Hắn giờ phút này đang tò mò đánh giá hai tòathành phía trước hô ứng lẫn nhau, ánh mắt có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện vô luậnlà toà nào phía trong thành trì đều là dòng người như nước thủy triều, chen vai thích cánh.Cho dù còn ở xa ngoài ngàn dặm, Dương Khai cũ ng có thể cảm nhận được cái phồn hoa củahai tòa thành trì này.Xem ra, Phong Lâm Thành không giống như xưa, không biết Tần gia bây giờ trải qua ra sao.Năm đó Tần gia tại Phong Lâm Thành cũng coi là một đại gia tộc, trong tộc có một vị ĐạoNguyên cảnh, nhưng bây giờ Đạo Nguyên cảnh rõ ràng không coi vào đâu.Bách Vạn Kiếm của hắn là đồ của Tần gia, hắn cùng Tần Triều Dương từng có ước định, đợicho Tần Ngọc tấn thăng Đế Tôn, liền đem Bách Vạn Kiếm trả lại.Huyền Vũ Thất Tiệt Trận truyền thụ cho đệ tử Băng Tâm Cốc cũng là bí mật bất truyền củaTần gia.Có thể nói, lúc trước hắn không trợ giúp được nhiều cho Tần gia, lại nhận của Tần gia khôngít ân nghĩa.
Chuyến này về Phong Lâm Thành, tự nhiên là muốn đi Tần gia nhìn một chút.Còn có mấy đại gia tộc, cũng muốn đi xem một chút.
Mà đã trở về Nam Vực, Thanh DươngThần Điện cũng phải đi bái phỏng một chút, nói thế nào mình cũng coi như là đệ tử ký danhThanh Dương Thần Điện, được phát lệnh bài đệ tử hạch tâm Thần Điện.Hắn còn nhớ lời hứa với Thiên Diễn tiền bối, bây giờ đã tìm được Sinh Thân Quả, lại thuthập đủ mấy vị dược liệu phụ trợ, đã có thể luyện chế Sinh Thân Đan, nếu có thể đem ThiênDiễn từ bên trong thần du kính đi ra, hắn có thể tạo ra thân thể của mình.Thiên Diễn tiền bối có cấp bậc Đại Đế, một khi tạo ra nhục thân, có thể hành tẩu ở Tinh Giới,Lăng Tiêu Cung ngày sau cũng có chỗ dựa cực lớn.Dương Khai trong lòng tính toán hành trình lần này, phía trước bỗng nhiên có một đạo lưuquang kích xạ mà đến, tốc độ cực nhanh.Mà theo sát đạo lưu quang đó, còn có một đoàn quang mang, bên trong mơ hồ có thể thấyđược mấy thân ảnh.Nhìn điệu bộ này đoàn người tựa hồ là đang đuổi trốn, lưu quang phía trước chỉ lẻ loi mộtmình, bên sau lại là người đông thế mạnh, đều tản ra khí tức Đạo Nguyên cảnh.
Cũng khônglà gì trong mắt Dương Khai.Loại sự tình này ở Tinh giới nhìn mãi cũng quen mắt, chắc cũng là thấy hơi tiền nổi máutham, hoặc là ân oán tình cừu.
Mỗi ngày người bị giết vô số kể.
Chính bản thân Dương Khai,cũng không biết bị người ta đuổi giết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là hiểm tử hoàn sinh.Cái lưu quang bị truy đuổi kia chạy bừa, thẳng tắp hướng vị trí Dương Khai bay tới.Dương Khai nhíu mày.
Không biết đối phương có phải là nhìn thấy mình nên muốn mìnhgánh họa thay hay không.
Nhưng loại sự tình này hắn cũng lười đi can dự vào, cũng khôngcó thay đổi phương hướng, trực tiếp bay tới lưu quang kia nghênh đón tiếp lấy.Chỉ là mấy Đạo Nguyên cảnh, hắn không cần tránh lui.Trong nháy mắt, Dương Khai cùng đạo lưu quang phía trước cách nhau chỉ có trăm trượng.Cẩn thận liếc mắt nhìn, Dương Khai phát hiện thân hình ẩn tàng bên trong lưu quang đúnglà có lồi có lõm, rõ ràng là một nữ tử, dò xét một chút khuôn mặt.
Lập tức kinh dị một tiếng,bỗng nhiên thân hình dừng lại.Nữ tử phía trước hiển nhiên cũ ng thấy Dương Khai, một đôi mắt đẹp đầu tiên là ngạc nhiên,ngay sau đó là kinh hỉ: “Dương Khai!”
Dương Khai mỉm cười, nói: “Đúng là nhân sinh không nơi nào không gặp lại, Biện hộ pháp,từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Nữ tử này lại là một người quen cũ của hắn, hộ pháp Bích Vũ Tông Biện Vũ Tình.Năm đó hắn cùng Lưu Tiêm Vân mới tới Tinh Giới thì bị Khấu Vũ Bích Vũ Tông bắt đi, vềsau đầu nhập vào môn hạ Biện Vũ Tình.
Ở trong Bích Vũ Tông một thời gian, thẳng đến khihậu nhân Phệ Thiên Đại Đế Ô Mông xuyên thoát khốn, đại khai sát giới, mới hốt hoảng chạyra.Mà Biện Vũ Tình cũng may lúc đó ra ngoài làm việc.
Thoát khỏi độc thủ Ô Mông Xuyên, vềsau trở thành thủ hạ bán mạng của Ô Mông xuyên.Sau đó, hai người ở bên trong Tứ Quý Chi Địa gặp qua một lần.Như vậy có thể suy đoán, sở dĩ Ô Mông xuyên có thể tiến vào Toái Tinh Hải, nguyên nhânhẳn là do Biện Vũ Tình lá y đượ c Tinh Ấn ở bên trong Tứ Quý Chi Địa.
Lần đó nàng mangKhấu Vũ đi Tứ Quý Chi Địa, hẳn cũng là do mệnh lệnh đi tìm kiếm Tinh Ấn dâng Ô Môngxuyên.Chỉ tiếc bên trong Toái Tinh Hải Ô Mông Xuyên đại sự không thành, bị Dương Khai đánhgiết, để pháp thân có thể tu luyện hoàn chỉnh Phệ Thiên chiến pháp, thực lực đại tăng.Đúng là Nhân Quả, tựa hồ từ ngày Dương Khai tiến vào Bích Vũ Tông mọi thứ đã định.Rất nhiều suy nghĩ trong đầu Dương Khai lóe lên một cái rồi biến mất, Biện Vũ Tình đã vọttới bên người Dương Khai, cắn răng nói: “Tại sao lại là ngươi!”
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: “Biện hộ pháp nhìn thấy ta giống như rất thấtvọng a.”
Biện Vũ Tình nói: “Ta vốn định “họa thủy đông dẫn”
(dùng người khác thay tội cho mình)thế nhưng lại là ngươi… Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, trước tiên rời khỏi đây đã.”
Không ngờ nàng lại thừa nhận mục đích bay tới bên này, cũng làm cho Dương Khai có chútngạc nhiên.
Khi đang nói chuyện, liền bay sượt qua người Dương Khai.Vừa mới bay ra một đoạn, nhưng không thấy Dương Khai có động tác gì, thân hình liềndừng lại, lo lắng nói: “Ngươi muốn làm gì, còn không mau chạy,?”
Dương Khai bất động như núi, nhìn chăm chú Biện Vũ Tình, cau mày hỏi: “Ngươi có ân oángì với những người kia? Tại sao bọn hắn lại muốn truy sát ngươi?.”
“Đầu người có sạn à, bây giờ còn có tâm tư hỏi ta những thứ này.”
Biện Vũ Tình khẩntrương, nàng vốn là ở thế yếu, bây giờ Dương Khai còn đứng tại chỗ không đi, quả thực làmuốn chết.Nàng biết Dương Khai là võ giả đến từ tinh vực Hạ Vị Diện, thiên tư xuất chúng, tốc độ tuluyện không chậm, nhưng lúc này mới mấy năm a, nàng cảm thấy Dương Khai không có khảnăng tu luyện lợi hại hơn nàng, chính mình cũng không phải là đối thủ của những người kia,Dương Khai sao có thể là đối thủ của bọn chúng?Khi đang nói chuyện, một đoàn quang mang từ phía sau đã tiếp cận ba dặm, một tiếng quátchói tai từ bên đó truyền tới: “Tiện nhân, đem lệnh phù giao ra, ta cho ngươi chết một cáchthoải mái!”
“Lệnh phù, lệnh phù gì? Ngươi cướp đồ vật người ta?”
Dương Khai nhíu nhíu mày, nếu đúngnhư vậy, Biện Vũ Tình chính là tự tìm phiền toái.“Ai đoạt đồ vật của bọn hắn, là bọn hắn muốn cướp của ta.”
Biện Vũ Tình nhanh chóng nóimột câu, “Ngươi có đi hay không, không đi ta mặc kệ ngươi, bọn hắn khẳng định sẽ giếtngươi diệt khẩu.”
Ngữ khí mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng là lo lắng cho Dương Khai, làm cho ấn tượng củaDương Khai đối với nàng có chút đổi mới.Suy cho cùng hắn và Biện Vũ Tình không oán không cừu, lúc ở Bích Vũ Tông, đã từng chọcmột đống tai họa, vẫn là Biện Vũ Tình thay hắn nói giúp, cuối cùng bị phạt đến sườn núibăng kia bế quan ăn năn.“Ngươi muốn đi thì đi đi.”
Dương Khai mỉm cười.“Ta mặc kệ ngươi!”
Biện Vũ Tình nghiêng đầu, nhanh chóng hướng phía trước bay đi.Chẳng qua bay được một đoạn, lại bỗng nhiên quay người, một lần nữa đến bên cạnhDương Khai.“Không đi?”
Dương Khai tò mò nhìn qua nàng.Biện Vũ Tình trầm mặt, buồn bực tức giận nói: “Lần này bị ngươi hại chết, thật không biếtngươi nghĩ như thế nào.”
Dương Khai ngạc nhiên nói: “Biện hộ pháp, ngươi đây là muốn cùng ta chung sinh tử hoạnnạn mà, sao lại nói ta hại chết ngươi? Mà cũng tốt, dưới Hoàng Tuyền chúng ta làm đồngmệnh uyên ương!”
“Cút!”
Biện Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái, thần sắc đột nhiên lạnh, nói: “Chút nữa,ngươi giúp ta kiềm chế một chút, ta muốn giết tên kia.”
“Ngươi cùng tên kia có thù oán gì?”
Dương Khai lông mày nhíu lại.“Khấu Vũ chết ở trên tay hắn!”
Biện Vũ Tình thanh âm lạnh lẽo thấu xương, nắm đấm nắmchặt.“Khấu Vũ chết rồi?”
Dương Khai giật mình, sắc mặt cũ ng trầm xuống, tuy nói năm đó hắncùng Lưu Tiêm Vân bị Khấu Vũ bắt tới Bích Vũ Tông, nhưng về sau Khấu Vũ đối với bọn hắnvẫn có chút chiếu cố.Lúc gặp nhau trong Tứ Quý Chi Địa, mới thấy Khấu Vũ đi theo bên người Biện Vũ Tình, thếmà bây giờ đã chết.
Để Dương Khai không khỏi có chút thổn thức sầu não, con đường tuluyện võ đạo, không cẩn thận một chút chính là thịt nát xương tan.“Giúp ta trì hoãn một chút thời gian.”
Biện Vũ Tình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nếunhư ngươi còn nhớ tình đồng môn, hãy giúp ta lần này.”
“Tốt!”
Dương Khai gật gật đầu.Biện Vũ Tình lại nói: “Những người kia đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ngươi không thểđịch lại, nếu tình huống có chút không đúng… Lúc đó ngươi hãy rời đi, không cần phải để ýđến ta.”
Dương Khai nhìn nàng, lần đầu chân chính nhận thức được nàng.Biện Vũ Tình mỉm cười, nói: “Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, không có Bích Vũ Tông, tacùng Khấu Vũ hai người sống nương tựa lẫn nhau, hắn chết, ta cũng nên báo thù mối hậncho hắn.”
“Mong ngươi đạt được ước muốn.”
Dương Khai nhẹ nhàng đáp.“Chỉ mong vậy.”
Biện Vũ Tình thở nhẹ một hơi, đôi mắt đẹp đóng lại, thờ i điẻm mở ra, hànquang chợt lóe, một cái bí bảo hình dáng vòng tay xuất hiện trên lòng bàn tay.Hai người khi đang nói chuyện, một đoàn lưu quang đã bay tới nơi, quang mang thu lại, lộra thân ảnh ba người.Ba người đều có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhìn cái cách ăn mặc, tựa hồ là xuất thâncùng một tông môn nhưng Dương Khai lại không nhận ra đây rốt cuộc là võ giả tông mônnào.Một người hiện ra, mặt trắng không râu, tuổi chừng bốn mươi, cầm trong tay một thanhkiếm sắc, trên thân kiếm nhuộm một màu máu tươi.Biện Vũ Tình nhìn thấy máu tươi kia, tròng mắt trong nháy mắt đỏ lên.Nàng biết, đây tuyệt đối là máu của Khấu Vũ.“Tiện nhân, xem ngươi chạy đi đâu!”
Trung niên nam tử kia giơ kiếm lên, quát chói tai,trong mắt lộ hung quang.Biện Vũ Tình cắn răng, không nói một lời.Nam tử trung niên nói: “Đem lệnh phù giao ra, sẽ tha cho ngươi một mạng!”
“Đệ tử ta là do ngươi giết?”
Biện Vũ Tình khẽ quát.Nam tử trung niên nói: “Không sai, chính là ta giết, một kiếm xuyên tim, chết rất sungsướng, lúc đó hắn đối với ngươi trung thành vô cùng, tình nguyện hi sinh bản thân mình đểcho ngươi chạy trốn.”
Biện Vũ Tình sắc mặt âm hàn, đè nén phẫn nộ trong lòng, bờ môi đã cắn ra máu tươi, thânthể run rẩy nói: “Vậy hôm nay ta cho các ngươi một cái chết thống khoái!”
Lời vừa nói ra, ba tên kia đều ngửa mặt lên trời cười to.Nam tử trung niên liếc mắt nhìn qua Dương Khai, khinh thường nói: “Cũng không biết từchỗ nào tìm được một oắt con đến giúp đỡ, thế mà cũng dám mạnh mồm không biết thẹn.Tiểu tử, ta nếu là ngươi, chạy xa được từng nào hay từng đó, mỹ nhân tuy tốt, nhưng cũngphải có mệnh hưởng dụng mới được.”
Hắn rõ ràng coi Dương Khai là bị sắc đẹp dụ dỗ, tướng mạo Biện Vũ Tình cũng không tầmthường, nhất là phong vận thành thục, với một số thiếu nữ ngây ngô không cách nào sosánh.“Thứ cho tại hạ không thể tòng mệnh.”
Dương Khai mỉm cười.Nam tử trung niên sầm mặt lại, hừ lạnh nói: “Ngươi đã muốn chết, vậy đừng oán sư huynhđệ chúng ta là được.”
Lai lịch cùng thân phận Biện Vũ Tình, bọn hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng, cũng chỉ là khôngmôn không phái mà thôi, phía sau cũ ng không có chỗ dựa gì, nếu không có như thế, mấyngười bọn họ cũng không dám có ý đồ với Biện Vũ Tình, cướp đoạt cái lệnh phù gì đó.