Trên mặt đất phía trước có một hố sâu cực lớn, bên cạnh là thịt nát tán loạn, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
Hiển nhiên là hậu quả do Tạ Lệ tạo thành.
Nhưng Dương Khai không thể nào tin được những gì mình vừa chứng kiến!
Sao Tạ Lệ lại lựa chọn tự bạo? Cho dù có thù hận với mình lớn hơn hơn đi nữa, hắn cũng không giống loại người vì báo thù mà không tiếc hy sinh tính mạng, huống chi, mình và hắn vừa mới bắt đầu chiến đấu, chẳng lẽ hắn không có chút tự tin chiến thắng mình?
Chỉ có người bị ép đến tuyệt đường mới chọn phương thức cực đoan này, cùng địch nhân đồng quy vu tận, nếu không sau khi tự bạo địch nhân không chết, chẳng phải là chơi ngu sao?
Theo bản năng Dương Khai hoài nghi đây là âm mưu quỷ kế của Tạ Lệ, có vẻ như từ nãy đến giờ tất cả đều là giả.
Nhưng hố lớn trước mặt rõ ràng chỉ có võ giả cấp bậc đó tự bạo mới có thể tạo ra, căn bản không thể giả được, dùng thần niệm cũng không phát hiện khí tức của Tạ Lệ, hắn cứ như vậy biến mất.
Có bị bệnh không? Trong lòng Dương Khai mắng to, trong lòng cũng dâng lên cảm giác hoảng sợ.
Cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh tự bạo cách mình có 3 trượng, năng lượng khủng bố kia nếu Dương Khai không phát hiện kịp, trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, lần này chỉ sợ quả thật phải chôn cùng hắn.
Khí linh hỏa điểu và cái khiên màu tím hóa thành hai tầng phòng hộ, cuối cùng giảm uy lực của vụ tự bạo đến chừng 6 thành, cho dù là vậy, lúc lực lượng còn lại đánh tới, Dương Khai cũng cảm giác như mình đang ngồi thuyền độc mộc giữa biển, tùy thời có thể gặp nguy hiểm chết người.
Cũng may là thân thể của hắn cường hãn, Kim huyết cũng có năng lực khôi phục cường đại, thời khắc mấu chốt lại xé ra một khe nứt không gian, hút lấy đa số phần lực lượng còn sót lại.
Lúc này hình tượng của hắn vô cùng chật vật, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Nói cách khác, Tạ Lệ đã chết vô ích!
Nhưng Dương Khai vẫn chau mày, không có chút hưng phấn nào, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Trừ phi đầu Tạ Lệ bị rỉ sét, bằng không hắn không thể nào hành động ngu xuẩn như vậy, Tạ Lệ đảm đương chức vị chấp sự Ảnh Nguyệt Điện, cảnh giới tu vi không tầm thường, người như vậy chắc chắn rất thông minh lanh lợi, tuyệt đối sẽ không dùng tự bạo để công kích.
Dương Khai nghĩ mãi không ra.
Suy nghĩ lại thần sắc Tạ Lệ đã thay đổi trước khi tự bạo, Dương Khai càng mù mờ hơn.
Chính vào lúc không có đầu mối, dị biến lại xảy ra, trong hố, một mảnh thịt vụn của Tạ Lệ bỗng nhiên chuyển động, ngay sau đó bắn ra một tia sáng máu đỏ. .
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng cũng có 4 5 tia sáng đỏ cùng bắn tới, là từ vị trí của mấy võ giả Thánh Vương Cảnh Tạ gia bị Dương Khai giết trước đó.
Mấy tia sáng máu đỏ vừa xuất hiện liền đồng loạt bắn tới chỗ Dương Khai, tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn vô thanh vô tức.
Đợi khi Dương Khai phát hiện, chúng đã tới trước mặt!
Dương Khai biến sắc, tuy rằng không biết rốt cuộc những tia sáng máu đỏ này là vật gì, nhưng cũng nhận ra sự quỷ dị trong đó liền đưa tay ra, Hạo Thiên Thuẫn hiện ra, ngăn trở trước mặt, ngay sau đó, Kim Huyết Ti trên tay Dương Khai rung chuyển, cắt qua mấy tia sáng màu đỏ.
Tiếng xé gió vang lên, Kim Huyết Ti sắc bén đã cắt qua cắt lại mấy tia sáng máu đỏ hơn trăm lần trong nháy mắt.
Nhưng chỉ có một tia thoạt nhìn hơi yếu là bị đánh tan, lộ ra bản thể, nhìn như một con nhộng, thân thể bị cắt thành vô số phần, tiêu tán mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Mà mấy tia còn lại nhanh chóng đánh tới với tốc độ nhanh hơn.
Dương Khai kinh ngạc, vội vàng lui về sau, mấy tia sáng lại tăng tốc, chớp mắt đã tới trước mặt Hạo Thiên Thuẫn, Hạo Thiên Thuẫn mạnh mẽ tựa như không tồn tại, không thể ngăn cản chúng vượt qua.
Mấy tia sáng máu đỏ thoáng cái đã vọt vào trong đầu Dương Khai, không ngờ thần thức phòng ngự cũng không mảy may ngăn cản được mấy thứ này.
Hỏng rồi!
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, lập tức nhắm mắt lại, dồn tâm thần vào trong thức hải, ngay sau đó, linh thể thần hồn hiện ra trong thức hải, quay đầu nhìn chung quanh, nhanh chóng phát hiện dấu vết xâm nhập.
Giống y như thứ mình đã thấy khi nãy, giống như nhộng màu đỏ như máu, lẳng lặng trôi lơ lửng trên bầu trời thức hải.
Lúc Dương Khai phát hiện ra bọn chúng, bọn chúng đồng loạt hiện ra tia sáng, nhanh chóng dung hợp, trong chớp mắt, mấy con nhộng quái dị đã hòa làm một.
Một khí tức quen thuộc toát ra.
- Lục Diệp! Dương Khai giật mình, mặc dù chỉ giao thủ với Lục Diệp một lần, nhưng Dương Khai vẫn nhớ kỹ khí tức của hắn, bởi vì người này quá cổ quái.
Chỉ là hắn không ngờ mấy tia sáng đỏ này lại ẩn tàng dấu vết của Lục Diệp.
Chẳng lẽ nói... Tạ Lệ tự bạo là do Lục Diệp khống chế? Nếu không một vị cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh sao có thể vừa bắt đầu chiến đấu đã dùng thủ đoạn cực đoan như thế?
Mà tia sáng đỏ rõ ràng từ một mảnh thịt của Tạ Lệ bay ra.
Nhớ tới biểu tình biến hóa của Tạ Lệ trước khi tự bạo, Dương Khai mơ hồ cảm thấy suy đoán của mình không sai, nếu quả thật là vậy, vậy Lục Diệp này quá thần kỳ, ngay cả cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh cũng có thể khống chế!
Rốt cuộc hắn là thần thành phương nào? Trong khoảnh khắc, Dương Khai liền tăng đánh giá của bản thân đối với Lục Diệp lên thêm một bậc, không dám khinh thường hắn nữa.
Ngưng thần nhìn con nhộng trước mặt, Dương Khai nhíu mày, thứ đồ chơi này hẳn là do thần thức ngưng tụ, không phải là thực thể, Lục Diệp chỉ là một Thánh Vương Cảnh nhỏ nhoi, sao lực lượng thần thức có thể cường đại như vậy?
Thật không thể tin được.
Dương Khai đoán không sai, Tạ Lệ quả thật đã bị Lục Diệp khống chế, thân là nhân vật mấy vạn năm trước đứng ở đỉnh phong, lúc này tuy rằng Lục Diệp chỉ là rồng bơi nước cạn, cảnh giới tu vi không tính là xuất chúng, nhưng lại nắm giữ đủ loại bí thuật không phải Phản Hư Cảnh bình thường có thể so sánh, cho dù Tạ Lệ có thông minh lanh lợi hơn nữa cũng không ngờ Lục Diệp có thể gieo Vạn Độc Tà Cổ vào hắn.
Thông qua cổ này, Lục Diệp âm thầm điều khiển Tạ gia, Hải Tâm Môn, Lưu Vân Cốc, còn có rất nhiều võ giả khác.
Ngay từ đầu hắn đã không có ý định để Tạ Lệ tìm Dương Khai báo thù, hoặc là đánh chết Dương Khai, ngay từ đầu hắn đã tính toán, muốn thông qua Vạn Độc Tà Cổ khống chế Dương Khai, sau đó thu hồi đồ đạc của mình trên người Dương Khai.
Trong Lưu Viêm Sa Địa, bảo vật của mình bị Dương Khai đoạt được, không lúc nào là Lục Diệp không muốn đoạt lại, mà lúc này đã có cơ hội đó.
Bổn ý của hắn cũng không phải muốn Tạ Lệ tự bạo giết chết Dương Khai, chỉ là muốn làm Dương Khai bị thương nặng, làm cho hắn không còn sức phản kháng thôi.
Chỉ là không ngờ Tạ Lệ lại lựa chọn cận chiến với Dương Khai, nếu Dương Khai không có thực lực mạnh mẽ, kế hoạch của hắn chỉ sợ đã thất bại, dù sao Dương Khai mà chết thì hắn cũng đừng mong lấy lại đồ của mình.
Vạn Độc Tà Cổ không phải là độc trùng, mà do hắn dùng bí thuật ngưng kết thần niệm ra, vô cùng quỷ dị, khó lòng phòng bị, lúc này mấy con Vạn Độc Tà Cổ hợp làm một, uy lực càng hơn trước, có thể nói dùng để khống chế một võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh là việc dễ như trở bàn tay.
Trong thức hải, Dương Khai chăm chú nhìn con nhộng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tuy rằng không nhận ra Vạn Độc Tà Cổ, nhưng Dương Khai cũng biết nó không phải là thứ tốt đẹp gì, tâm niệm vừa động, hỏa diễm phía dưới như sóng biển nhào tới bao phủ con nhộng.
Con nhộng không có ý phản kháng, tùy ý để sóng biển đánh tới, nhanh chóng bị bao phủ.
Thần thức chi hỏa có uy lực to lớn không ngừng thiêu đốt con nhộng, nhưng nó không có chút phản ứng, ánh sáng đỏ trên người chớp chớp, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.
Dương Khai biến sắc, cảm thấy mình đã coi thường vật quỷ này, dường như thần thức chi hỏa của mình không thể tạo thành thương tổn lớn đối với nó, nghĩ vậy nên không làm việc vô ích nữa, vung tay lên một cái, sóng biển lại rơi xuống.
Trong lúc hắn đang làm vậy, con nhộng bỗng loáng cái hóa thành một tia sáng bọt tới linh thể thần thức của hắn.
Dương Khai sao có thể để nó được như ý, ở trong thức hải này, hắn là người thống trị, chỉ cần suy nghĩ là hắn có thể khống chế hết thảy!
Hừ lạnh một tiếng, từng cây trường mâu đỏ rực được ngưng tụ từ thần thức, phô thiên cái địa bắn vào con nhộng, nhưng con nhộng này lại cực kỳ linh hoạt, chỉ dao động với biên độ nhỏ mà né được tất cả công kích.
Khó chịu như vậy? Trên mặt Dương Khai lộ vẻ tàn khốc, Diệt Thế Ma Nhãn đang trôi lơ lửng trên bầu trời thức hải bỗng nhiên mở ra, đồng tử to lớn bắn ra một luồng ánh sáng vàng, bắn xuống phía dưới.
Con nhộng tránh mấy lần nhưng không được, rốt cuộc bị bao phủ trong ánh sáng đó.
Vạn Độc Tà Cổ lập tức an tĩnh lại, dường như bị đóng đinh tại chỗ, thân thể to mọng uốn tới ẹo lui, âm thanh xèo xèo quái dị truyền ra, dường như cực kỳ khó chịu.
Thủ đoạn của Lục Diệp quả thật rất cao, có thể sử dụng Vạn Độc Tà Cổ khống chế nhiều võ giả Phản Hư Cảnh như vậy làm việc cho mình, nhưng hắn cũng quá khinh thường Dương Khai, lại muốn dùng Vạn Độc Tà Cổ để khống chế Dương Khai.
Trong thức hải của Dương Khai còn có thiên phú thần thông Diệt Thế Ma Nhãn, tác dụng lớn nhất của Diệt Thế Kim Quang là tinh lọc thần thức lực của người khác, Vạn Độc Tà Cổ do thần thức ngưng luyện mà thành, đương nhiên sẽ bị khắc chế.
Âm thành xì xì vang lên, bên ngoài con nhộng có một làn sương máu thoát ra, cho dù nó giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng màu vàng.
Dương Khai thờ ơ đứng bên cạnh, không biểu thị thái độ gì, nhưng trong lòng thì rất là kinh ngạc, hắn không biết rốt cuộc lực lượng thần thức của Lục Diệp quỷ dị cỡ nào, bị Diệt Thế Kim Quang bao phủ mà con nhộng này cũng không lập tức tan rã, xem ra muốn giải quyết nó phải mất kha khá công sức.
Đêm dài lắm mộng, Dương Khai trầm ngâm một chút, phát ra chỉ thị, ngay sau đó, từ trên hòn đảo bảy màu trong thức hải bỗng truyền ra âm thanh vo ve, phảng phất có vô số con muỗi gấp rút bay tới, giống như một đám mây đen đang kéo tới.
Phệ Hồn trùng!