Sau khi nhẹ nhàng gật đầu thì hai tay bấm pháp quyết, thần niệm khổng lồ giống như thủy triều trào ra bao phủ lấy pháp thân. Ngay sau đó, pháp thân biến mất ở trước mắt. Quỷ Tổ lại một lần nữa há to miệng, ngón tay run run chỉ vào Dương Khai hỏi:
- Ngươi... ngươi... nhẫn không gian của ngươi rốt cuộc bao lớn, ngay cả pháp thân của mình cũng có thể thu nạp? Ông ta cảm thấy rất khó tin, pháp thân đó là thạch cự nhân cao tới 30 trượng, cứ như vậy không có căn cứ biến mất trước mắt, không phải là bị Dương Khai thu vào nhẫn không gian thì là gì? Dương Khai mỉm cười:
- Không phải thu vào nhẫn không gian, ta đưa nó đi tới một địa phương khác. Địa phương mà pháp thân đi đương nhiên là thế giới bên trong Huyền Giới Châu, nhẫn không gian không có cách nào có thể chứa được sự tồn tại như nó. Quỷ Tổ vỗ đầu một cái, gương mặt u oán nói:
- Lão phu coi như là cao thủ, chuyện trong thiên hạ này có thể khiến lão phu động dung thật đúng là không nhiều lắm. Nhưng ở cùng một chỗ với tiểu tử ngươi... chặc, trái tim của lão phu thỉnh thoảng đều phải bị chút kích thích. Khoảng thời gian này nghe thấy, không thể không vượt qua ra sự nhận biết của ông ta. Dương Khai cười ha ha:
- Kích thích một chút thành thói quen. Một trận chiến này quả thật rất kích thích nhất là tối hậu quan đầu Tử Long muốn tự bạo. Nếu không có sự tồn tại của Đế Bảo như Tịch Diệt Lôi Châu có được trên tay của Dương Khai, chỉ sợ hắn lúc đó sẽ phải chạy cùng đường với Quỷ Tổ. Một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả tự bạo, ai có thể ngăn trở? Cũng chỉ có một kích của Tịch Diệt Lôi Châu, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt người này. Tuy nhiên một kích kia cũng trực tiếp hút hết lực lượng của Dương Khai. Hiệu quả tuy rằng xa xỉ, nhưng dùng đồ chơi này đích thực rất đả thương người. Nhớ lại loại lực lượng trong cơ thể không còn sót lại chút gì, cảm giác hư nhược không chịu nổi, Dương Khai cũng có chút lòng vẫn còn sợ hãi.
- Quên đi, không nói chuyện này nữa, xem trước một chút lần này có thu hoạch gì. Dương Khai đổi chủ đề, đưa tay lật một cái, 4 cái nhẫn không gian hiện ra trên lòng bàn tay. Bốn cái nhẫn không gian này đều là chiếc nhẫn cực kỳ sang trọng, đương nhiên có được từ bốn người đã bị Dương Khai cùng Quỷ Tổ hai người trước đây giết chết. Quỷ Tổ vừa thấy thì hai mắt đã sáng lên, xoa xoa hai tay khuôn mặt mong đợi. Ông ta thích nhất loại chuyện giết người cướp của như thế. Tuy rằng không làm bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần cũng làm cho ông ta rất có thu hoạch. Huống chi giờ này trong bốn chiếc nhẫn có ba chiếc là thuộc loại Hư Vương Cảnh. Một chiếc khác tuy rằng thuộc loại Phản Hư Cảnh, nhưng Tử Đông Lai là Tử Tinh thiếu chủ a, đồ vật trong chiếc nhẫn sao có thể không phong phú chứ? Dương Khai thuận tay bốc lên một cái nhẫn. Thần niệm chuyển qua trong đó, sắc mặt lập tức trầm xuống, mắng to:
- Đây là chiếc nhẫn của tên khốn kiếp nào chứ, sao một chút thứ tốt cũng không có? Nghèo nàn như vậy sao?
- Không phải vậy chứ? Quỷ Tổ ngạc nhiên một chút, từ trên tay Dương Khai nhận lấy chiếc nhẫn nọ, thần niệm đảo qua, đồng dạng mắng to lên:
- Má nó, nghèo như vậy cũng không biết xấu hổ đi ra ngoài lăn lộn? Một chiếc nhẫn này cũng không biết là thuộc về người nào, bên trong chỉ còn lại có le que mấy chục ngàn khối thánh tinh, còn có một chút tạp thất tạp bát, vừa nhìn là thứ không có bao nhiêu giá trị.
- Có khí tức của Hứa Nguy, xem bộ dáng là lão già đó rồi. Quỷ Tổ bĩu môi, phẫn uất nói:
- Thật là chết không có gì đáng tiếc a. Bọn họ nào biết đâu rằng, thứ tốt trong chiếc nhẫn của Hứa Nguy đều bị Tử Long cùng Tử Đông Lai chia nhau rồi, có thể còn thứ làm cho bọn họ nhìn thuận mắt mới là chuyện lạ.
- Ha, cái này không tệ! Dương Khai lại dò xét một cái nhẫn khác, lập tức dâng lên mừng rỡ, hiển nhiên bên trong chứa phong phú, thuận tay ném cho Quỷ Tổ nói:
- Thái thượng trưởng lão nhìn một chút, có gì cần dùng đến, tự mình lấy đi, ông lấy xong còn dư lại cho ta.
- Tông chủ quá hào phóng rồi, ha ha ha ha, lão phu từ chối thì bất kính. Quỷ Tổ cho tới nay lẻ loi một mình, rất khó tìm được vật liệu gì tốt để tu luyện. Giờ này nhiều thứ tốt như vậy bày ở trước mắt, ông ta đương nhiên là có chút ít không nhịn được, lấy ra chiếc nhẫn, ở bên trong đảo lên tìm ra được, vừa tìm vừa hớn hở mặt mày:
- Ha, lại là Hằng Kim Tinh Sa, thứ này là đồ tốt a, nếu cầm tới luyện khí tuyệt đối có thể luyện chế được bí bảo cấp Hư Vương. Nghe nói đồ chơi này chỉ trong Tinh Hà Chi Tích mới có chút ít sản xuất, xem ra đây là chiếc nhẫn của Khổng Pháp rồi. Chà... rất nhiều dược liệu, lão gia hỏa này trong Thất Lạc Chi Địa cũng thu hoạch không nhỏ a.
- Dược liệu chớ động vào, đợi về tới Lăng Tiêu Tông, ta bảo người luyện chế thành đan dược cho ông uống. Dương Khai thuận miệng nói.
- Lão phu hiểu rồi.
Quỷ Tổ toét miệng cười. Một lát sau, Dương Khai lại ném tới một chiếc nhẫn khác. Quỷ Tổ lần nữa lục soát bốn phía, trả lại còn dư cho Dương Khai.
- Chỉ còn lại có một cái, xem bộ dáng là chiếc nhẫn của Tử Long, thật là mong đợi a. Người chủ Tử Tinh, thứ tốt trên người ắt hẳn không ít rồi chứ? Quỷ Tổ lau nước miếng nơi mép, hai mắt phun ra hào quang xanh biếc. Dương Khai hơi dò xét một cái, biểu lộ cổ quái nói:
- Thứ tốt quả thật không ít, tuy nhiên còn có cái này... Khi nói chuyện, Dương Khai đưa tay lấy ra một cái bí bảo có dạng hình cái chén tròn. Cái chén tròn đó thoạt nhìn giản dị tự nhiên, nhưng trong lại chảy xuôi một cỗ khí tức khiến thần hồn cực kỳ thư thái.
- Đây không phải là cái thứ mà Tử Long vừa rồi tế ra sao? Quỷ Tổ mở to hai mắt nhìn:
- Ngoan ngoãn, lại là dùng Dưỡng Hồn Mộc luyện chế, trách không được có thể thu thần hồn của người chết đi. Tử Tinh quả nhiên không thể khinh thường. Dương Khai khẽ cười một tiếng hắc hắc, thản nhiên nói:
- Dù sao cũng là một trong những thế lực đứng đầu Tinh Vực, không có chút tài năng chỉ sợ sớm đã tiêu diệt. Khi nói chuyện, trong mắt hắn chợt lóe sáng. Một cỗ lực lượng thần hồn tinh thuần rót vào bên trong Định Hồn Bát, trong miệng quát lên:
- Cút ra đây!
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm vang lên từ bên trong Định Hồn Bát, một cái thân ảnh hư ảo hiện ra bên trong chén. Chính là Tử Đông Lai. Y nhẫn nhịn sự đau đớn trên thần hồn, mờ mịt chung quanh, đợi thấy sau khi thấy được hai người Dương Khai cùng Quỷ Tổ đang là gương mặt không có hảo ý cười dâm đãng hắc hắc về phía y, lập tức sắc mặt đại biến:
- Tại sao là các ngươi?
- Không phải chúng ta thì còn có thể là ai? Quỷ Tổ cười khà khà một tiếng, khiến thần hồn thân thể của Tử Đông Lai đều lay động một hồi, bộ dáng giống như muốn tan rã vậy.
- Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta ở nơi nào?
Tử Đông Lai hốt hoảng kêu to lên. Y núp bên trong Định Hồn Bát, vốn tưởng rằng lần sau lúc đi ra, là thời điểm phụ thân vì mình trọng tố thân thể, làm gì nghĩ tới vừa ra chỉ thấy đến gương mặt của 2 mặt mũi đáng ghét này chứ? Lập tức sợ ba hồn thiếu chút nữa chỉ còn lại có một hồn, tâm đều lạnh nửa chừng.
- Chúng ta nếu bình yên vô sự, ngươi cảm thấy Tử Long kết quả như thế nào? Dương Khai cười lạnh một tiếng. Tử Đông Lai biến sắc, hoảng sợ muốn chết nói:
- Không thể nào, điều đó không thể, phụ thân ta là người chủ của Tử Tinh, là Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả. Trên đời này có thể giết ông ta không có mấy người, chỉ dựa vào hai người các ngươi, tuyệt đối không thể nào làm được chuyện như vậy! Khi nói chuyện, lòng tin của mình dường như cũng dâng lên, chỉ một cái tới Dương Khai phẫn nộ quát:
- Ngươi đừng mơ tưởng gạt ta!
- Hắc! Dương Khai cười lạnh không ngừng:
- Ta lừa gạt ngươi làm chi, lại không có chỗ gì hay. Quên đi, lười dài dòng với ngươi. Thái thượng trưởng lão, can quỷ phiên kia của ông hẳn là cần âm hồn bổ dưỡng chứ gì? Tiểu tử này giao cho ông đó.
- Hắc hắc... không thành vấn đề. Quỷ Tổ cười quái dị, lấy ra Vạn Hồn Phiên:
- Dầu gì cũng là một tên Phản Hư tam tầng cảnh, sau khi luyện hóa đối với Vạn Hồn Phiên của lão phu cũng không thể không có lợi. Khi nói chuyện, trên Vạn Hồn Phiên nổi lên vô số mặt người vặn vẹo, rối rít dữ tợn gầm thét. Dường như ngửi được món ngon gì có thể ăn ngon miệng, giương nanh múa vuốt một trận về phía Tử Đông Lai. Tử Đông Lai sợ tới mức hồn bất phụ thể, trốn đến một bên Định Hồn Bát, hét lớn:
- Đừng giết ta đừng giết ta. Ta là Tử Tinh thiếu chủ, có lời nói hay thương lượng, có lời nói hay thương lượng. Các ngươi muốn chỗ tốt gì, ta đều có thể cho bọn ngươi.
- Tiểu tử thật là ngu xuẩn, giờ này ngươi có thể cho lão phu chỗ tốt gì? Ngoan ngoãn vào bên trong Vạn Hồn Phiên của lão phu đi! Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, bất vi sở động.
- Tinh Đế Lệnh! Đúng lúc này, Dương Khai bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Hắn một phen từ trong nhẫn không gian của Tử Long lấy ra một tấm lệnh bài, trên dưới trái phải quan sát, cười ha ha nói:
- Lại đúng thật là Tinh Đế Lệnh! Quỷ Tổ ngạc nhiên dòm hắn:
- Kích động như vậy làm cái gì, lão phu nhớ năm đó ta không phải đã cho ngươi một khối Tinh Đế Lệnh sao? Một khối này nhìn qua sớm đã giải khai phong ấn, không có công dụng gì. Vẻ vui sướng trên mặt của Dương Khai vẫn như cũ không giảm, nhìn Quỷ Tổ một cái nói:
- Thái thượng trưởng lão có chỗ không biết, nghe nói trong Tinh Đế Lệnh ẩn tàng bí mật lớn lao, nếu có thể gom đủ 9 khối, thì có thể giải khai bí mật này.
- Bí mật lớn lao sao? Quỷ Tổ ra vẻ không bị ảnh hưởng:
- Có thể khiến cho lão phu thành tựu võ đạo điên phong không?
- Có lẽ... Có lẽ có thể! Một thanh âm yếu đi yếu đi truyền tới. Dương Khai và Quỷ Tổ cùng nhau nhìn chằm chằm Tử Đông Lai, lời vừa rồi đúng là y nói ra.
- Ngươi biết những thứ gì? Dương Khai nghiêm túc nhìn y. Người này là Tử Tinh thiếu chủ, có lẽ thật đúng là biết một chút về bí mật của Tinh Đế Lệnh. Tử Đông Lai trấn định tâm thần, y mong mỏi nhìn Quỷ Tổ một cái:
- Vị tiền bối này, ngài có thể thu hồi bí bảo này trước được không? Ta... Ta thật là sợ.
- Thứ vô dụng đó. Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, đưa tay thu vào Vạn Hồn Phiên. Tử Đông Lai lúc này mới đặt mông ngã ngồi bên trong Định Hồn Bát, xoa xoa mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, thở dốc vài tiếng, cẩn thận từng chút hỏi:
- Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể thả ta không?
- Thái thượng trưởng lão, động thủ nuốt y đi! Dương Khai chợt quát một tiếng.
- Cầu cũng không được! Quỷ Tổ lần nữa tế ra Vạn Hồn Phiên.
- Đừng đừng đừng đừng... Ta nói ta nói, hai vị nghìn vạn lần chớ động thủ. Tử Đông Lai đến sắp phát khóc rồi.
- Đê tiện! Dương Khai bĩu môi.
- Còn không mau nói! Quỷ Tổ cũng ở một bên đe dọa không ngừng, thỉnh thoảng thúc dục một cái lệ khí của Vạn Hồn Phiên, tạo thành áp lực trong lòng cho Tử Đông Lai. Trên mặt của Tử Đông Lai treo nức nở, khóc không ra tiếng nói:
- Ô ô... Thật ra ta biết cũng không nhiều... Nhưng ta có một lần nghe phụ thân và mấy vị trưởng lão tán gẫu, ngẫu nhiên nói tới Tinh Đế Lệnh, ô ô ô... Nói là gom đủ 9 khối, thì có thể dò ra bí mật của Đại Đế!
- Bí mật của Đại Đế! Thân thể của Dương Khai cùng Quỷ Tổ đều chấn động ầm ầm.
- Lời ấy thật không? Dương Khai tập trung nhìn Tử Đông Lai.
- Ta là nghe nói như vậy... Hơn nữa, nghe nói lời này còn là Đại Đế năm đó chính miệng mình nói ra. Các ngươi cũng không biết, Tử Tinh tổ tông ta vào mấy vạn năm trước từng có một chút qua lại cùng Đại Đế... Ô ô, ta đã biết những này, các ngươi ngàn vạn lần chớ làm tổn thương ta a. Ta vẫn chưa muốn chết a!