Từ lúc rời thôn đã ba ngày, phương hướng hành quân của đội ngũ ba ngàn người có vẻ rất kỳ quái, lúc trái lúc phải, lúc nam lúc bắc, hoàn toàn không có quy luật. Dường như Dương Khai dựa theo linh cảm tùy ý ra lệnh.
Theo đạo lý, Dương Khai mới là lãnh đạo đội ngũ này, đương nhiên mọi người đều phải tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Nhưng hành quân kỳ quái không mục đích như này, luôn khiến mọi người không sao nghĩ thông được.
Sau khi nín nhịn mấy ngày, cuối cùng Vũ không nhịn được muốn hỏi cho rõ ràng.
Truyền lệnh chuyển hướng đông nam, hết tốc lực tiến tới phía trước!
Dương Khai quát một tiếng, lúc này mới ung dung nhìn Vũ, tươi cười nói:
Còn có thể đi đâu? Đương nhiên là báo thù rồi!
“Báo thù?” Vũ và Lộ cùng đứng chung một chỗ, đều ngẩn ra.
“Tìm ai báo thù? Đi nơi nào báo thù?”.
Mấy ngày nay cũng không thấy đội ngũ điều tra ra tin tức gì, hơn nữa lần trước ở trong thôn kia không cẩn thận bị một lần đánh lén, ba ngày qua một mực sóng êm gió lặng, nên các nàng không khỏi có chút hoài nghi có phải đám Ma dân đã rút lui trở về rồi hay không? Giờ này bỗng nhiên Dương Khai nhắc tới muốn báo thù, làm các nàng nghi hoặc không hiểu.
Dương Khai cũng không muốn giải thích với các nàng, một tầng suy nghĩ mờ nhạt trong đầu, chỉ dẫn hướng đi cho hắn, hắn nhìn về một hướng, mi mắt híp lại, lóe lên tia sáng lạnh.
Trong thôn lúc trước, còn ẩn giấu một tên Sa Ma, điểm này lúc đó Dương Khai đã biết.
Chỉ là hắn không có lập tức ra tay giết chết, mà âm thầm phân ra một tia thần niệm bám vào trên thân tên Sa Ma kia. Sau khi đội ngũ của mình xuất phát không bao lâu, hắn liền cảm nhận được tên Sa Ma rời đi theo một hướng khác, nửa ngày sau dừng lại ở nơi nào đó, rồi mấy ngày nay tên Sa Ma vẫn một mực dừng tại chỗ… mà địa phương đó, hiển nhiên là một cái hang ma.
Mục tiêu của hắn chính là cái hang ma kia!
Trận chiến mở màn có kết quả không lý tưởng lắm, đối mặt với mấy chục tên Sa Ma, mà đội ngũ ba ngàn người lại chết trên trăm người. Mấy ngày nay, trong lòng các chiến sĩ Mạn tộc đều tức giận, hy vọng có thể đụng phải đám Ma dân khác rồi đại chiến một trận, để báo thù rửa hận cho đồng bạn đã chết.
Cái hang ma kia chính là đối tượng để bọn họ phát tiết tốt nhất. Mà Vu Ngưu Bộ cũng cần một trận thắng lợi thực sự để tăng sĩ khí. Mấy ngày nay hành quân, không phải là tản mạn không mục đích. Nếu như từ trên bầu trời nhìn xuống, hoàn toàn có thể thấy được đội ngũ Vụ Ngưu Bộ đã lấy hang ma kia làm trung tâm, tuần tra một lần xung quanh phạm vi ba trăm dặm.
Tình huống còn tốt hơn một chút so với dự liệu của Dương Khai, chung quanh đây cũng không có bóng dáng Ma dân nào khác, trong phương viên ngàn dặm dường như chỉ có cái hang ma kia tồn tại. một khi Vụ Ngưu Bộ khai chiến với hang ma, thì không cần phải lo lắng sẽ bị người từ phía sau đánh lén.
Hiện tại vấn đề duy nhất là, tìm hiểu bên trong hang ma có bao nhiêu
Ma dân, và có cường giả dạng gì trấn giữ?
Nửa ngày sau, đội ngũ đi tới một khe núi, Dương Khai khẽ phất tay, đội ngũ ba ngàn người ngừng lại.
Dương Khai ra lệnh cho các tộc nhân nghỉ ngơi tại chỗ, tự lấy lương khô ăn no bụng. Dương Khai lại gọi tới mười mấy Vu thủ hạ mật đàm kế hoạch. Khi biết ngoài trăm dặm phía trước lại có một hang ma, mọi người đều thất kinh, gần như không thể tin được,
Mấy ngày nay bọn họ cũng không thấy Dương Khai có động tác gì khác thường, cũng không có rời khỏi đội ngũ… như vậy tin tức này hắn lấy từ đâu?
Rồi khi biết Dương Khai muốn đích thân đi một chuyến điều tra tình huống hang ma, mười mấy vụ đều lo lắng. Vũ và Lộ thì xung phong nhận việc, muốn lo liệu nhiệm vụ này. Hai nàng mặc dù là Vu Sư của Nam Man Bộ, nhưng tu luyện ở trong Vu Thần Điện nhiều năm như vậy, đối với Vu thuật ẩn thân có chút nắm giữ. Loại công tác dò hỏi tin tức này không cần có thực lực cao, nhưng nếu để bại lộ hành tung thì khẳng định kết quả sẽ không tốt lắm.
Đối với ý tốt của hai tỷ muội Vu, đương nhiên là Dương Khai cự tuyệt.
Lại dặn dò các Vụ mấy câu, lúc này Dương Khai mới lắc người một cái, bỗng nhiên biến mất. Điệp đối với thủ đoạn này của hắn là chuyện thường thấy, chẳng có gì lạ, nhưng mười mấy Vu kia thì không khỏi há to miệng, đưa mắt nhìn khắp nơi, muốn tìm kiếm bóng dáng Dương Khai, nhưng sao có thể tìm được?
Một lát sau, trong hang ma ngoài trăm dặm, Dương Khai giống như âm hồn trôi vào. Đám Ma dân bảo vệ tại cửa giống như bù nhìn.
Đây là một cái bụng núi, bên trong dường như bị móc rỗng, không gian rộng lớn, lối đi giữa lòng núi quanh co lòng vòng, dễ thủ khó công.
Dương Khai nín thở ngưng thần, một mặt ẩn giấu thân hình của mình, một mặt dò xét tin tức trong này.
Dưới tình huống không biết trong này có cường giả trấn giữ hay không, Dương Khai cũng không dám tùy ý thả thần niệm, chỉ có thể dò xét từng chút một.
Hang ma trong lòng núi quả thật có không ít Ma dân, hơn nữa dường như những Ma dân này cũng không phải là một chủng tộc, bởi vì hình thể bọn chúng có lớn có nhỏ, Ma tộc cao lớn thậm chí thoạt nhìn còn uy vũ hùng tráng hơn so với chiến sĩ Man tộc cường tráng nhất, còn Ma tộc thấp bé thì chỉ cao chừng ba xích, giống như một người lùn. Nhưng đều không ngoại lệ, trên thân những Ma dân này đều tản ra ma khí khiến Dương Khai vô cùng chán ghét. Mà ma khí kia đậm nhạt không đều tỏ rõ thực lực của chúng cao thấp khác nhau.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần với Ma tộc như vậy, cũng không biết bọn chúng có năng lực gì, Dương Khai không dám sơ suất.
Xuyên qua hang ma, Dương Khai lại phát hiện một hiện tượng làm hắn nhức đầu.
Đó là trong này lại có không ít Man tộc bị ma hóa. Những Man tộc này hiển nhiên đều là tộc nhân của bốn bộ lạc bị tiêu diệt kia. Trên tin tức nói bốn bộ lạc kia toàn quân bị diệt, không một ai may mắn còn sống, giờ này xem ra không phải như vậy. Chỉ là một phần Man tộc trong đó bị ma hóa thành ma nhân mà thôi.
Có thể nhận ra, những ma nhân bị ma hóa này cùng Ma dân chính thống, địa vị chênh lệch rất lớn, bất kỳ một Ma dân nào đều có thể quát tháo sai phái bọn họ. Mà đám Man tộc bị ma hóa cũng không dám oán hận, ngược lại khi đối mặt với Ma dân thì vô cùng kiêng kỵ, chỉ biết cúi đầu nghe lệnh.
Bọn họ giống như là đầy tớ vậy.
Chẳng những có tộc nhân bình thường bị ma hóa, thậm chí Dương Khai còn nhìn thấy bóng dáng mấy Vu. Người thực lực mạnh nhất kia rõ ràng là một Vu Sư! Nhưng giờ này, vị Vu Sư vô cùng cao quý trong Mạn tộc này, lại bị một Ma dân thấp bé coi là đầy tớ, tùy ý đánh chửi quát mắng, cũng không dám oán hận.
Khẽ lắc đầu một cái, Dương Khai tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Đi một đoạn, bỗng nhiên truyền ra một trang tiếng vang như thú gào rống, trong tiếng rống xen lẫn sự tàn ác khó diễn tả.
Dương Khai nhướn mày, theo thanh âm kia bước vào, không bao lâu đi tới một hang động đá vôi rộng lớn.
Trong bóng tối, bỗng nhiên sáng lên những cặp mắt đỏ thắm, làm như chúng nhận ra điều gì, rối rít nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai trên mặt chợt ngưng trọng, vội vàng thi triển bí thuật Hư Vô, đâỷ thân mình vào trong hư không. –
Những cặp mắt đỏ thẫm kia nhìn chòng chọc một hồi, lúc này mới từ từ thu lại.
Dương Khai thấy rõ chủ nhân của những cặp mắt đỏ thẫm này rõ ràng là những con cự thú toàn thân đầy ma khí… Ma tộc cũng có yêu thú sao? Đó không lẽ là ma thú? Chỉ không biết là những con ma thú này có gì khác biệt với yêu thú?
Quan sát tỉ mỉ những con ma thú này một hồi, Dương Khai khẽ phóng ra thần niệm, xác định bốn phía không người, lúc này mới đột nhiên xuất hiện bên cạnh một con ma thú, vung tay chụp lấy nó, khởi động thần niệm bao phủ toàn thân nó, rồi thu vào Tiểu Huyền Giới.
Động tác này rõ ràng đã làm kinh động đám ma thú, chỉ thoáng cái, trên trăm con ma thú trong hang động đồng loạt đứng dậy, không ngừng kêu rống.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, hẳn là có Ma dân nhận ra dị thường, muốn tới xem tình hình.
Dương Khai nhoáng một cái liền biến mất. Đợi mấy Ma dân kia chạy đến, sớm đã không thấy bóng dáng Dương Khai.
Giờ khắc này, Dương Khai lại hơi có chút lúng túng.
Vừa rồi thuấn di một cái, hắn không cẩn thận đi tới một địa phương rất không tầm thường, chỗ này vô cùng trống trải, bốn phía là kỳ thạch làm cho hang đá chỗ này có vẻ mông lung mờ ảo.
Mà trong một gian phòng phía trước, lại truyền ra một loạt tiếng thở gấp khiến người ta đỏ mặt.
Tiếng rên rỉ kia uyển chuyển, vô cùng dễ nghe, truyền vào trong tai làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Dương Khai ẩn mình trong bóng tối, dùng đầu ngón chân suy đoán cũng biết bên kia đang xảy ra chuyện gì.
Len lén dùng thần niệm quét qua, quả nhiên đúng y như mình suy đoán. Trong hang đá, trên một cái giường đá, một thanh niên Man tộc tinh tráng khôi ngô cả người trần truồng nằm đó, một nữ nhân dáng người thướt tha yêu kiều đang ngồi trên thân Man tộc kia, thân thể mảnh mai trắng nõn đang phập phồng không ngừng, đầu ngửa ra sau, cả người mồ hồi nhỏ giọt, trong miệng không ngừng rên rĩ….
Làn da trắng như tuyết lung lay làm cho Dương Khai đầu váng mắt hoa, miệng lưỡi khô khốc.
Mà Man tộc nằm trên giường đá không nhúc nhích, rõ ràng cũng lộ ra bộ dáng vô cùng sung sướng, thấy sắc đẹp thần hồn điên đảo. Thân thể rắn chắc của hắn cùng với dáng người mảnh mai kia tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng, đả kích thị giác mãnh liệt đủ để cho bất kỳ nam nhân nào đều khó mà giữ lòng được.
“Tiện nhân!” Dương Khai thầm mắng một tiếng, thật cẩn thận thu lại thần niệm. Mặc dù không có dò xét tỉ mỉ, nhưng hắn cũng cảm giác được nữ nhân này không dễ chọc, nàng ta hẳn có thực lực tương đương với Vu Vương, hơn nữa còn là một Vu Vương thượng phẩm. Đây tuyệt đối là người mạnh nhất trong hang ma, có lẽ chính là thủ lĩnh trong hang ma này.
Thân hình nữ nhân rõ ràng là đặc trưng của Ma tộc, không đề cập ma khí như có như không trong thân thể mềm mại kia, chỉ riêng là cái đuôi ngắn vểnh lên phía sau, đã chứng tỏ thân phận dị tộc của nàng.
Cũng may mà nữ nhân này đang đắm chìm trong mây mưa, nếu không động tác của mình vừa rồi khẳng định đã kinh động tới nàng.
Một nhân vật có thể so với Vu Vương thượng phẩm, Dương Khai thật ra cũng không e ngại lắm, nhưng lần này tới đây chỉ là dò xét tin tức, đánh rắn động cỏ sẽ không tốt.
Lẳng lặng ẩn núp, Dương Khai chuẩn bị tìm thời cơ rời đi.
Trên giường đá, động tác thiếu nữ kia càng ngày càng mãnh liệt, mái tóc bay lên, sợi tóc rối bù, tiếng rên rỉ trong miệng cũng càng ngày càng tăng nhịp.
Mắt thấy nữ nhân sắp đạt tới điểm giới hạn, Dương Khai chuẩn bị rời đi, bất ngờ nổi lên biến cố khác thường, một bóng đen bất chợt xuất hiện phía sau hắn, rồi một cây chủy thủ nhanh như gió quét ngang cần cổ hắn.
Chủy thủ này toàn thân đen như mực, không có phản quang chút nào, quỷ bí vô hình, hơn nữa bóng đen này trước khi hành động không có dấu hiệu báo trước. Dương Khai đang ở trong sào huyệt địch nên cũng không thể phóng ra thần niệm cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Nhất thời không quan sát, không ngờ bị hắn đánh lén thành công nào, quỷ bí vô hình.