Tiếng nổ vang lớn, nắm tay bao phủ Ma diệm đen thui của Dương Khai như đánh phải cái gì, lập tức tứ tán, cả người cũng bị đụng văng ra sau.
Còn ở trong hư không trống rỗng đó, một bóng người mờ nhạt quỷ dị xuất hiện, ngay khi Dương Khai lùi lại, tiếng xương cốt bị gãy truyền ra, người kia rên lên, dường như rất căm tức.
- Là ngươi! Dương Khai quát khẽ, giao đấu với hắn một chiêu, lập tức nhận ra kẻ kia là thần thánh phương nào.
Chính là Lục Diệp Lưu Vân Cốc đã sớm rời đi!
Dương Khai tận mắt thấy hắn rời khỏi khe núi, nhanh chóng đi xa, chỉ là không biết đối phương sử dụng thủ đoạn gì mà vẫn lén lút ở lại chỗ này, lại còn không ai phát hiện được. Sau khi Hồng Chúc Quả chín, lại ẩn nấp trong khe núi, cũng chú ý tới Hồng Chúc Thai như mình.
Không cần nghĩ nhiều, khẳng định đệ tử Dược Đan Môn cũng bị đối phương giết.
Dương Khai khiếp sợ thủ đoạn của đối phương, Lục Diệp cũng không hiểu nổi, lần này bóng người nhàn nhạt không biết mất, mà đứng trong sương mù đó quan sát Dương Khai, hồi lâu sau mới nói: - Ngươi có cổ quái!
Dương Khai cười lạnh: - Ngươi cũng rất cổ quái!
Lục Diệp không thể ngờ một tên võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh lại có thể sống sót khi bị mình đánh lén, thậm chí đánh một chiêu mà vẫn không bị thương. Dương Khai cũng không ngờ Lục Diệp có thủ đoạn quỷ dị như vậy, quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị. Nếu không phải thần thức của hắn khác hẳn người thường, kết quả tuyệt đối không khá hơn đệ tử Dược Đan Môn đã bị giết.
Lúc này, hai người đều có kiêng kỵ đối phương, càng tăng thêm quyết tâm phải giết đối phương.
- Ta không có đắc tội Lưu Vân Cốc, cũng không có đắc tội ngươi, vì sao ngươi lại chú ý tới ta?
Dương Khai hỏi ra điều khó hiểu trong lòng, vô duyên khi không chọc tới kẻ địch như vậy, tuy rằng không sợ hắn, nhưng Dương Khai muốn hiểu rõ ngọn nguồn.
- Hừ! Lưu Vân Cốc! Lục Diệp hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mơ hồ khinh thường, làm Dương Khai nghe mà ngây người. Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ âm lãnh nói: - Trách thì trách ngươi lấy thứ không nên lấy! Nếu không phải thế, quả thật là nhân tài đáng bồi dưỡng, giỏi hơn đám dung tục tầm thường ngoài kia.
Sắc mặt Dương Khai cổ quái, mơ hồ cảm thấy giọng điệu của người này còn hơn cả trời, Lục Diệp này làm hắn cảm thấy không giống Đại Diên miêu tả, quả thật là hai người khác nhau.
Hơn nữa, hắn căn bản không biết mình đã lấy thứ gì khiến đối phương ghi nhớ. Ở trong Lưu Viêm Sa Địa, quả thật hắn lấy được không ít thứ tốt, có mấy thứ giá trị không dưới Hồng Chúc Quả, thậm chí còn vượt qua. Nhưng đối phương không thèm tranh giành Hồng Chúc Quả, rõ ràng không cần linh dược nghịch thiên kia, rốt cuộc là thứ gì làm hắn chú ý như vậy, cứ khăng khăng nhắm vào mình?
Tuy nhiên Dương Khai không có ý muốn hỏi, bởi vì có hỏi, với tầm quan trọng của thứ kia đối với hắn, đối phương cũng sẽ không trả lời cho mình. Hiện tại ở trong khe núi đầy sương mù đỏ, chỉ có hắn cùng Lục Diệp, nhất định phải có một trận chiến.
Xẹt xẹt...
Tiếng động rất nhỏ truyền ra từ sau lưng, cả người Dương Khai dựng hết lông tơ, ngay cả hắn sớm có chuẩn bị, cũng bị đánh lén khó lòng phòng bị dọa cho toát mồ hôi lạnh. Không cần nghĩ gì, ngoài người bùng lên một tầng Ma diệm, đồng thời quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy bên trong sương mù đỏ, một cái bóng quái dị xuất hiện, bàn tay như cây khô, sắc bén như kiếm, đang lén lút đâm tới.
Trường kiếm cuồn cuộn Ma diệm xuất hiện, Dương Khai bổ ra Huyền Thiên Kiếm, kiếm mang va chạm bàn tay khô kia, nó liền vỡ vụn, ngay cả bóng dáng mơ hồ bên trong cũng lóe lên biến mất, nhưng kiếm mang Huyền Thiên Kiếm cũng tan vỡ.
- Thánh nguyên của ngươi thật là lạ, có uy lực cỡ đó, thật không ngờ trên đời có Thánh Vương Cảnh như ngươi! Tiếng nói của Lục Diệp lại truyền ra từ sau lưng, kèm theo một tia đùa cợt. Ánh mắt Dương Khai co rút, xoay người lại, nhưng thấy đối phương vẫn đứng yên ở đó, dường như bàn tay khô cùng cái bóng đánh lén vừa rồi không phải là của đối phương.
Đây là thủ đoạn gì?
Trong lòng Dương Khai kinh hãi, không dám coi thường nữa, đang chuẩn bị chủ động tấn công, xung quanh bỗng xuất hiện vô số cái bóng mơ hồ, mỗi cái bóng giống y như nhau, tựa như khắc từ cùng một khuôn mẫu, ồ ạt lao thẳng vào Dương Khai. Trong lúc lao tới, ầm ầm bùng nổ võ kỹ uy lực không kém, toàn bộ đẩy thẳng về phía Dương Khai
Mỗi một chiêu võ kỹ đều là công kích thật sự, không có chút cảm giác hư ảo.
Dương Khai hơi biến sắc, trực tiếp lấy ra chiếc khiên tím bảo vệ bên mình, đồng thời đánh ra kiếm quang kinh thiên, tạo thành lưới phòng ngự kín mít.
Xẹt xẹt xẹt....
Kiếm mang đi qua, những cái bóng đều hóa thành hư không, toàn bộ sát chiêu đánh tới cũng bị cản trở. Nhưng những cái bóng đánh tới như vô tận, không ngừng nối nhau xông lên, làm cho Dương Khai mỏi mệt đối phó, cảm thấy đau đầu.
Hắn chưa từng thấy thủ đoạn quỷ dị như vậy, cho nên nhất thời không tìm được cách phá giải. Nhưng giao đấu vơi đối phương một hồi, Dương Khai mơ hồ nhận ra chỗ không đúng.
Nhưng bóng người mơ hồ kia, mỗi cái đều có khí tức của Lục Diệp, nhưng không phải người khác, nhìn giống như tàn ảnh thân thể Lục Diệp, lại giống phân thân của hắn như có như không, làm người ta khó nắm bắt.
Lại đánh ra một đạo kiếm mang, ngăn cản những cái bóng đánh tới, Dương Khai rút ra khoảng trống, đưa tay lên miệng cắn vỡ ngón trỏ, một giọt Kim huyết chảy ra, Dương Khai nhanh chóng bôi lên mắt trái.
Diệt Thế Ma Nhãn tái hiện, một cỗ uy nghiêm vô hình tràn ra, mắt trái của Dương Khai nhìn ra, cuối cùng không còn mờ ảo như vừa rồi, nháy mắt xuyên qua sương mù đỏ phong tỏa, nhìn rõ mọi thứ bên trong, những cái bóng mờ xung quanh cũng hiện rõ ràng.
Quả thật là Lục Diệp, mỗi một cái đều là Lục Diệp, chỉ có điều dưới thần thông nhìn thấu mọi hư ảo của Diệt Thế Ma Nhãn, những cái bóng này đều hiện ra hào quang màu đỏ không bình thường.
Chỉ duy nhất một bóng dáng đằng xa, vẫn luôn bình thường!
Dương Khai lập tức đã nhìn chằm chằm bóng người này, nếu không ngoài dự liệu, đó mới là chân thân của Lục Diệp, những cái bóng khác đều là do hắn dùng thủ đoạn đặc biệt chế tạo ra.
- Hả, thiên phú dị bẩm? Lục Diệp toát ra vẻ mặt kinh ngạc lại giận dữ, nhìn chằm chằm mắt trái của Dương Khai, dường như phát hiện được thứ gì tốt, trên mặt toát ra vẻ tham lam.
Với kiến thức cùng lịch duyệt của hắn, tự nhiên nhận ra mắt trái của Dương Khai không phải tu luyện công pháp hay bí kỹ gì mà sinh ra, mà là trời sinh đã thế. Thần thông trời sinh rất khó lấy được, ngay cả hắn, tới giờ cũng chưa có.
Một con mắt màu vàng, tròng mắt hẹp dài vừa nhìn là biết thứ tốt, nhìn vào đó một hồi, Lục Diệp lại cảm giác thần hồn trong thức hải rung chuyển không yên, mơ hồ có ảo giác như bị hút đi, hắn vội vàng ổn định tâm thần, không dễ dàng gì mới ổn định được thức hải chấn động.
Trong lòng vừa kiêng kỵ, sắc mặt cũng phấn chấn, nếu có thể cướp được mắt trái của Dương Khai, vậy hắn tuyệt đối sẽ như hổ thêm cánh.
Hắn thật không ngờ, tên võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh này lại đưa đến nhiều chuyện mừng như thế.
Hơn nữa, con mắt của đối phương dường như có thể nhìn thấu hư thật, như vậy tính toán ban đầu của mình đã không thể thi hành được nữa. Trong lòng khẽ động, các hư ảnh rải rác bên ngoài liền lung lay, hóa thành ánh sáng quay về bản thể.
Ngay sau đó, trên người Lục Diệp bùng nổ lực lượng thần thức khiến người ta kinh sợ, hóa thành gai nhọn đâm thẳng vào thức hải của Dương Khai.
Dương Khai chỉ cảm thấy nháy mắt này, phòng ngự thức hải muốn bị phá vỡ. Trong kinh hãi, hắn không dám che giấu gì, dốc toàn bộ lực lượng thần thức, hết sức nguy hiểm ngản cản được công kích dữ dội của đối phương.
Tuy rằng khó khăn ngăn cản được, nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy choáng váng, thần thức lại có một chút bị thương.
Xem ra lúc Hồng Chúc Quả chín, Lục Diệp đánh lén mình cũng không dùng toàn lực, tu vi thần thức của người này còn cao hơn mình một bậc!
Trong nháy mắt choáng váng, Dương Khai đã biết tình huống không ổn, nhanh chóng vung kiếm, từng đoàn Ma diệm bắn ra xung quanh, đột phá sương mù đỏ phong tỏa, đánh ra hư không.
Bức màn màu đỏ ập xuống, trong bức màn toát ra sát khí cùng tà ác nồng nặc, tiếng cười khặc khặc của Lục Diệp vang lên bên tai Dương Khai, khiến người nghe sôi trào khí huyết. Hắn muốn thừa lúc Dương Khai chưa kịp chuẩn bị, một lần bắt giữ, sau đó mới đào ra những điều thần kỳ mà Dương Khai che giấu.
Dương Khai làm sao cho hắn toại nguyện, trong lòng khẽ động, những đoàn Ma diệm đánh ra trước đó liền biến thành chùm sáng màu đen, bắn ra như mũi tên, đồng loạt tụ tập vào một điểm trên màn sáng đỏ.
- Khống Nguyên Thuật! Sắc mặt Lục Diệp trầm xuống, trở nên khó coi.
Mỗi lần Dương Khai biểu hiện làm hắn có cảm giác kinh diễm, người mang thiên phú dị bẩm còn chưa tính, thánh nguyên, lực lượng thần thức của hắn, mỗi một thứ đều khác với người thường. Không ngờ bây giờ còn có thể thi triển ra Khống Nguyên Thuật, thật sự quá ngoài dự liệu của Lục Diệp.
Dù cho Khống Nguyên Thuật của đối phương nhìn thô sơ không thôi, giống như vừa lĩnh ngộ, nhưng nó không phải kỹ xảo mà võ giả Thánh Vương Cảnh có thể nắm giữ được. Chỉ có tu vi lên đến Phản Hư Cảnh, có nhận thức nhất định với Thế, mới có thể làm được điều này.
Dù thế, cường giả Phản Hư Cảnh có thể tiếp tục khống chế thánh nguyên sau khi bắn ra cũng cực kỳ hiếm, mỗi người đều là hạng tuyệt thế thiên tài, tương lai nhất định có tiền cảnh to lớn.
Khống Nguyên Thuật mà Lục Diệp gọi, chính là do Dương Khai khổ cực lĩnh ngộ mấy ngày qua.
Lúc trước hắn vận dụng thánh nguyên đều căn cứ cơ sở võ kỹ, thậm chí đôi khi đánh ra thánh nguyên, có thể trúng đích hay không, phải xem phản ứng của hai bên và năng lực phòng ngự của đối phương.
Nhưng trong mấy ngày Hồng Chúc Quả chín, Dương Khai lại lĩnh ngộ khống chế thánh nguyên sâu hơn một tầng, điều này chẳng những cần có nhận thức sâu sắc về thánh nguyên, còn cần có thần thức mạnh mẽ làm hậu thuẫn, bằng không Khống Nguyên Thuật sẽ chỉ là trò cười.