Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhưng mà... làm sao cái chuông kia lại tự dưng quay về? Tạ Vô Úy vẫn còn không tin được, đột nhiên hắn liền nghĩ tới, trừng mắt: - Chẳng lẽ ngươi...

Dương Khai mỉm cười gật đầu: - Phải, hiện tại cái chuông đó thuộc về ta, ta đã giấu nó ở chỗ đó.

Tạ Vô Úy hoảng sợ, trong mắt tràn đầy chấn động, thật không thể tin nổi.

- Yêu Vương, chuyện nhỏ này mà ngươi cũng không giúp sao? Dương Khai lại sầm mặt xuống: - Ngươi đừng quên, hồn ấn của ngươi còn nằm trong tay bổn thiếu.

Tạ Vô Úy nhíu mày: - Ngươi muốn bổn vương tiết lộ tin tức này cho bốn vị Thánh Tôn, rốt cuộc để làm gì?

- Đó là chuyện của bổn thiếu, ngươi không cần hỏi nhiều. Dương Khai hừ lạnh.

Hắn đẩy đưa, Tạ Vô Úy vẫn cứ nói:

- Ngươi muốn dẫn dắt bốn vị Thánh Tôn rời đi... Chẳng lẽ ngươi muốn vào Huyết Môn? Ngươi không phải Nhân tộc sao?

Huyết Môn là cấm địa của sinh linh Cổ Địa, bên trong sinh ra lực hấp dẫn huyết mạch với sinh linh Cổ Địa, Dương Khai là Nhân tộc lại vào Huyết Môn làm gì? Tạ Vô Úy nghĩ sao cũng không hiểu.

- Nhiều chuyện làm gì. Dương Khai không kiên nhẫn đẩy hắn xoay người lại, vỗ vai nói: - Mau đi làm việc.

Tạ Vô Úy không đi, quay đầu lại, ánh mắt lóe tia sáng:

- Nếu như Dương thiếu muốn vào Huyết Môn, đến lúc đó phải tính thêm ta.

- Ngươi cũng muốn vào Huyết Môn? Dương Khai ngạc nhiên liếc hắn, nhanh chóng hiểu ra, Tạ Vô Úy cũng muốn đi lấy lực lượng thánh linh.

Tạ Vô Úy hừ nói: - Nếu không có bốn vị đó trấn thủ gần đây, bổn vương đã sớm xông vào, cần gì chờ đến giờ.

Dương Khai cười ha ha, gật đầu:

- Được, vậy phải xem đến lúc đó ngươi có cơ duyên này không.



Tạ Vô Úy tinh thần chấn động, người chợt lóe đã biến mất.

..........

Ở chỗ đình đá đổ nát, bốn vị Thánh Tôn sóng vai mà đứng, nhìn Huyết Môn xa xa, ánh mắt ngưng trọng.

Ngay lúc này, bên dưới có một Yêu Tướng vội chạy tới, ngẩng đầu chắp tay nói: - Bái kiến các vị đại nhân!

Phạm Ngô cụp mắt nhìn xuống dưới, lành lạnh nói: - Chuyện gì!

Yêu Tướng nói: - Bẩm đại nhân, Tạ Yêu Vương Tạ Vô Úy có chuyện cầu kiến!

- Tạ Vô Úy? Phạm Ngô nhướng mày.

Hắn tự nhiên biết Tạ Vô Úy, là một trong tám lộ Yêu Vương thủ hạ, có đầu óc, thực lực mạnh, coi như Yêu Vương đứng đầu, lúc này chạy tới gặp mình làm gì?

Phạm Ngô phất tay: - Cho hắn vào.

- Rõ! Yêu Tướng hô xong, vội lui ra ngoài.

Không lâu sau, Tạ Vô Úy đi theo người kia đến nơi này, dù thân là Yêu Vương, nhưng lúc gặp mặt bốn vị Thánh Tôn, Tạ Vô Úy vẫn cảm giác áp lực như núi. Nhất là hắn cùng Dương Khai mưu đồ không nhỏ, một khi bị Thánh Tôn phát hiện, chỉ sợ lập tức chết không chỗ chôn, không khỏi hơi căng thẳng. Hít sâu một hơi, Tạ Vô Úy chắp tay nói: - Bái kiến các vị đại nhân!

Ngoài Phạm Ngô nhìn hắn, ba vị Thánh Tôn khác không để ý, dù sao Tạ Vô Úy là Yêu Vương thủ hạ của Phạm Ngô, không liên quan gì bọn họ.

- Chuyện gì? Phạm Ngô nhàn nhạt hỏi.

Tạ Vô Úy ngẩng đầu nhìn hắn, làm như có chuyện trọng đại muốn nói, điệu bộ này làm ba vị Thánh Tôn khác hiếu kỳ, đều nhìn tới.

Phạm Ngô nói: - Có chuyện gì cứ nói, các vị Thánh Tôn không phải người ngoài.

Chính là chờ câu này của ngươi, Tạ Vô Úy mừng thầm, mặt ngoài bình thản không đổi sắc, lại chắp tay nói: - Bẩm đại nhân, một Yêu Tướng của thuộc hạ phát hiện một cái chuông trong sơn cốc, cách đây 3000 dặm!

- Một cái chuông? Chuông gì mà kinh ngạc như thế? Phạm Ngô nhíu mày hỏi.

Tạ Vô Úy nói: - Theo Yêu Tướng đó miêu tả, thuộc hạ suy đoán thêm, rất có thể cái chuông đó là thứ trong truyền thuyết... Sơn Hà Chung!

- Cái gì? Phạm Ngô kinh hãi, ba vị Thánh Tôn khác ánh mắt bừng sáng, giật mình nhìn tới.

Thoáng cái, Tạ Vô Úy sụm người xuống, cảm giác trên lưng như bị ngọn núi đè xuống, làm hắn không thở nổi.

- Ngươi có xác định đó là Sơn Hà Chung? Loan Phượng là người đầu tiên không nhịn được, nghiêm giọng hỏi.

Tạ Vô Úy khó khăn nói: - Tám phần khả năng, bởi vì thủ hạ nói cái chuông đó tỏa ra lực lượng man hoang nồng đậm, hơn nữa còn có khí tượng trận áp thiên địa, hắn chỉ ở xa xa nhìn thoáng qua, không dám đến gần, liền vội trở về bẩm báo.

- Trấn áp khí tượng thiên địa, lực lượng man hoang... Thương Cẩu kích động môi run run. - Chắc chắn đó là Sơn Hà Chung, cụ thể thì cái chuông đó ở nơi nào?



Phạm Ngô thấy rõ hắn kích động, nhàn nhạt nói: - Vậy thì lạ, năm đó Sơn Hà Chung bị Nguyên Đỉnh đánh cắp từ Cổ Địa, mấy vạn năm qua không thấy bóng, nghe đồn dị bảo hồng hoang này đã sớm theo Nguyên Đỉnh ngã xuống mà lạc mất trong Toái Tinh Hải, làm sao lại vô cớ xuất hiện ở Cổ Địa, hơn nữa còn ngay lúc này.

Rõ ràng hắn nổi lòng nghi ngờ, bởi vậy dù Sơn Hà Chung có tác dụng lớn với hắn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cho rõ ràng.

Loan Phượng nghe vậy, trong mắt cũng lóe lên kỳ dị, vuốt cằm nói: - Thời gian này thật đúng là cổ quái.

Thạch Hỏa đảo mắt, bừng tỉnh: - Các vị hoài nghi có kẻ muốn điệu hổ ly sơn?

Phạm Ngô hừ lạnh, sắc mặt lạnh băng nhìn Tạ Vô Úy: - Vô Úy, trước giờ bổn tọa đối đãi ngươi không tệ, ngươi có biết lừa gạt bổn tọa sẽ có kết cục gì?

Cả người Tạ Vô Úy cứng ngắc, dưới áp lực khổng lồ, đầu không ngẩng lên được, chỉ có trầm giọng nói: - Đại nhân có ơn tri ngộ với thuộc hạ, tự nhiên thuộc hạ không dám quên, chỉ là chuyện này là sự thật, thuộc hạ không dám che giấu gì. Còn cái chuông kia... thuộc hạ nghe nói, mấy năm trước bên phía loài người vừa vặn mở ra Toái Tinh Hải, có khi nào có người mang Sơn Hà Chung ra ngoài?

Nghe lời này, cũng làm Phạm Ngô suy ngẫm, hắn tự nhiên cũng biết chuyện Toái Tinh Hải, Tạ Vô Úy nói vậy cũng có lý.

- Rốt cuộc có phải không, đi xem là biết, dù sao cũng chỉ mấy ngàn dặm đường. Thương Cẩu như không chờ được, lên tiếng thúc giục.

- Xem, tự nhiên phải đi xem, chỉ là ai ở lại tiếp tục trông giữ? Phạm Ngô liếc mấy người.

Loan Phượng mỉm cười, nói: - Bổn cung chưa xem qua, muốn đi mở rộng tầm mắt.

Thương Cẩu nghiêm nghị nói: - Ta cũng muốn đi xem.

Phạm Ngô nhìn sang Thạch Hỏa, Thạch Hỏa liền không hài lòng, hừ hừ nói: - Nhìn ta làm gì, ta cũng phải đi, dù sao các ngươi đều đi, ta không muốn ở lại một mình.

Phạm Ngô thở dài, biết không thể trông cậy vào ba người này. Sơn Hà Chung vô cớ xuất hiện vào lúc này, lại còn cách xa mấy ngàn dặm, hắn không thể không đoán có kẻ muốn điệu hổ ly sơn, nhưng bốn đại Thánh Tôn đều muốn đi, chỉ sợ người khác chiếm được, ai ở lại cũng không thích hợp.

Thở dài, nói: - Vậy đều đi xem, nhưng mà Sơn Hà Chung là dị bảo hồng hoang, không phải ai cũng thu phục được, mọi người... tự xem cơ duyên.

Dù cảm thấy có phần không ổn, nhưng Sơn Hà Chung dụ hoặc quá lớn, huống gì nơi này có 32 lộ Yêu Vương cùng 8 đại Thánh sứ tọa trấn, trong thời gian ngắn hẳn là không thành vấn đề.

Tạ Vô Úy ở bên dưới hồi hộp không yên, vừa nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, biết chuyện lớn có cửa rồi. Một khi bốn vị này đi rồi, Dương Khai làm việc sẽ dễ hơn, chỉ là hắn không biết Dương Khai dựa vào cái gì, có lòng tin phá giải phong ấn Huyết Môn ở trước mặt bao nhiêu cường giả Yêu tộc.

Đó là 40 vị Đế Tôn tam tầng cảnh, hợp lại một chỗ, ngay cả Đại Đế cũng phải nhường ba bước.

Hắn còn chưa kịp hưởng thụ vui sướng, Phạm Ngô lại vẫy tay gọi: - Vô Úy, ngươi đi trước dẫn đường!

Tạ Vô Úy sắc mặt khổ sở, nhưng không dám chống cự, đành ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

Hào quang lóe lên, Tạ Vô Úy đã dẫn bốn vị Thánh Tôn biến mất.

Ở trong rừng rậm xa xa, Dương Khai ẩn giấu khí tức, nhìn các vị Thánh Tôn rời đi, thế mới thở phào. Có bốn đại thánh linh tọa trận, hắn thật không dám làm bừa.

Cũng may hiện tại uy hiếp lớn nhất đã loại trừ, còn lại các Yêu Vương cùng Thánh sứ dù mạnh mẽ, nhưng còn chưa đến mức khiến người ta tuyệt vọng.



Lẳng lặng chờ một hồi, xác định bốn vị Thánh Tôn đã đi xa, Dương Khai mới thả ra thần niệm, liên lạc với pháp thân.

Tiểu Huyền Giới, pháp thân đang ngồi liền mở mắt, trầm giọng quát: - Tất cả chuẩn bị.

Một đám Thạch linh cùng Mộc linh chờ đợi đã lâu đều nghiêm nghị, ngay cả Tiểu Tiểu cũng lấy ra Hám Thiên Trụ, vác lên vai, uy phong lẫm liệt.

Mọi người đều biết, tiếp theo chờ bọn họ sẽ là một trận tử chiến, không thành công thì thành nhân!

Không khí tiêu điều tràn ra, ngay cả thiên địa Tiểu Huyền Giới cũng trở nên trầm trọng hơn.

Trên ngọn núi cao, một mảnh trụi lủi, chỉ có cánh cửa ánh sáng màu máu hình trứng dựng ở đó.

Huyết Môn!

Một trong hai đại cấm địa Man Hoang Cổ Địa, có thể cho sinh linh Cổ Địa được tân sinh.

Những bóng người qua lại tuần tra quanh Huyết Môn, không ngừng tra xét, khí tức hùng hồn ngưng tụ, yêu nguyên tuôn trào, cực không dễ chọc. Bọn họ, chính là tả hữu Thánh sứ dưới trướng bốn đại Thánh Tôn, tổng cộng 8 người.


Bọn họ là thủ hạ mà bốn đại Thánh Tôn tín nhiệm nhất, tự nhiên được an bài tra xét ở bên trong cùng, chính là để phòng bị các Yêu Vương bằng mặt không bằng lòng.


Nhưng mà, Huyết Môn cũng có dụ hoặc rất lớn đối với 8 vị Thánh sứ, đây là huyết mạch hấp dẫn, trung thành không thể bao trùm được, 8 vị Thánh sứ không ngừng qua lại tra xét, thỉnh thoảng cũng nhìn về phía Huyết Môn, trong mắt tràn đầy dao động.


Có điều còn những người khác ở đây, dù bọn họ dao động, nhưng cũng không dám tự tiện xông vào Huyết Môn.


Chuyện này cực kỳ đau khổ dày vò, giống như sắp đói chết, trước mặt lại có đại tiệc ngon lành bày ra, nhưng cố tình chỉ có thể nhìn không được ăn.


Cũng may 8 vị Thánh sứ thực lực không kém, nên miễn cưỡng áp chế được nội tâm rục rịch.


- Hả? Ngay lúc này, một Thánh sứ tuần tra chợt khựng lại, liếc nhìn Huyết Môn, mày cau lại.


Hắn mơ hồ cảm giác, bên phía Huyết Môn phát ra dao động không bình thường, đây là chuyện chưa từng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK