- Doãn Nhạc Sinh cũng thăng cấp Đế Tôn?
Dương Khai nhướng mày: - Là chuyện khi nào.
Tề Hòa Phong nói: - Cụ thể khi nào thì không rõ, chỉ là hắn trở về từ Toái Tinh Hải thì đã là Đế Tôn.
Dương Khai suy ngẫm: - Xem ra, cơ duyên của hắn cũng không nhỏ.
Nhớ khi đó ở Toái Tinh Hải, Dương Khai bỏ qua Doãn Nhạc Sinh, người này mới Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi, mình có thể thăng cấp, là vì tận mắt thấy hai vị Đại Đế chiến đấu, đế vận va chạm làm mình có nhiều cảm ngộ, không rõ về sau Doãn Nhạc Sinh có kỳ ngộ gì.
Tuy nhiên trong Toái Tinh Hải có nhiều cơ duyên, Doãn Nhạc Sinh tư chất không kém, có thể thăng cấp Đế Tôn cũng không lạ.
Nghĩ một hồi, Dương Khai cúi xuống nắm lấy cằm tên mặt khổ qua, nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt phải tuôn trào hào quang màu vàng, âm thầm thi triển lực lượng thần hồn, đàn áp ý thức của đối phương, hỏi: - Ngươi thật là người Hoàng Tuyền Tông?
Mặt khổ qua chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, làm sao chịu nổi thần hồn của Dương Khai áp chế, bởi vậy chỉ ngập ngừng một chút, liền thành thật nói: - Đúng thế.
- Lần này Hoàng Tuyền Tông các ngươi đến lối đi Cổ Địa, chính là vì đối phó ta?
- Phải!
- Tới đây bao nhiêu người, ngoài Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh, còn có Đế Tôn Cảnh khác?
- Tới đây 25 người, ngoài Hoa trưởng lão cùng Doãn sư huynh, không có Đế Tôn khác.
Dương Khai hừ lạnh: - Chỉ một chút người này liền muốn đối phó bổn thiếu? Doãn Nhạc Sinh hỏng đầu rồi, hắn có hậu chiêu gì?
Mặt khổ qua nói: - Các sư huynh đệ sẽ bày ra Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận, sau đó sẽ do Hoa trưởng lão cùng Doãn sư huynh tự ra tay chém giết ngươi.
- Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận!
Bỗng nhiên Tề Hòa Phong kinh hô.
Dương Khai quay lại, hỏi: - Đó là trận pháp gì?
Tề Hòa Phong thần sắc cổ quái: - Là một đại trận cực kỳ lợi hại của Hoàng Tuyền Tông, một khi bố trí ra, bên trong đại trận giống như quỷ vực, bị giam trong đó, sức sống sẽ không ngừng trôi đi, hơn nữa nơi bị đại trận bao phủ sẽ hoàn toàn ngăn cách với thiên địa, không thể ra vào!
Giải thích xong, Tề Hòa Phong nhíu mày:
- Nhưng mà bố trí ra Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận... thật là quá bạo tay.
Theo Tề Hòa Phong nghĩ, Hoa Phi Trần tự ra tay đã là rất nể mặt Dương Khai, dù sao một bên là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, bên kia là nhất tầng cảnh, cộng thêm Doãn Nhạc Sinh ở một bên áp trận, dù cho Dương Khai lợi hại cỡ nào, cũng tuyệt đối không thể trốn thoát, sớm muộn gì cũng sẽ bị chém giết.
Hai người liên thủ đã đủ bắt được Dương Khai, cần gì phải bố trí Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận! nên biết, vật dùng bố trí đại trận này đều là Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên của đệ tử Hoàng Tuyền Tông dùng tinh huyết bổn mạng luyện chế ra, một khi đại trận bị phá, toàn bộ bí bảo sẽ bị hủy hoại, những đệ tử đó cũng sẽ bị cắn trả, vạn quỷ phệ thân, sống không bằng chết.
Đại trận hộ tông sơn môn Hoàng Tuyền Tông, chính là một cái Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận khổng lồ, dùng ba món Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên cấp bậc Đế Bảo làm mắt trận, nếu kẻ địch xâm nhập, đại trận mở ra, có vào không ra.
Nhưng mà hơn 20 đệ tử Hoàng Tuyền Tông bố trí ra Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận, cũng tuyệt đối không thể xem thường uy lực của nó.
Dương Khai có lợi hại như vậy không, làm cho người Hoàng Tuyền Tông đối đãi trịnh trọng như thế? Tề Hòa Phong nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Hắn nào biết, chính vì Doãn Nhạc Sinh biết rõ Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, cho nên mới phải dẫn người bố trí đại trận này, quả thật thực lực Hoa Phi Trần mạnh hơn Dương Khai mbậc, nhưng muốn giết hắn, chỉ sợ không dễ dàng.
Xưa nay, võ giả tinh thông lực lượng không gian đều rất khó giết, muốn đoạn tuyệt hậu họa, vậy chỉ có nghĩ cách phong tỏa không gian từ trước, khiến không thể vận dụng lực lượng không gian chạy trốn.
- Ngăn cách thiên địa... Hừ! Dương Khai không khỏi hừ lạnh, trong lòng hiểu được Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận là dùng để làm gì.
- Đại nhân, không thể vào Cổ Địa, nên lui ra trước, ngài muốn vào Cổ Địa tìm vật gì, Tề Gia Bảo có thể giúp một tay, chỉ cần ngài ở Tề Gia Bảo chờ tin là được. Tề Hòa Phong trông mong nhìn Dương Khai.
Hắn cảm thấy với thực lực của Dương Khai hiện tại, nếu chui đầu vào lưới, vậy chết là chắc.
- Ta muốn tìm, Tề Gia Bảo không giúp được. Dương Khai lắc đầu.
Hắn đến Cổ Địa, không phải vì tìm bảo vật, mà là muốn tìm tung tích Tiểu Tiểu, chuyện này thì Tề Gia Bảo làm sao cũng không giúp được.
Nói rồi, tay hắn chấn động, nam nhân mặt khổ qua lập tức nhũn ra, nhìn bề ngoài không thấy thương thế, nhưng bên trong đã hóa thành phấn vụn, chết không thể chết hơn.
- Đi đi!
Dương Khai gọi Trương Nhược Tích cùng Ban lão, cần biết đã biết, cũng không cần phải tra hỏi tiếp, nói rồi vận chuyển đế nguyên bao phủ hai người, chợt lóe lên liền quỷ dị biến mất.
- Đại nhân, đại nhân! Tề Hòa Phong vội hô, nhưng chỗ này nào còn bóng Dương Khai, chạy ra ngoài, lập tức bị sương mù bao phủ, giơ tay không thấy ngón, thần niệm cũng không thể phát ra.
Tề Hòa Phong đứng sững một hồi, thế mới ảo não dậm chân, bay ra ngoài.
Đã không thể tìm được Dương Khai trong lối đi Cổ Địa, hắn vốn là luôn chờ trong hang, mới gặp được Dương Khai. Lúc này Dương Khai đã đi, vậy hắn đành phải nhanh chóng truyền tin về Tề Gia Bảo, để thiếu bảo chủ quyết định tiếp theo phải làm sao.
................
Cách chỗ mấy người Dương Khai trăm dặm, trong một hang động khác.
Một đám người thần sắc hung ác, toàn thân dày đặc quỷ khí, khí chất lạnh băng, hang động nơi này lớn hơn chỗ đoàn người Dương Khai, nơi này chứa 20 người cũng không chật chội.
Hơn 20 người này, phần lớn đều mặc cùng một kiểu quần áo, vừa nhìn là biết xuất thân cùng tông môn.
Dẫn đầu là một vị Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, quần áo hoa lệ, tuổi chừng 50, sắc mặt hồng hào, thần sắc no đủ.
Người này chính là Hoa Phi Trần, trưởng lão Hoàng Tuyền Tông.
Ở cạnh Hoa Phi Trần, Doãn Nhạc Sinh ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào sương mù tuôn trào bên ngoài, như muốn nhìn sâu vào trong sương mù, khóe miệng toát ra nụ cười lạnh lẽo, làm người ta rất không thoải mái.
Hồi tưởng lại gặp gỡ Dương Khai trong Toái Tinh Hải, hắn liền ăn ngủ không yên.
Từ khi tu luyện đến nay, hắn thật chưa từng bị thua lớn như vậy, trước giờ đều là hắn dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép kẻ khác, nhưng không ngờ có một ngày lại gặp võ giả ngang cấp mà thực lực thắng được hắn.
Điều này làm hắn thật sự không thể chịu được.
Làm hắn khó chấp nhận được, là lần trước vì giữ mạng, hắn còn nhịn nhục nói chuyện nhỏ nhẹ, nếu không phải trong tay hắn có tin tức làm Dương Khai hứng thú, chỉ sợ khi đó đã bị hắn giết, cuối cùng còn phải dựa vào khế ước thần hồn để giữ mạng.
Năm đó trong thông đạo tinh quang, Dương Khai còn không phải đối thủ với hắn, nhưng không ngờ mới có mười mấy năm chưa gặp, Dương Khai đã trưởng thành đến mức này.
Nếu cho hắn thêm vài năm, còn không phải tùy ý giày xéo mình?
Nếu đã đắc tội, vậy phải nhổ cỏ tận gốc, nếu để Dương Khai trưởng thành, ngày sau mình sẽ không dễ chịu được.
Cho nên hắn trở về tông môn, liền thỉnh cầu sư tôn phái ra trưởng lão Hoa Phi Trần, dẫn hơn 20 đệ tử đến lối đi Cổ Địa, muốn bóp chết Dương Khai ở đây.
Có Hoa Phi Trần, còn có Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận, cộng thêm bài tẩy của mình, lần này Dương Khai muốn không chết cũng khó.
Doãn Nhạc Sinh rất muốn xem, Dương Khai cả người thê thảm, quỳ xuống xin tha, tràng cảnh đó nhất định rất tuyệt vời...
- Trưởng lão, không hay rồi! Tiếng hét vang lên cắt ngang mơ mộng của Doãn Nhạc Sinh, làm hắn rất không vui, quay nhìn lại, chỉ thấy một đệ tử Hoàng Tuyền Tông sắc mặt khó coi đứng cạnh Hoa Phi Trần.
- Có chuyện gì? Doãn Nhạc Sinh nhíu mày hỏi.
Hoa Phi Trần cũng mở mắt, nhàn nhạt nhìn hắn.
Đệ tử kia run rẩy nói: - Diêu sư huynh... chết rồi.
- Là ai giết! Doãn Nhạc Sinh nghiến răng hỏi, dù nói trong Cổ Địa rồng rắn lẫn lộn, không an toàn, nhưng đệ tử Hoàng Tuyền Tông là bàng hiệu lớn ở Đông Vực, ai dám tùy tiện giết chóc?
- Hình như... là người kia! Đệ tử này nói rồi, quét qua một hạt châu trong tay, sau đó trên không hiện ra ảo ảnh, chiếu cảnh Dương Khai chấn nát ngũ tạng lục phủ của mặt khổ qua.
Không biết đây là bí thuật gì, có thể truyền cảnh trước khi mặt khổ qua chết về bên này, cho đám người Hoa Phi Trần thấy rõ ràng.
- Dương Khai! Doãn Nhạc Sinh nghiến rắng quát, nhìn Dương Khai trong ảo ảnh, gặp được kẻ thù liền đỏ mắt.
- Chính là hắn, chính là tên khốn này ăn hiếp bổn tiểu thư, quả nhiên hắn vào lối đi Cổ Địa. Hoa Phi Trần, nếu các ngươi bắt được hắn, bổn tiểu thư nhất định phải hành hạ hắn! Ở một bên hang động, một cô gái áo đỏ nhảy ra hét lên, cũng nghiến răng nhìn bóng Dương Khai.
Cô gái này, lại là cô gái đã làm khó Ban lão, không biết làm sao nàng lại đi cùng đoàn người Hoàng Tuyền Tông, Phù lão vẫn bảo vệ cô gái này cũng đi cùng, mà hai hộ vệ Đạo Nguyên tam tầng cảnh lại không thấy đâu, không rõ sống chết.
Thiếu nữ chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng lại hô to gọi nhỏ với cường giả Đế Tôn Cảnh Hoa Phi Trần, gọi thẳng tên, không có một chút tôn trọng.
Nhìn lại Hoa Phi Trần, lại không có chút tức giận, chỉ là ánh mắt bất đắc dĩ.
Doãn Nhạc Sinh quay sang cô gái áo đỏ, khóe miệng nhếch lên: - Lâm Nhi tiểu thư, ý của cô nói là... người cô muốn dạy một bài học chính là hắn?
- Đúng vậy! Ánh mắt Lâm Nhi muốn phun lửa, nghiến răng bạc nói: - Chính là hắn, hóa thành tro ta cũng nhận ra, các ngươi mau đi bắt hắn cho ta, ta muốn hắn quỳ xuống xin tha trước mặt ta.