Dương Khai khẽ hừ.
- Nếu không thế thì ngươi nghĩ lão phu sẽ nương tay với ngươi chắc?
Quỷ Tổ cười lạnh.
- Không nói vớ vẩn nữa, lúc trước lão phu không biết ngươi tinh thông pháp tắc không gian, có điều giờ mới biết thì cũng chẳng muộn, ngươi hãy ngoan ngoãn hợp tác với lão phu, tìm đường thoát khỏi đây, được không?
- Hợp tác như thế nào?
Dương Khai chau mày.
- Lão phu cho ngươi được tự do, muốn cái gì ta cho cái đó, đảm bảo ngươi sẽ được hài lòng! Ngươi tìm cách rời khỏi đây, có điều đến lúc đi được, thì phải đưa lão phu cùng đi.
Quỷ Tổ cười gằn.
- E là pháp trận không gian mà lão phu phí bao tâm sức nghiên cứu nên chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng nữa, có điều ngươi cũng có nghiên cứu về pháp tắc không gian, vậy chưa biết chừng cũng có vài cách!
- Ta không tin lão!
Dương Khai lắc đầu, qua lại với lão quái này, hễ bất cẩn là vạn kiếp bất phục.
- Vậy phải làm sao ngươi mới tin lão phu?
- Lão phải thề!
Quỷ Tổ vẻ mặt cổ quái, cười gian manh:
- Lời thề của lão phu ngươi tin à? Lão phu có thể lật lọng bất cứ lúc nào!
- Thề trên danh nghĩa vợ con đã khuất của lão thì ta sẽ tin!
Dương Khai nghiêm túc nói.
- Tiểu tử, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!
Biểu cảm trên mặt Quỷ Tổ chợt hung bạo hẳn, hình như lời nói của Dương Khai đã chọc trúng chỗ đau của lão, quát lớn:
- Chọc giận lão phu không ích lợi gì cho ngươi đâu, lão phu có thể giết ngươi ngay bây giờ, đoạt lấy nghiên cứu về pháp tắc không gian của ngươi bằng Sưu Hồn thuật!
- Khả năng thành công không lớn, có lẽ lão có thể đoạt được nghiên cứu pháp tắc không gian của ta, mà cũng có khi chẳng được gì. Hơn nữa, cho dù có đoạt được, lão cũng chưa chắc tham ngộ thấu triệt, việc này phải xem tư chất. Đó cũng là lý do tại sao lão nghiên cứu cả nghìn năm cũng chẳng được thành quả nào. Khả năng lãnh ngộ về không gian của lão quá tệ!
Dương Khai nói thẳng, không hề sợ sẽ chọc giận Quỷ Tổ.
Hắn nhìn Quỷ Tổ đe dọa:
- Lão có muốn đánh cược một phen không?
Sắc mặt Quỷ Tổ sáng tối bất định, nhìn Dương Khai với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, như thể chỉ muốn cho một chưởng giết chết hắn ngay lập tức rồi lục lọi ký ức của hắn, nhưng trong ánh mắt lấp lóe đó lại đầy vẻ ngập ngừng.
Lời nói của Dương Khai đã chỉ đúng điểm mấu chốt, khiến lão do dự.
- Nếu lão không thề trên danh nghĩa vợ con đã khuất của lão, thì giờ ta sẽ chui vào trong khe nứt không gian, cả đời không ra ngoài. Ta thà chết trong đó còn hơn hợp tác với lão. Đợi ta chết rồi, lão cứ từ từ chơi đùa với pháp trận không gian đó của lão, chờ nó phát huy tác dụng đi.
Nói xong, Dương Khai cũng chẳng cho Quỷ Tổ thời gian suy nghĩ, chuẩn bị chui vào trong khe nứt không gian.
- Khoan đã!
Quỷ Tổ quát chói tai, da mặt giật rần rần, khí tức u ám cuồn cuộn dày đặc.
Bỗng nhiên, lão nở nụ cười, gật đầu bảo:
- Tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ, dám đặt điều kiện vậy với lão phu.
Dương Khai nhún vai:
- Hợp tác với lão chẳng khác nào bảo hổ lột da cả, ta không thể không cẩn trọng.
- Được, ngươi thắng rồi! Lão phu xin thề trên danh nghĩa vợ con, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác, lão phu sẽ không động thủ với ngươi, nếu làm trái lời thề sẽ bị trời phạt, không được chết một cách yên lành!
Dương Khai lắc đầu.
- Tiểu tử, ngươi còn muốn gì nữa?
Quỷ Tổ quát.
- Không phải lão bị trời phạt, không được chết một cách yên lành, lời thề như vậy chẳng có ý nghĩ gì cả, nên thề thế nào thì đâu cần ta phải dạy lão chứ?
Quỷ Tổ lạnh lùng nhìn hắn, hai con ngươi nằm sâu trong hốc mắt tỏa ra hàn khí thấu xương, sát niệm trào dâng.
Lão chậm rãi nhắm mắt lại, không giở chiêu trò gì về ngôn từ nữa, thật thà phát lời thề độc trên danh nghĩa vợ con đã khuất của lão.
Lúc này Dương Khai mới bước khỏi khe nứt không gian, điềm đạm nói:
- Như vậy từ sớm đã hay rồi không?
- Tiểu tử, giờ lão phu muốn giết ngươi ngay, nghiền xương ngươi thành tro, khiến ngươi hồn bay phách tán, nhằm giải mối hận trong lòng lão phu.
Quỷ Tổ nhìn hắn lạnh tanh.
- Ta tin là tiền bối là người rất quan tâm vợ con, nếu không thì hai nghìn năm trôi qua rồi mà sao vẫn còn muốn báo thù rửa hận cho họ.
Dương Khai cười thản nhiên.
- Tiểu bối cũng là một người si tình.
Thần sắc hung bạo của Quỷ Tổ chợt như tuyết lạnh dưới nắng gắt, nhanh chóng tan chảy, ánh mắt lão toát lên vẻ hồi tưởng, như nhớ lại bóng dáng vợ mình.
- Quá khứ qua rồi thì cứ cho nó qua đi, ngươi trở về trước cho ta, chúng ta cùng trù tính đường hoàng, tìm một cách rời khỏi đây.
Ngữ khí của lão chợt bình tĩnh lại, như vì câu nói đó cũng không muốn trút cơn thịnh nộ xuống đầu hắn nữa.
Dứt lời, tay áo phất lên trùm lấy Dương Khai quay trở về chỗ cũ.
Trên khoảng đất bằng ở sườn núi, mọi người thấp thỏm chờ đợi, bầu không khí đầy trầm mặc.
Tuy Quỷ Tổ đã đi được một canh giờ, nhưng chẳng ai dám rời khỏi đây.
Đại lục này là địa bàn của Quỷ Tổ, họ căn bản không có nơi nào để trốn.
Trong lòng mỗi người đều hoảng loạn, âm thầm mong Quỷ Tổ một đi không trở lại, tốt nhất là cứ chết ở nơi nào đó luôn đi.
Chính vào lúc họ đang lòng đầy bất an, Nguyệt Hi bỗng biến sắc, kêu lên:
- Hình như lão quay lại rồi.
Vừa nói, vừa quay đầu nhìn về một phía.
Nhìn theo ánh mắt nàng, mọi người phát hiện quả nhiên phía đó có một đám mây đen đang nhanh chóng đến gần, đám mây đó tỏa ra khí tức âm u của Quỷ Tổ, khiến họ rét run cả người.
Nỗi tuyệt vọng lại một lần nữa bao phủ cõi lòng họ.
- Ủa?
Thần Đồ kinh ngạc kêu lên, ngờ vực nhìn vào trong đám mây đen, hình như y nhìn thấy bóng Dương Khai thoắt ẩn thoắt hiện trong đó, nhất thời sững sờ tại trận.
Những người khác cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm lạ này, không khỏi trố mắt ếch lên nhìn.
Trước đó rõ ràng Dương Khai đã bị Quỷ Tổ ném vào thông đạo hư không, bây giờ lại trở về cùng Quỷ Tổ, họ không tìm được nguyên nhân để giải thích sự việc trước mắt này.
Một lát sau, đám mây đen hạ xuống, Quỷ Tổ và Dương Khai xuất hiện trước mắt họ.
Xác nhận vừa rồi mình không bị hoa mắt, sắc mặt mọi người liền cổ quái hẳn đi, từng ánh mắt chĩa qua chĩa lại giữa Dương Khai và Quỷ Tổ.
Rất nhanh, bọn họ kinh hãi phát hiện, giữa Quỷ Tổ và Dương Khai hình như đã đạt được thỏa thuận nào đó, thái độ của lão quái thông thiên triệt địa này với Dương Khai rõ ràng khác hẳn lúc trước.
- Cần gì cứ nói, hãy nghiên cứu ra phương pháp nhanh nhất có thể, lão phu không muốn đợi nữa.
Quỷ Tổ điềm đạm dặn.
- Không muốn đợi cũng phải đợi.
Dương Khai lắc đầu.
- Nhờ phúc của lão, vực trường không gian của đại lục này đang rất hỗn loạn, bằng không ta cũng chẳng bị lão tóm được, mà hoàn toàn có thể trốn lì trong khe nút không gian.
- Liên quan gì đến lão phu?
Quỷ Tổ cảm thấy hơi oan uổng.
- Pháp trận không gian này của lão...
Dương Khai chỉ về bên đó.
Quỷ Tổ lập tức ngượng ngùng ra mặt, không hó hé nữa.
Tuy lão không tinh thông bí mật không gian, nhưng ít nhiều cũng đã nghiên cứu một nghìn năm, biết chuyện vực trường không gian hỗn loạn mà Dương Khai nói chắc chắn là do pháp trận này không ngừng khởi động thông đạo hư không, việc sản sinh ra thông đạo hư không dẫn đến không gian bị uốn vặn.
- Trước tiên hãy ngừng pháp trận này lại, đợi thêm vài ngày cho vực trường ổn định lại, ta mới có thể bắt đầu nghiên cứu.
Dương Khai nói.
Quỷ Tổ không nói gì, phất tay một cái, đại trận đang vận chuyển lập tức đứng khựng, thông đạo hư không ở cánh cửa cũng đóng lại ngay thời khắc đó.
- Phải đợi bao lâu?
Quỷ Tổ sốt ruột hỏi.
- Không rõ lắm.
Dương Khai lắc đầu:
- Có thể là nửa tháng, hoặc mấy tháng, cũng có thể là mấy năm, mười mấy năm, ai biết được.
- Tiểu tử, ngươi đừng có mà lấy đó là cái cớ để kéo dài thời gian đấy nhé?
Quỷ Tổ hồ nghi nhìn hắn.
- Ngươi chớ có quên, tuy lão phu đã thề, nhưng đó là dưới tiền đề ngươi ngoan ngoãn hợp tác, nếu ngươi dám giở trò, lão phu tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Khéo dài thời gian có ích gì cho ta? Kể cả ta có kéo dài được mười năm, thì cũng chẳng phải là đối thủ của lão!
Dương Khai khẽ hừ.
- Coi như ngươi biết điều!
Lúc này Quỷ Tổ mới hài lòng.
- Ừm, vậy tạm thời cứ thế đã, ngươi hãy ở lại đây đi, bên đó lão phu đã mở ra một hang động, cả đại lục thì chỗ này của ta là linh khí dày đặc nhất, ngươi có thể tạm tu luyện ở đó, đảm bảo ngươi sẽ không nỡ bỏ đi đâu. Ngoài ra nếu còn yêu cầu nào khác, cứ nói với ta.
Quỷ Tổ dặn dò xong thì lắc mình rồi biến mất tăm.
Cũng không quan tâm bọn Lã Quy Trần và Nguyệt Hi nghĩ gì.
Đợi cho lão đi khỏi, Thần Đồ mới chạy tới phía Dương Khai, kêu lên kinh ngạc:
- Dương Khai, chuyện gì vậy? Sao ngươi và tiền bối đó có vẻ hòa thuận vậy... Mà sao ngươi trốn ra được từ thông đạo hư không?
Y có cả đống chuyện không hiểu nổi, vẻ mặt nghi hoặc thấy rõ.
Nhưng người khác cũng vậy, từng ánh mắt dính vào Dương Khai, chờ hắn đưa ra một câu trả lời.
- Lão muốn cầu cạnh ta, nên bọn ta đã thỏa thuận vài hiệp ước.
Dương Khai thuận miệng giải thích.
- Muốn cầu cạnh ngươi?
Thần Đồ ngạc nhiên.
- Ngươi có bản lĩnh gì mà có thể khiến nhân vật tầm cỡ như lão cầu cạnh?
Nguyệt Hi nhíu mày, tỏ ra không tin.
Dương Khai lườm nàng một cái, chẳng thèm để ý.
- Tiểu huynh đệ...
Lã Quy Trần khẽ ho một tiếng, miệng tươi cười, cách xưng hô với Dương Khai cũng thay đổi.
- Ta hỏi cái này, như vậy có phải là chúng ta tạm thời được an toàn không? Vị tiền bối đó sẽ không bắt chúng ta vào thông đạo hư không do thám tình hình nữa?
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Các ngươi không phải vào thông đạo hư không nữa.
- Thật không?
Hòa Miêu mắt sáng rỡ, không kìm được nhảy cẫng lên, mừng vui như thoát chết.
- Tuy nhiên liệu các ngươi có được an toàn hay không thì ta không biết!
Dương Khai khẽ cười, nhìn Lã Quy Trần một cách thiếu thiện ý.
Lã Quy Trần biến sắc, chợt nhớ ra giữa mình và tên thanh niên này vẫn còn chút mâu thuẫn.
Lúc vừa đến đây, chính y đã giăng cấm chế trong nội thể hắn, khiến hắn mất đi sức mạnh.
Nay Dương Khai đã đạt thành thỏa hiệp với Quỷ Tổ, địa vị rõ ràng khác với những người bị giam hãm như họ.
Chỉ cần có lão quái đó che chở, Dương Khai có thể tự tung tự tác ở nơi này!
Ý thức được điều đó, Lã Quy Trần đầy hoang mang, sợ Dương Khai sẽ tính sổ với mình, vội vàng cười ruồi, chắp tay:
- Tiểu huynh đệ, trước đây Lã mỗ có mắt không tròng, đã cõ chỗ đắc tội, mong tiểu huynh đệ thứ lỗi.
Bích Nhã cũng trắng bệch cả mặt, đôi mắt hoa đào long lanh hoảng sợ thấy rõ, miệng cố kéo thành một nụ cười mỉm bối rối, thần thái quyến rũ:
- Tiểu ca, mọi chuyện trước đây là do ta không đúng, ngươi đại nhân đại lượng, đừng tính toán với ta, sau này ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi muốn ta làm gì thì ta làm đó, được không? Ta biết rất nhiều thứ, đảm bảo sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!
Câu sau cùng của ả đầy hàm ý, chắc chỉ cần là nam nhân thì đều hiểu ý nghĩ trong lời nói đó.