, ngươi nghĩ rằng đấy là chuyện đơn giản nhẹ nhàng sao?
Trình Anh ngượng ngập cười:
- Chỉ là thuận miệng nói thôi.
Ai mà không biết muốn kiếm lời từ trong tay mấy lão Si Mị Võng Lượng đó còn khó hơn lên trời? Dù Dương Khai k nói rõ, nhưng trong đó nhất định là có nguy hiểm mà người ta không biết, chỉ có hắn, mới có thể thoát khỏi tay chúng.
Trong thời gian ở cạnh nhau, họ k ít lần chứng kiến sự khác thường của Dương Khai, biết k thể coi hắn như một võ giả Chân Nguyên cảnh bình thường được.
- Bất kể thế nào nói.
Thẩm Dịch nghiêm sắc mặt, vẻ thân thiết vỗ vaiDương Khai :
- Lần này vào tà động , người của Quỷ Vương cốc ta nợ huynh nhiều mạng, sau này nếu Dương huynh có chuyện gì, chỉ cần kêu một tiếng, cái khác thì ta k dám đảm bảo, các huynh đệ ở đây nhát định sẽ cố hết sức mình, k ngại núi đao biển lửa, chết k từ nan
Đám người Quỷ Vương cốc nhất loạt gật đầu.
Đào Dương cười nói:
- Bốn sư huynh muội chúng ta cũng vậy, dù chúng ta đánh nhau k giỏi nhưng nói về phương pháp luyện chế bí bảo thì ha ha… Dương huynh về sau huynh cần luyện bí bảo gì chỉ cần tới Bảo Khí tông tìm ta”
- Được.
Dương Khai nghiêm trang gật đầu.
- Nơi này cách Quỷ Vương Cốc k xa, nếu Dương Huynh thấy tiện, chi bằng hãy tới chơi vài ngày”
Thẩm Dịch mời nhiệt tình.
- Huynh ấy tốt hơn là k đi.
Lãnh san ôn hoà nói
- Sư muội, muội nói vậy cũng quá vô tình rồi.
Thẩm Dịch liền xấu hổ, vốn vẫn muốn trò chuyện trao đổi vớiDương Khai nhiều hơn k ngờ Lãnh San thật k nể mặt.
- Ta là vì tốt cho huynh ấy, ngươi hiểu được cái gì.
Lạnh San trừng mắt nhìn hắn,
- Sư tôn quen biết huynh ấy, nếu huynh ấy đi Quỷ Vương Cốc, chỉ sợ k sống tới ngày mai.
Thẩm Dịch bộ dạng sợ hãi, lúc này mới nhớ ra sư tôn Qủy Lệ và chưởng môn Lăng Tiêu các có mối thâm thù.
Lúc đók dám nhắc tới nữa, quay đầu nhìn Đào Dương nói:
- Các người thì sao?
Đào Dương cười nói: -
- Thẩm huynh k nói thì chúng ta cũng đi cùng huynh, ta có chút tò mò với nơi sinh quỷ của Quỷ Vương Cốc, k biết có thể đi xem một phen chăng.
- Ta cầu còn không được nữa là.
Thẩm Dịch sang sảng cười to.
- Vậy chúng ta hãy tạm biệt tại đây nhé, các người tự bảo trọng.
Lãnh San nhìn Dương Khai nói
Dương Khai gật đầu cười.
- Đi thôi, đi thôi, Dương huynh, nhị vị cô nương, sau này gặp lại. Thẩm Dịch hô gọi mọi người, rồi cung tay làm lễ chào Dương Khai và tỷmuội Hồ gia.
- Bảo trọng.
Dương Khai đáp lễ, nhìn mọi người Quỷ Vương Cốc và Bảo khí tông đang đi xa.
- Người của tà tông, hóa ra cũng k phải xấu.
Đợi đến lúc chỉ còn lại ba người, Hồ Mị Nhi bỗng nhiên mở miệng nói,
- Mấy người của Quỷ Vương Cốc đều rất được đấy
Hồ Kiều Nhi đồng tình gật đầu, lời lẽ sâu xa:
- Tốt xấu chỉ là tương đối thôi.
Dương Khai không kìm nổi cười nhìn nàng, Hồ Kiều Nhi mặt đỏ lên, lườm hắn một cái:
- Tiểu tử thối! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu.
- Tính sổ gì chứ?
Dương Khai vẻ mặt mơ màng.
Hằm hằm nhìn hắn, Hồ Kiều Nhi cũng không phải không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện lúc trước, lắc đầu nói:
- Không có gì. Bây giờ ngươi định đi đâu?
Dương Khai không khỏi có chút ngỡ ngàng, ngẩn người ra nghĩ một lát, đúng là không biết nên đi nơi nào.
Nhìn hai tròng mắt hắn trống rỗng mê man. Tỷ muội Hồ Gia không khỏi đau xót trong lòng.
Nam nhân mạnh mẽ và quỷ dị trước mặt không còn vẻ hăm hở tự tin như khi trong Hung Sát tà động nữa, hắn lúc này, giống như một đứa trẻ lạc đường, không biết phải đi đâu về đâu.
Bị ảnh hưởng bởi sự mịt mù của hắn, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng chua xót trong lòng.
- Hãy rời khỏi Thương Vân tà địa đã.
Hồ Kiều Nhi vội nói thêm, thực ra là không muốn tiếp tục nhìn hắn trong bộ dạng này.
- Được!
Ánh mắt Dương Khai mau chóng trở lại vẻ tinh anh và kiên định. Dù không biết phải đi về đâu nhưng điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là phải k ngừng mạnh mẽ, con đường võ đạo từ trước tới nay đều rõ ràng như vậy, k thể bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì
Dừng một chút. Hỏi: "- -
- Các ngươi muốn đi đâu? Về huyết Chiến bang?
- Không trở về.
Hồ Kiều Nhi cười khổ,
- Trận chiến tranh này không đánh xong, chúng ta không thể trở về, bằng không lại sẽ bi miệng lưỡi thế gian chê cười.
Huyết Chiến bang bọn họ và Phong Vũ lầu là vì việc của Lăng Tiêu các mà bị liên lụy, bị những thế lực lớn đó buộc phải đưa người tham gia trận chiến lần này. Nếu lúc này trở về chỉ mang đến phiền toái cho Huyết Chiến bang.
- Vậy chúng ta đi tìm những người khác trong bang thôi.
Hồ Mị Nhi đề nghị,:
- Lần này trong bang đưa tới năm mươi người, giờ này nhất định vẫn đang đánh nhau ở đằng kia.
- Ý của ngươi thế nào?
Hồ Kiều Nhi nhìn Dương Khai.
- Đi theo các ngươi .
Dương Khai nhún nhún vai, hắn cũng muốn tìm nơi có nhiều người tìm hiểu tình hình bọn người Lăng Tiêu các, nhất là tung tích của bọn người Lăng Thái Hư và Tô Nhan.
Nhìn tỷ muội Hồ Gia, bỗng nhiên cười nói:
- Nhưng mà trước hết. Các ngươi phải cải trang giả dạng hạ mới được.
- Là ý
gì?
Hồ Kiều Nhi nhíu nhíu mày.
- Các ngươi rốt cuộc làm thế nào lại được Tiêu Dao
Tông nhìn trúng vậy, chẳng lẽ còn không tiếp thu giáo huấn sao?
Hồ Kiều Nhi lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt lạnh lùng nói: - Xinh đẹp lại không phải lỗi của tỷ muội chúng ta! nếu trong thiên hạ k lắm kẻ háo sắc như các người, chúng ta sao lại khổ sở như thế này? K chọc ghẹo tới ai, đi đâu cũng cóngườinhớ nhung, phiền chết đi được!
Tuy nói vậy, nhưng Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng không thể không nghe theo Dương Khai.
Nơi này dù sao cũng là Thương Vân tà địa, đồ háo sắc so với bên ngoài càng lộng hành.
Sau khi hóa trang, dung nhan tuyệt sắc của hai người đã giảm đi phần nào, trên tay không có công cụ thích hợp cũng không thể làm thật tốt, nhưng ít ra cũng không làm người ta mới nhìn đã sinh tà niệm được.
Tỷ tỷ thì tốc tai rối bù, mặt đầy bụi bặm, vô cùng lôi thôi, muội muội lại mặt rỗ tàn nhang, khiến người nhìn mà phải chán ngán.
Giả dạng xong, hai tỷ muội nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có chút k chịu được.
Tuy dung nhan bị che đi phần nào, nhưng thân hình xin đẹp kiều diễm dù có thế nào cũng không thể che dấu được.
Ba người cùng đi, vô cùng cẩn thận ở trong Thương Vân Tà Địa, tránh hết sức việc tiếp xúc với người ở đây.
Thần thức Dương Khai lúc này phát huy tác dụng cực đại, thần thức vừa phát ra, tình hình ba mươidặm xung quanh đều hiện ra trước mặt, có thể liệu địch tiên cơ, nếu có nguy hiểm gì thì sẽ mang tỷ muội Hồ gia trốn đi.
Nếu không có hắn, tỷ muội Hồ Gia căn bản không thoát khỏi Thương Vân Tà Địa.
Một tháng sau, trong phong trần loạn lạc, ba người đã rời khỏi Thương Vân Tà Địa.
Một thángtrời trốn trốn tránh tránh, tranh đấu chém giết, bất kể là Dương Khai hay là tỷ muội Hồ Gia, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Tuy nhiên cũng may đoạn đường này, đều là hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm), nguy hiểm nhất một lần, chỉ là đụng phải một cao thủThần Du cảnh tứ tầng, trong lúc Dương Khai bất ngờ xuất ra Thần Hồn Kỹ hắn đã bị thương nặng, hốt hoảng bỏ chạy.
Trận chiến ấy, Dương Khai cũng bị thương rất nặng, tuy nhiên được hai tỷ muội dốc lòng chăm sóc và dưới tác dụng của Vạn Dược linh dịch, chỉ hai ba ngày sau đã khôi phục hoàn toàn.
Một tháng này,tỷ muội Hồ gia dần dần dựa dẫm vào Dương Khai, lại càng thêm tin tưởng hắn, Dương Khai nói cái gì các nàng cũng sẽ không phản bác.
Ngay cả Hồ Kiều Nhi giàu tính công kích, cũng không dám xem Dương Khai là thằng nhóc con nữa, không ít nhần nàng cùng muội muội chứng kiến sự thần kì của Dương Khai, cũng đủ thay đổi cách nhìn và thái độ đối với Dương Khai.
Đoạn đường này nếu như không có hắn bảo vệ, Hồ Kiều Nhi không biết mình và muội muội giờ đã thế nào rồi.