Hắn dẫn đầu đi phía trước, phía sau đi theo 2000 bộ hạ. 2000 người này, có một phần là ma nhân bị chuyển hóa không có thần trí chỉ biết nghe lệnh; một phần khác là thành viên của trăm tộc Ma tộc, chủng tộc hỗn tạp.
Đây là lực lượng hiện giờ hắn có thể nắm trong tay.
Đội ngũ đi tới không nhanh lắm, dường như không phải đi đánh giặc, mà là đi dạo chơi ngoại thành.
Ma soái mặt vuông cũng không vội, dù sao Bảo Kỳ đại nhân cũng nói, chỉ là bảo hắn dẫn người đi xem thử một chút, còn như có thể chân chính cung cấp viện trợ cho Sa Nhã bên kia hay không, thì chỉ có thể nghe mệnh trời.
Ma soái mặt vuông thật ra có chút xem thường Mị Ma phóng đãng kia, dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là vì không ăn được bồ đào thì nói bồ đào chua chát, liên đới cũng có chút oán thầm Bảo Kỳ, cảm thấy Ma Vương đại nhân nhà mình có chút quá mức nói nhỏ thành to: tiện nhân kia chỉ là tới xin cứu binh, Bảo Kỳ đại nhân không ngờ lại bảo mình dẫn 2000 người đi ra, thật là quá nể tình mà!
Mị Ma dâm đãng kia khẳng định đã hầu hạ Bảo Kỳ đại nhân quá mức sảng khoái, cho nên mới có thể nhận được chi viện như vậy.
Nghĩ tới đây, trên mặt Ma soái mặt vuông không khỏi nổi lên một nụ cười bỉ ổi. hắn cũng từng nếm quá mùi vị Mị Ma, quả thật bất đồng với người khác, mà Sa Nhã là một Ma Vương trong Mị Ma, đương nhiên không phải những Mị Ma khác có thể so sánh.
Chờ đến một ngày nào đó mình tấn thăng Ma Vương, cũng nên đi thưởng thức một chút tự vị tiêu hồn của tiện nhân kia mới được!
Ngay lúc hắn suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nhận ra có tiếng động dị thường.
Ma soái mặt vuông lập tức thu liễm tâm thần, cảnh giác nhìn quanh phía trước, đập vào mắt, hắn không khỏi kinh ngạc nói:
Sa Nhã… đại nhân?
Hắn nhìn thấy Sa Nhã nửa ngày trước mới rời đi không lâu, không ngờ từ phía trước đang đi lên đón, điều này làm cho hắn có chút không rõ vì sao, không biết nữ nhân này vì sao đi rồi mà quay lại? Tuy nhiên dù trong lòng có chút xem thường đối phương, nhưng người ta dù sao cũng là Ma Vương, Ma soái mặt vuông cũng chỉ có thể giữ thái độ tôn kính.
Ma thú dừng lại, 2000 người phía sau cũng dừng lại.
Bảo Kỳ còn là rất nghe lời nha… Sa Nhã chợt nói giọng ngọt ngào, lộ ra nụ cười lại có chút ý vị sâu
sắc.
Ma soái mặt vuông cau mày, trong lòng sinh báo động. Thái độ và vẻ mặt Sa Nhã này làm hắn có chút bất an, theo bản năng nhìn quanh một vòng cảnh vật chung quanh, trong lòng Ma soái mặt vuông cả kinh.
Bởi vì hắn phát hiện địa phương này nhưng lại là một khu vực phục kích tuyệt diệu, bốn bề toàn núi cao ngất trong mây, chỉ có trước sau mới có lối ra vào,
Dường như có vật gì bao vây từ bốn phương tám hướng, mặt đất truyền ra hàng loạt tiếng rung hơi nhỏ. Động tĩnh như vậy dù là Ma tộc bình thường nhất đều có thể cảm nhận được, đừng nói chi là bản thân Ma soái mặt vuông.
Hắn cẩn thận lắng nghe một chút, chợt biến sắc mặt, mở miệng thét lớn:
Chuẩn bị chiến tranh!
Hắn vừa dứt lời, những bóng đen to lớn không biết từ đâu bay lượn ra, giương hai cánh che đậy ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu. Các Ma tộc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đó là những con chim ưng to lớn.
Truyền xuống thanh âm “vèo vèo vèo…”, trên cự ưng những mũi tên nhọn bắn xuống, trong khoảnh khắc điền có mấy chục người ngã xuống trong vũng máu.
“Bị mai phục!” Trong đầu Ma soái mặt vuông lập tức nhớ lại ý niệm này, nhưng hắn thật không rõ rốt cuộc là người nào mai phục mình, mà Ma Vương Sa Nhã kia lãnh trách nhiệm gì trong đó.
Chuyến này không phải là mình đi cứu viện sao? Làm sao lại bị đánh trở tay không kịp?
Ma tộc tuy rằng phản ứng rất nhanh, nhưng địch nhân động tác nhanh hơn.
Sau một đợt mưa tên, bốn phương tám hướng trong rừng rậm bỗng nhiên lóe lên mảng lớn mảng lớn hào quang, từng vòng quang kia đủ
mọi màu sắc, khiến người ta hoa cả mắt. Mấy chục con ma thú cao lớn từ bên cạnh chạy ra, các dũng sĩ Man tộc cường tráng vạm vỡ cười trên lưng ma thủ, mỗi người sắc mặt lạnh lùng, sát ý ngút trời.
Dị tộc!
Tiếng rống tiếng động vang tận mây xanh,
Ma soái mặt vuông điều khiển tọa kỵ dưới thân đối phương hướng, rút ra vũ khí của mình, giơ lên thật cao, đang chuẩn bị hồ hào để sĩ khí phấn chấn, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm khiến thần hồn người ta mê say.
Phía sau truyền tới một giọng nói êm dịu ngọt ngào: Đầu của ngươi, ta thu lấy nha!
Ngay sau đó, tầm mắt của Ma soái mặt vuông bỗng nhiên chuyển phương hướng, kinh ngạc nhìn Ma Vương Sa Nhã mặc hở hang trước mặt kia, rồi tự nhiên chỉ cần cổ cảm giác đau đau, khi hắn hạ thấp ánh mắt nhìn, một thi thể không đầu đang từ trên lưng ma thú rớt xuống…
Đang sắp đại chiến, Ma soái mặt vuông bỗng nhiên bị giết, tất cả Ma tộc thấy một màn như vậy đều trợn tròn mắt, tất cả đều thất thần nhìn Sa Nhã, trong đầu một mảnh mờ mịt mơ hồ.
Sa Nhã cười khanh khách, thân hình thoắt một cái, hóa thành một đoàn bóng đen, nhẹ nhàng lướt đi hướng xa xa.
Mà lúc này, Man tộc được các loại Vu thuật gia trì đã xông tới. Đội kỵ binh xung phong ở phía trước vọt vào giữa lòng quân địch, thể như chẻ tre, hàn quang lóe lên là từng tên Ma tộc ngã xuống.
10 chi tiểu đội thường quy theo sát tới cũng chân kín bốn phía không gian không kẽ hở, với xu thế tuyệt không buông tha bất kỳ một tên Ma tộc nào..
Đại chiến trong nháy mắt mở ra, 5 ngàn người đấu 2 ngàn người, có chuẩn bị mà đến đối phố với một phương biến cố đột phát, kết cục dường như đã sớm chú định.
Giữa không trung, Sa Nhã lần nữa hiển lộ thân hình, nâng tay lắc lắc cái đầu của Ma soái mặt vuông kia, nói tiếng giòn tan:
Đại nhân, nhiệm vụ của ta hoàn thành!
Dương Khai nhẹ gật đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn phía dưới, Điệp lẳng lặng đứng phía sau hắn, dường như một cái bóng. I.
21 Từ lúc mới bắt đầu chiến đấu đã đi vào tình trạng gay cấn, Vu Ngưu Bộ chuẩn bị xung phong đã ôm tâm tình diệt tuyệt chi đội ngũ Ma tộc này mà đến; mà các Ma tộc sau khi bị đánh lén tuy rằng không có Ma soái chỉ đạo, nhưng từng người cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh đều đoàn kết, một mặt ngăn cản tấn công điên cuồng của chiến sĩ Vu Ngưu Bộ, một mặt tìm kiếm khả năng sống còn.
Từng tiếng hét thảm truyền ra, từng thi thể một ngã xuống, mùi máu tươi phóng lên cao, thịt nát chi gãy bay tung. Ma tộc bến này chết thảm trọng, nhìn lại Vu Ngưu Bộ thì căn bản cũng không có thương vong bao nhiều.
Trải qua ba tháng trước không ngừng chiến đấu, Vu Ngưu Bộ đã quen thuộc với tiết tấu của chiến tranh, giữa nhau lại có thể phối hợp nhuần nhuyễn càng tăng thêm sức mạnh. Mặc dù chiếm cứ địa thế và ưu thế nhân số cực lớn, cũng không có bất kỳ người nào nóng vội, từng bước một ăn mòn phòng tuyển của Ma tộc, từng chút một đưa địch quân vào đường cùng.
Dương Khai chỉ đứng phía trên nhìn không tới thời gian cạn một chung trà, liền thu lại ánh mắt… chuyện còn lại đã không cần hắn quan tâm nhiều.
Thậm chí, chiến dịch lần này hắn đều không có để ý bao nhiêu, chỉ là lệnh cho Bảo Kỳ phái ra 2000 người vào vòng vây của mình mà thôi, còn lại là để cho Sa Nhã ra tay giết Ma soái mặt vuông kia, rồi hết thảy đều do Vu Ngưu Bộ tự mình đánh thắng.
Sa Nhã nâng cao cái sọ đầu trên tay một hồi, cảm thấy không thú vị, lại thuận tay ném xuống.
Một canh giờ sau, mọi chuyện đã định.
Không cần Dương Khai phát ra mệnh lệnh, đội trưởng các đội Vụ Ngưu Bộ trước tiên kiểm lại tổn thương. Mười mấy vị Vu cũng bắt đầu cứu chữa tộc nhân bị thương..
Nghỉ ngơi tại chỗ nửa ngày sau, Vu Ngưu Bộ lên đường, tiến quân tới phía trước, để lại đống chiến trường hỗn loạn.
Ba ngày sau, lại một chi đội ngũ 2000 người bị Bảo Kỳ tống ra đi vào vòng vây của Vu Ngưu Bộ. Tình huống chiến tranh gần như không khác gì ba ngày trước, dưới đánh lén của hơn 5000 người Vụ Ngưu Bộ
mai phục, 2000 Ma tộc này hoàn toàn không có sức đánh trả cái gì liền toàn quân bị tiêu diệt.
Mỗi một lần chiến dịch, Vu Ngưu Bộ đều sẽ tổn thất một số nhân thủ, nhưng đều nhận được bổ sung ngay sau đó. –
Ma tộc bên này có rất nhiều ma nhân bị ma khí ăn mòn, sau đó chuyển hóa trở lại. Hai tỷ muội sinh đôi Vũ Lộ trải qua ba tháng nghiên cứu, đã nắm giữ một chút bí quyết và phương pháp, nên số lượng tộc nhân được cứu trị trở về càng ngày càng nhiều, xác suất thành công cũng càng ngày càng cao.
Đó là một tin tức cực tốt.
Tiếp theo thời gian ba ngày nghỉ ngơi, đợi cho di chứng Thị Huyết Thuật trên các tộc nhân biến mất, Dương Khai lập tức suất lĩnh Vu Ngưu Bộ rầm rầm rộ rộ đi tới hướng Ma Thành. —
Thủ hạ của Bảo Kỳ vốn có 6, 7000 người, nhưng ở trước sau hai lần trong trận chiến mai phục đã tổn thất bốn ngàn người, giờ này chỉ còn lại có hơn hai ngàn đóng quân trong thành, con số này đã không đủ để lo lắng.
Khi đội ngũ Vu Ngưu Bộ hành quân tới Ma Thành, rất nhiều Ma tộc vô cùng kinh ngạc, dường như không nghĩ tới đám dị tộc này lại lớn mật như thế. Mặc dù nhân số xem ra rất nhiều, nhưng các Ma tộc lại vẫn như cũ xem thường không coi Vu Ngưu Bộ vào đầu.
Bởi vì bọn họ có Ma Vương trấn giữ! Rất nhiều Ma tộc đứng trên tường thành, chỉ chõ xuống dòng người phía dưới cười nhạo châm chọc, dường như chỉ cần Bảo Kỳ vừa ra tay là có thể làm cho mấy ngàn địch nhân này toàn quân bị diệt.
Ngay sau đó chuyện phát sinh làm cho bọn họ mắt đứng trong, kinh ngạc vạn phần. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
4. Anh Rung Động Được Không?
=====================================
Bảo Kỳ đại nhân quả thật xuất hiện, nhưng không phải cảnh tượng với sức một mình tiêu diệt sát mấy ngàn dị tộc như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là cung cung kính kính mở ra cửa thành, cho dị tộc tiến quân thần tốc đi vào bên trong thành, tùy ý giết chóc Ma tộc.
Rất nhiều Ma tộc tại trước khi chết đều không thể tin đây là sự thật.
Trước cửa thành, Bảo Kỳ đại nhân cao cao tại thượng ở trong mắt bọn họ đang cúi đầu, nói gì đó với một thanh niên cả người hắc khí vờn quanh, thái độ cung kính giống như đang đối mặt với một vị Ma Thánh.
Người thanh niên kia có không ít người đều nhận ra, chính là mấy ngày trước cùng đi tới với Ma Vương Sa Nhã. Lúc đó mọi người đều nghĩ hắn là nô bộc của Sa Nhã thu phục.
Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải, bởi vì ngay cả Sa Nhã cũng đứng ở phía sau hắn, trên mặt đầy ý tôn kính.
Đây là một cuộc chiến tranh hồ đổ mờ mịt, Ma tộc bên này không giải thích được toàn quân bị diệt, từ đầu đến cuối, Bảo Kỳ cũng không có ý ra tay cứu viện.
Vẻn vẹn chỉ một canh giờ, các Ma tộc đóng quân bên trong thành liền bị tiêu diệt hầu như không còn, ngay cả các Sa Ma tinh thông bảo vệ tánh mạng nhất cũng không thể bỏ chạy… từng thi thể chết ngổn ngang trên khắp phố lớn ngõ nhỏ… vô cùng thảm thiết..
Mọi người Vu Ngưu Bộ dọn dẹp chiến trường, Dương Khai theo Bảo Kỳ cùng đi tới cung điện lần trước,
Kể tiếp phải làm như thế nào Sa Nhã sẽ nói cho ngươi biết, ta sẽ bế quan tu luyện, không có chuyện gì không nên quấy rầy ta!
Dương Khai nói một câu, sau đó liền tìm một phòng trống đi vào.
Để lại Bảo Kỳ nhìn Sa Nhã vẻ mặt không phục. Sa Nhã hé miệng cười, hí hửng nói: Hy vọng chúng ta sau này chung sống khoái trá!
Bảo Kỳ mặt đen lại, thầm nghĩ có thể khoái trá mới có quỷ! Hắn cũng không muốn nghe mệnh lệnh từ Sa Nhã, nhưng có lời nói của Dương Khai trước đó, hắn cũng không dám làm trái, chỉ cảm thấy toàn thân rất là khó chịu, dường như ăn phải con ruồi chết…