Tu vi không đủ, vật tư thiếu thốn khiến các võ giả ở Thông Huyền đại lục không có điều kiện, không có khả năng để khám phá Tinh Vực. Bước vào Tinh Vực, họ chỉ có thể bị giam hãm ở đó, không nhận thức được sự muôn màu muôn vẻ của Tinh Vực.
Nhưng điều này cũng giúp Thông Huyền đại lục tránh được kiếp nô dịch.
Sức mạnh của tất cả các võ giả ở Thông Huyền đại lục vẫn không đủ để khiến nó có thể chiếm một vị trí cao trong Tinh Vực. Nếu như nó dung nhập vào Tinh Vực thì sẽ chỉ bị các thế lực mạnh nô dịch.
Dương Khai bình tĩnh phi như bay trên Thủy Nguyệt Tinh, băng qua núi non trùng điệp, biển cả hoang mạc, trong chớp mắt vượt qua trên trăm dặm, hắn phát hiện ra rất nhiều thành trì và nơi sinh linh tập trung.
Những thành trì này có lớn có nhỏ, cơ bản đều rất sầm uất. Chỉ có một vài vị trí cực kỳ xa xôi thì số lượng các sinh linh hoạt động trong thành trì mới ít đi chút.
Cũng giống với Thông Huyền đại lục, mỗi thành trì đều có một vị Thành chủ trấn thủ, mức độ phồn hoa của các thành trì khác nhau, tu vi của các Thành chủ này cũng có cao có thấp.
Rất nhiều những nhân vật cấp bậc Thành chủ đều là tu vi Thánh Vương Cảnh, thậm chí ở một số khu vực nhỏ thì Thành chủ chỉ có cảnh giới Nhập Thánh Cảnh.
Điều này làm Dương Khai ý thức được số lượng cường nhân phản Hư Cảnh ở bất cứ một thế lực nào cũng đều không quá nhiều. Họ là trụ cột vững vàng của mỗi thế lực.
Năng lượng thiên địa ở mỗi nơi cũng có khác biệt rất lớn. Có những nơi thiên địa linh khí dày đặc, có những nơi khá loãng.
Những thành trì này tất thảy đều thuộc về Hằng La thương hội, cống hiến sức mạnh của mình cho Hằng La thương hội trong phạm vi mình quản hạt, tích lũy của cải từng chút một, tích tiểu thành đại mới tạo nên con thú khổng lồ Hằng La thương hội này.
Dương Khai đi đường ngắm nghía, cũng chẳng có ai để ý hắn, càng không có gây ra phiền toái gì.
Hắn nghe ngóng được rất nhiều việc thú vị.
Ví dụ như hội trưởng Ngải Âu phong lưu thành tính, như ngày tuyển chọn nhân tài của thương hội sắp bắt đầu, ví dụ nữa là những đứa con nối dõi của Ngải Âu...
Trái lại không hề nghe người ta bàn tán về Thần Đồ. Dường như ở Thủy Nguyệt Tinh thân phận của Thần Đồ - tên con riêng này cũng không công khai ra ngoài. Điều này cũng không khó giải thích lý do vì sao mà Lã Quy Trần cũng không biết đến sự tồn tại của y.
Dương Khai mất một đến hai tháng đi một lượt khắp Thủy Nguyệt Tinh, đều đã có thêm hiểu biết về ngôi sao tu luyện này và Hằng La thương hội. Chiếc Tinh Toa mới có được cũng trong thời gian này cùng hắn có sự kết hợp hoàn mĩ, dễ dàng sai khiến.
Trong lòng Dương Khai vẫn ôm ấp một sự kỳ vọng nhỏ nhoi, kỳ vọng Tô nhan sẽ ở một nơi nào đó trên ngôi sao tu luyện này, cho nên hắn mới không tiếc sức lực mà phi đi như bay.
Nhưng Tô Nhan rõ ràng là không ở đây. Hắn với Tô Nhan tâm tâm tương ấn, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Không hề thất vọng, hắn vốn không hy vọng dễ dàng mà tìm được Tô Nhan như vậy.
Khoảng chừng hai tháng sau, Dương Khai trở về. Lần này hắn không dừng lại ở bất cứ nơi nào mà trực tiếp bay về hướng hành cung của Thần Đồ.
Một ngày nọ hắn đi qua một sơn cốc, thần niệm phóng ra ngoài bỗng nhiên phát giác ra rất nhiều khí tức của những sinh mệnh dao động từ đó truyền đến.
Hắn không hề để ý để tránh gây ra phiền hà không đáng có, còn cố ý chuyển hướng, chuẩn bị vòng qua hướng khác.
Thời gian này hắn vẫn luôn cẩn thận hành sự chính là vì không muốn kết thù kết oán với kẻ khác.
Ở giữa không trung, hắn tùy ý liếc mắt nhìn về phía bên kia, phát hiện ra bình địa trên khoảng đất bằng ở sơn cốc bên đó có một chiến hạm không quá lớn bỏ neo ở đó, cửa khoang của chiến hạm đó mở rộng, các võ giả ở bên trong không ngừng ra ra vào vào.
Bên cạnh chiến hạm chất rất nhiều vật liệu. Những võ giả kia hình như đang chuyển số vật tư này vào trong chiến hạm.
Trải qua khoảng thời gian học tập này, Dương Khai cũng biết được kiến thức phổ thông về một số thứ. Ví dụ như có một số vật tư là không thể cho vào trong nhẫn không gian. Những vật tư ấy hoặc là có yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với không gian cất giữ, một khi đặt vào nhẫn không gian sẽ làm tổn hại đến tính năng của vật tư; hoặc là thể tích quá lớn, trọng lượng quá nặng không cách nào đặt vào nhẫn không gian.
Lúc này sẽ cần đến chiến hạm để vận chuyển.
Cho nên trong bất cứ một thế lực lớn nào thì cũng đều không thể thiếu sự tồn tại của chiến hạm. Dùng chiến hạm vận chuyển tốc độ nhanh, chở được số lượng lớn, hơn nữa tương đối là an toàn.
Chiến hạm bỏ neo ở sơn cốc này dài khoảng ba mươi trượng, chỉ to bằng một nửa chiến hạm mà Dương Khai đã từng nhìn thấy. Đoán chừng chỉ là chiến hạm Thánh Vương cấp hạ phẩm hoặc trung phẩm.
Bên cạnh chiến hạm có một người thanh niên mặc cẩm phục đứng đó, có vẻ hào hoa phong nhã, đang chuyện trò vui vẻ với người bên cạnh.
Người thanh niên này tướng mạo rất đặc biệt, da dẻ mềm mịn, có khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, mái tóc dài xõa tự do trên vai.
Bên cạnh y, rất nhiều nữ võ giả đều mê mẩn nhìn trộm y, mắt ai ai cũng ẩn chứa đầy tình ý. Dường như chỉ cần một câu nói của y là tất cả đều tự nguyện chủ động dâng hiến cả thân thể trái tim mình để y đùa bỡn.
Dương Khai không khỏi nhìn hắn thêm một lần.
Ánh mắt đưa qua khiến người này cảnh giác. Y ngẩng đầu lên cách mấy ngàn dặm đối mắt với Dương Khai, chợt vẻ mặt tuấn tú trầm xuống, vẫy tay chỉ về hướng vị trí Dương Khai đang ở trên không, khẽ nói vài câu.
Ngay sau đó liền có mấy đường Tinh Toa lóe sáng, nhất tề bay về phía Dương Khai.
Dương Khai không khỏi nhíu mày, không biết vì sao y lại nhắm vào mình.
Tốc độ không giảm, Dương Khai nhanh chóng bỏ chạy, mấy đường ánh sáng đó theo sát sau y, không ngừng truy kích.
Nơi này rất hẻo lánh, trong phạm vi thần niệm thăm dò của Dương Khai căn bản không hề thấy một người sống, đến cả thiên địa linh khí nơi đây cũng vô cùng loãng, dường như vốn không có người định cư ở đây vậy.
Trên Thủy Nguyệt Tinh không thiếu những nơi như thế này, đây chỉ là một trong số đó thôi.
Đuổi theo sau tất cả có ba người. Từ sóng năng lượng mà họ phát ra, có thể đoán trong ba người có hai người là võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh, một người là Thánh Vương Cảnh!
Tu vi của tên Thánh Vương Cảnh này chắc cũng không cao lắm. Từ trên người y, Dương Khai không cảm nhận được áp lực quá lớn, đoán chừng chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh!
Hiểu rõ tu vi của bọn họ, trong lòng Dương Khai đầy bình tĩnh, không những không muốn bỏ chạy, ngược lại còn muốn dừng lại đọ sức một phen với chúng, xem đến nay công lực của mình rốt cuộc thế nào.
Từ sau khi dung hòa chuyển hóa thuộc tính thánh Nguyên trong cơ thể, hắn vẫn chưa giao đấu với võ giả Thánh Vương Cấp. Hắn rất muốn biết sức chiến đấu của mình bây giờ có thể sánh ngang với Thánh Vương Cấp không!
Ý niệm vừa nảy sinh, Dương Khai bèn dừng bước xoay người nhìn về phía sau.
Ba người kia thấy Dương Khai dừng lại ai nấy đều hớn hở, nhanh chóng chạy tới thành thế ba mặt bao vây Dương Khai ở chính giữa. Tất cả đều vẻ mặt bất thiện ý hướng đến Dương Khai.
- Các vị, các vị đuổi theo ta làm gì, chúng ta không thù không oán đúng không?
Dương Khai điềm nhiên hỏi.
- Chúng ta đương nhiên không thù không oán!
Cường nhân Thánh Vương Cấp kia gật gật đầu.
- Tuy nhiên, tiểu tử ngươi đã thấy việc không nên thấy, chỉ trách số ngươi không tốt, lại đi qua đây vào lúc này!
Dương Khai nhướn mày, lập tức hiểu một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Chuyện vận chuyển vật tư vào chiến hạm bên kia đại khái không phải chuyện gì tốt đẹp. Cho nên bọn chúng mới chọn cái nơi vắng người và xa xôi như thế để tiến hành. Nào ngờ còn có kẻ rảnh rỗi như mình vô ý đi ngang qua và nhìn thấy hết tất cả.
Từ thần thái và ngữ khí của đối phương thì có thể đoán được việc này rõ ràng là không thể bỏ qua rồi.
- Có di ngôn gì ngươi có thể để lại, nếu như thuận tiện ta sẽ thay ngươi truyền đạt đến người thân của ngươi.
Cường nhân Thánh Vương Cấp thản nhiên nói vơi bộ dạng như ăn chắc Dương Khai rồi.
Cùng lúc y nói, tên võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh đứng sau Dương Khai đột nhiên động thủ. Một luồng năng lượng linh động từ trong cơ thể y tràn ra, một đường đao sắc bén vô cùng lớn không một tiếng động nhanh chóng chém về phía lưng Dương Khai, ý muốn chém hắn ra làm đôi.
Lưỡi đao tốc độ cực nhanh, trong giây lát đã vọt tới cách Dương Khai ba tấc.
Trên gương mặt tên võ giả đó nở nụ cười khinh thường, dường như đã nhìn thấy trước cảnh tượng Dương Khai bị giết chết.
Với tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh của y, đánh lén một thanh niên Nhập Thánh nhị tầng cảnh thì không có khả năng thất thủ.
Lưỡi đao suôn sẻ chém vào người tên thanh niên này, trực tiếp đâm qua.
Nhưng quỷ dị thay, không có lấy một giọt máu nào chảy ra. Bóng dáng tên thanh niên này ngược lại còn dần mờ đi, biến mất tăm.
Kẻ động thủ đó mắt nheo lại, tim đập loạn, không nghĩ gì nữa nhanh chóng lùi lại phía sau.
- Cẩn thận!
Tiếng hét cất lên từ miệng võ giả Thánh Vương Cảnh. Con ngươi của y bỗng dưng trợn lên, giống như nhìn thấy cái gì đó không thể tưởng tượng được, cao giọng nhắc nhở đồng bọn của mình.
Phản ứng của tên này cũng cực nhanh. Dù sao có thể tu luyện đến Nhập Thánh tam tầng, đã trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử, thì khả năng ứng biến tương đối xuất chúng.
Khoảnh khắc nghe thấy lời nhắc nhở, thân hình đang lùi về phía sau liền chuyển hướng, xông lên trước.
Chợt y nhìn thấy hai tên đồng bọn của mình thần sắc kinh hãi tột cùng. Vẻ mặt đó giống như tự nuốt lưỡi mình vào bụng vậy.
Một luồng dao động năng lượng hoang mang từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Năng lượng đó lúc nóng lúc lạnh, không ngừng chuyển đổi khiến người ta không cách nào phòng ngự được.
Ngẩng đầu lên, y nhìn thấy một chưởng ấn khổng lồ đang đánh úp về phía mình. Chưởng ấn đó che cả bầu trời, che cả ánh sáng trước mắt, khiến y không thể nào nhìn thấy vật khác được nữa, chỉ còn lại bàn tay này nuốt lấy thần hồn mình.
Đó là một bàn tay cháy bừng ngọn lửa đen kịt, cả đời này y chưa từng thấy năng lượng nào quái dị như vậy.
Già Thiên Thủ!
Y muốn chạy nhưng không có lối thoát. Bàn tay khổng lồ che kín tất cả mọi đường thoát của y.
Uỳnh...
Một tiếng kêu truyền ra, tên võ giả này bị bàn tay nuốt mất, năng lượng điên cuồng chiếm đoạt thân thể y, tiếng kêu thảm thiết phát ra. Y như sao băng rơi xuống dưới, xương trên người gãy rời, thân thể hư hao, từng đám từng đám lửa như những đốm lửa ma bừng cháy trên thân xác y, dù y có dùng sức lực thế nào cũng không thể dập tắt được thứ Ma diệm bùng cháy này.
Dương Khai một chiêu liền đắc thủ, ngưng tụ ra một cây Tru Thiên mâu. Nhân lúc hai tên còn lại đang kinh hãi thất thần, hắn hung hãn ném về một tên võ giả Nhập thánh tam tầng cảnh.
Đối phương vội vàng dốc sức chống cự, một tấm khiên bí bảo được y lôi ra. Tấm khiên bí bảo ấy đẳng cấp không thấp, phát ra dao động năng lượng của Thánh cấp thượng phẩm, xoay tròn xung quanh trước người y.