Bốn người đều cả kinh, vẻ mặt ngưng trọng trông lại hướng bên này, vừa lúc nhìn thấy Dương Khai hơi có chút bất đắc dĩ, lúng túng đứng ở đó.
Trong bốn người, hai nam nhân tự nhiên sắc mặt khó coi, bởi vì bọn họ bị vây ở trong cấm chế, phía ngoài lại có người thụt ló, tự nhiên sẽ sinh ra lòng nghi kỵ, nghĩ là Dương Khai hoạt động ở phụ cận ôm mục đích gì đó không muốn cho ai biết... lập tức liền ngưng động tác trên tay, xoay người cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Khai, vẻ mặt không thiện cảm.
Mà hai nữ nhân kia vừa nhìn thấy Dương Khai lại thoáng ngẩn người, bất quá rất nhanh, Thẩm Thi Đào cùng cô gái thanh tú liền nhớ lại người này là Dương Khai.
Tuy rằng hiện tại đã cách biệt gần hai năm, nhưng Thẩm Thi Đào sao có thể quên được nam nhân đã mang đến cho nàng chỗ tốt lớn lao? Lúc này nàng lộ vẻ mặt mừng rỡ, giơ lên bàn tay ngọc hô to: - Thì ra là Dương tiểu ca!
Cô gái thanh tú kia cũng hướng về phía Dương Khai mỉm cười, nụ cười cực kỳ ngọt ngào xinh đẹp.
Dương Khai cảm thấy nhức đầu, nhưng không thể không giả bộ làm ra một bộ dáng ngoài ý muốn, nghi hoặc nói: - Cô nương là...
Thẩm Thi Đào che miệng cười duyên, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ: - Thế nào, Dương tiểu ca không nhận biết ta à? Ta là Thẩm Thi Đào của Càn Thiên Tông, chúng ta đã từng gặp nhau ở trong Lưu Viêm Sa Địa!
- Lưu Viêm Sa Địa? Hai gã nam nhân bên cạnh Thẩm Thi Đào vừa nghe nói không khỏi biến sắc, một lần nữa quét mắt nhìn Dương Khai.
Dù sao người có thể từ trong Lưu Viêm Sa Địa còn sống đi ra, cũng không thể coi thường. Hai người bọn họ lúc đó bởi vì đủ loại nguyên nhân, lỡ mất cơ duyên đi vào Lưu Viêm Sa Địa, mỗi khi nghĩ đến đều hối tiếc. Sau này biết được đám người Thẩm Thi Đào từ trong đó chiếm được chỗ tốt to lớn, lại càng tiếc nuối không thôi. Tuy nhiên bọn họ biết về Lưu Viêm Sa Địa cũng chỉ là thông qua Thẩm Thi Đào miêu tả mà thôi. Giờ này lại gặp được một võ giả từ trong Lưu Viêm Sa Địa an toàn trở về, tự nhiên không tránh khỏi chú ý nhiều một chút.
Bất quá đợi khi nhận ra Dương Khai chỉ có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, một người trong hai người ngầm bĩu môi xem thường, rồi không chú ý nhiều tới nữa, dường như cảm thấy Dương Khai có thể còn sống trở ra hẳn chỉ là hoạt động ở tầng thứ nhất mà thôi.
Mà nam nhân tu vi thấp một chút kia thì lại có vẻ tinh thần khí mười phần, hai tròng mắt sáng rực, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với Dương Khai.
Tu vi của hắn ngang bằng với Dương Khai, đều là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, tự nhiên trong lòng có một chút ý muốn so sánh.
Thấy Thẩm Thi Đào biểu hiện ra bộ dáng rất quen thuộc với mình, Dương Khai càng cảm thấy phiền toái. Lần trước lúc gặp nữ nhân này, Dương Khai đã biết nàng rất phiền toái, nhưng không nghĩ tới mình còn đánh giá thấp nàng, với mức độ quen biết sơ qua trước đây, mà người ta nhiệt tình như vậy, Dương Khai cũng chỉ có thể cười ha hả nói: - Thì ra là Thẩm cô nương, ta nhớ ra rồi!
- Cuối cùng là nhớ người ta! Ta còn tưởng rằng Dương tiểu ca thật là quý nhân bận nhiều chuyện hay quên, không có xem người ta vào đâu, hì hì... Thẩm Thi Đào dường như dáng vẻ rất vui vẻ, bị vây khốn trong cấm chế, vậy mà cũng cười duyên không ngừng, làm cho ba người kia đều rất kinh ngạc.
Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai cũng chỉ có thể cười ha hả ứng phó.
Cười một hồi, bỗng nhiên Thẩm Thi Đào chớp đôi mắt đẹp nhìn Dương Khai dịu dàng hỏi: - Đúng rồi, Dương tiểu ca làm sao lại chạy đến nơi này?
- Trong lúc vô ý xâm nhập chỗ này, cảm thấy nơi này có chút cổ quái nên chạy vào nhìn xem, nhưng không ngờ nghe bên này có chút động tĩnh... trước không có hiện thân ngay, còn xin chư vị đừng lấy làm lạ! Dương Khai khẽ ôm quyền, giải thích.
- Vô tình xâm nhập... Thẩm Thi Đào cười tủm tỉm, liếc nhìn Dương Khai một cái thâm ý sâu sắc. Tuy rằng nàng không thật tin tưởng lời nói này của Dương Khai, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ là xoay chuyển con ngươi một vòng nói: - Thiếp mạo muội, có thể nhờ Dương tiểu ca giúp một chuyện hay không?
- Giúp việc gì? Dương Khai da đầu tê rần, lập tức biết phiền toái tới trên người rồi.
- Tiểu ca có thể hay không cho vị đồng bạn ở bên ngoài kia công kích tầng cấm chế này. Nó có tính chất bắn ngược, chúng ta ở bên trong thật sự là không buông ra tay chân được, nhưng theo ta nghĩ nếu công kích từ bên ngoài, hẳn là không có vấn đề gì!
Dương Khai chần chờ một chút, quay đầu nhìn Dương Viêm, nàng nhìn hắn khẽ gật gật đầu.
Lúc này Dương Khai mới gật đầu nói: - Đương nhiên là được!
Thẩm Thi Đào gương mặt xinh đẹp vui mừng, vội vàng nói: - Vậy thì cảm tạ Dương tiểu ca, chờ sau khi chúng ta thoát vây sẽ tự mình nói lời cảm tạ tiểu ca nhiều hơn!
- Nhấc tay làm chút chuyện nhỏ mà thôi, Thẩm cô nương không cần nghĩ nhiều! Dương Khai phất tay áo ra hiệu bảo bốn người bọn họ đứng xa một chút, lúc này mới lấy ra Bách Nhạc Đồ, tế ra từng hư ảnh ngọn núi ném vào tầng cấm chế kia.
Hắn không có dùng thánh nguyên bản thân, chủ yếu là không muốn để lộ nhiều lắm trước mặt người ngoài. Bách Nhạc Đồ chỉ là bí bảo, cho nên người ngoài cũng không thể thông qua hắn xuất thủ nhìn thấu thứ gì.
Từng hư ảnh ngọn ngọn núi khí thế ầm ầm như vạn quân nện xuống. Quả nhiên đúng như Thẩm Thi Đào suy đoán, cấm chế bắn ngược kia chỉ nhằm vào người bị vây khốn ở bên trong, công kích từ bên ngoài cũng không gặp phải tình huống như vậy.
Mà dưới công kích của Dương Khai, tầng lồng năng lượng hình nửa vòng tròn kia rất nhanh liền rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập, lung lay sắp đổ, màu sắc từ từ nhạt dần, có lẽ không tới thời gian uống cạn chén trà nhỏ sẽ bị phá vỡ.
Thẩm Thi Đào cùng cô gái thanh tú kia thấy vậy, cũng không khỏi vẻ mặt vui mừng khôn xiết, dù sao bốn người bọn họ bị vây khốn ở chỗ này đã hai ngày, tuy rằng có thể một vài ngày nữa cũng mạnh mẽ phá vỡ cấm chế này, nhưng bây giờ có người hỗ trợ tự nhiên là không còn gì tốt hơn, cũng tiết kiệm thời gian dừng lại lâu ở địa phương quỷ quái này.
Mà võ giả nam tính Thánh Vương tam tầng cảnh kia bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu: - Thẩm cô nương, người này nàng quen thuộc lắm sao?
Thẩm Thi Đào nghe vậy, trầm ngâm một chút, thành thật lắc đầu nói: - Không quen thuộc lắm, chỉ là ở trong Lưu Viêm Sa Địa gặp qua hai lần mà thôi, tuy nhiên người này rất có ý tứ!
- Rất có ý tứ? Gã võ giả kia hơi sửng sốt, nghĩ không thông câu đánh giá này của Thẩm Thi Đào có thâm ý gì, hắn đang định lên tiếng hỏi thăm cho rõ, bất chợt nam nhân thoạt nhìn tinh thần mười phần kia lại nói: - Đào tỷ, tỷ nói trước đây hắn cũng đi vào Lưu Viêm Sa Địa ư?
- Đúng vậy, ta biết hắn chính là ở trong Lưu Viêm Sa Địa... Ồ... không ngờ hắn đã là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh... Lần trước lúc gặp hắn, hắn chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh đấy, xem ra quả nhiên hắn có chút cơ duyên rồi đây! Thẩm Thi Đào đôi mắt đẹp sáng ngời, dường như là phát hiện điều kỳ lạ gì đó.
- Thánh Vương nhất tầng cảnh vậy mà cũng dám đi vào Lưu Viêm Sa Địa, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng! Gã võ giả lúc trước nói chuyện kia bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ mặt khinh thường, nói: - Tên này có thể còn sống đi ra, quả nhiên là vận khí tốt, có lẽ lúc đó hắn cũng chỉ là hoạt động ở tầng một vòng ngoài mà thôi!
Không biết tại sao, người này tựa hồ rất coi thường Dương Khai, mặc dù mới lần đầu tiên gặp mặt, lại cố tình cực lực đánh giá thấp hắn ở trước mặt Thẩm Thi Đào.
Thẩm Thi Đào lại mỉm cười, lắc đầu nói: - Hắn cũng không phải hoạt động ở tầng thứ nhất vòng ngoài, hắn xông qua được tầng thứ nhất đấy, lúc ta gặp hắn là ở bên trong tầng thứ hai!
- Hắn có thể xông qua được tầng thứ nhất ư? Võ giả nam tính kia lộ vẻ mặt kinh ngạc kêu lên. Dù sao trước đây hắn nghe người ta nói qua, khu cực nóng ở tầng thứ nhất Lưu Viêm Sa Địa tuy rằng không phải rất khó vượt qua, nhưng ít nhiều cũng có chút hung hiểm, rất nhiều võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh thánh nguyên không tinh khiết, chuẩn bị không đủ đều bị ngăn cản lại, mà tên nam nhân vốn chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh này có năng lực gì mà có thể vượt qua được?
Hắn đầy mặt không thể tin.
- Dĩ nhiên, lúc đó Lục Oánh sư muội cũng có ở đó, không tin, huynh có thể hỏi nàng là biết! Thẩm Thi Đào khi nói chuyện, chỉ tay vào cô gái thanh tú đứng bên cạnh.
Cô gái thanh tú được gọi là Lục Oánh liên tục gật đầu, tỏ ý Thẩm Thi Đào nói không sai.
- Bất quá... Uông sư huynh có câu không có nói sai, vận may của hắn quả thật không tệ! Thẩm Thi Đào cười nói thâm ý sâu sắc.
- Vận may? Võ giả họ Uông nghe vậy, chậm rãi lắc đầu, - Vận may cũng không phải là thực lực, chẳng lẽ Thẩm sư muội chưa nghe nói qua có câu: vật cực tất phản sao? Nếu như phàm chuyện gì đều dựa vào vận may, thì chúng ta cũng không cần tu luyện nữa!
Thẩm Thi Đào lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, thấy vậy, võ giả họ Uông quay đầu nhìn về phía nam nhân kia hỏi: - Thẩm sư đệ, ngươi nói sư huynh nói có đạo lý hay không?
- À... sư huynh nói có đạo lý! Nam nhân cùng họ với Thẩm Thi Đào kia, nhìn qua gương mặt cũng có vài phần tương tự, nghe vậy gật đầu thật mạnh, trả lời không chậm trễ chút nào. Tuy nhiên hắn lại cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, rồi quay về phía Thẩm Thi Đào hỏi: - Đào tỷ, chẳng lẽ người này là người tỷ đề cập tới lần trước?
- Đúng vậy!
Thẩm Thi Đào khẽ gật gật đầu.
- Thì ra chính là hắn, nói như vậy, phải kết giao với hắn một phen! Hắn rõ ràng đã sớm từ Thẩm Thi Đào biết tin tức về Dương Khai, mà còn giống như Thẩm Thi Đào cảm thấy rất hứng thú với Dương Khai.
Thấy bộ dáng hai người như vậy, võ giả họ Uông khẽ hừ một tiếng, không nói nhiều thêm nữa.
Mà ở bên ngoài, Dương Khai hơi giật giật chân mày, thần sắc lạnh nhạt.
Bên trong mấy người nói chuyện tuy rằng rất thấp giọng, nhưng với thần thức cường đại của hắn, làm sao không nghe được? Nội dung mấy người nói chuyện đều bị hắn nghe không sót một chữ, lúc này trong lòng thầm kêu khổ, cảm thấy đích thực không nên có quá nhiều lòng hiếu kỳ chạy tới đây như vậy. Hiện tại chẳng những bị người sai sử làm lao động tay chân, còn dẫn tới chú ý của một người khác.
Bất quá, bốn người này xuất hiện ở đây, có lẽ cũng là có chuyện quan trọng khác trong người, nếu không cũng không xuất hiện ở loại địa phương quỷ dị này. Đến lúc đó chưa chắc đã thích dây dưa với mình, nói không chừng bọn họ còn ước gì mình sớm một chút rời đi mới tốt.
Nghĩ như vậy, Dương Khai lập tức thoải mái không ít, chuyên chú thúc giục uy lực của Bách Nhạc Đồ, tiếp tục ném vào cấm chế kia.
Sau thời gian uống cạn chung trà, kèm theo hư ảnh một ngọn núi to lớn đập xuống, tầng cấm chế vây khốn bốn người Thẩm Thi Đào cuối cùng đã tới cực hạn, phát ra tiếng vang giòn tan rồi tấc tấc rạn nứt ra.
Thấy vậy, Dương Khai liền thu lại các hư ảnh ngọn núi, thu Bách Nhạc Đồ vào trong cơ thể, đứng tại chỗ chờ đợi.
Bốn người Thẩm Thi Đào đều vẻ mặt tươi cười bước ra, đi tới hướng Dương Khai bên này.
Đợi đi tới gần, một làn gió mang theo hương thơm ập vào mặt, khiến người ta cảm thấy tâm tình sung sướng, Thẩm Thi Đào cười nói: - Làm phiền Dương tiểu ca ra tay giải vây, thiếp thật sự vô cùng cảm kích!
- Thẩm cô nương sao lại nói vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến! Dương Khai vội vàng xua tay, đang định hàn huyên một chút với bọn họ rồi lập tức rời đi, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy Dương Viêm không nói không rằng vọt ra ngoài, ở ngay chỗ cấm chế trước đó dò tìm gì đó...