Dương Khai hừ lạnh một tiếng:
- Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.
Hàn quang trong mắt Khương Lâm loé lên đầy phẫn nộ, quay đầu liếc nhìn Khương Thái Sinh một cái, thấy gương mặt đối phương thản nhiên không đổi sắc liền lập tức hít sâu một hơi quát nhẹ:
- Dương đan sư, Khương mỗ niệm tình ngươi cũng là một nhân tài, cũng không muốn đối với ngươi đuổi tận giết tuyệt, nếu ngươi có thể ký Thần Hồn Khế này trước mặt mọi người trung thành với Khương gia ta, thì ta sẽ để cho ngươi một đường sống!
Khi nói chuyện hắn lấy ra một tấm da thú.
Dương Khai đưa mắt nhìn lại, phát hiện vật kia có chút giống với thứ lúc trước Khang Tư Nhiên lấy ra, chẳng những về hình thái lớn nhỏ mà ngay tới khí tức phát ra cũng giống nhau như đúc.
Dương Khai lập tức hiểu rõ đây đích thực là Thần Hồn Khế, chính là xuất phát từ U Hồn Cung.
Thần Hồn Khế là của U Hồn Đại Đế một trong mười vị Đế Tôn nghiên cứu ra, Từ trước tới nay cũng chỉ có người của U Hồn Cung mới hiểu cách chế tạo nó, một khi có võ giả hạ thần hồn lạc ấn hoặc sinh mạng ấn ký của mình trên Thần Hồn Khế thì nó sẽ phát ra công hiệu thần kỳ, trói buộc võ giả thực hiện những điều khế ước ước định, nếu làm trái sẽ chịu đau đớn Phệ Hồn, thần hồn câu diệt.
Ngày đó Khang Tư Nhiên vì để cho Dương Khai không tiết lộ ra phương thuốc Nguyên Ngưng Đan đã bất đắc dĩ lấy ra một tấm Thần Hồn Khế, có thể làm cho lòng hắn đau vài ngày, dù sao thứ này cũng vô cùng trân quý, mỗi tấm đều có giá trị xa xỉ.
Cũng không biết Khương gia từ đâu tìm được một tấm, lúc này lại lấy ra.
- Thần Hồn Khế? Dương Khai như cười như không. - Khương gia chủ thật hào phóng, thứ trân quý như vậy dùng trên người Dương mỗ không cảm thấy quá lãng phí sao?
Khương Lâm mặt không chút đổi sắc nói:
- Vì Dương đan sư, một tấm Thần Hồn Khế này đâu coi là gì.
Dương Khai vờ ung dung nhìn hắn nói:
- Nhưng ta cũng muốn biết trên Thần Hồn Khế này rốt cuộc viết gì?
- Viết gì chẳng lẽ Dương đan sư còn không rõ sao? Khương Lâm mỉm cười:
- Đơn giản chính là hy vọng Dương đan sư sau này trở thành người Khương gia, luyện chế linh đan cho Khương gia ta mà thôi.
- Chuyện như vậy chỉ sợ là ta không thể đáp ứng. Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Khương Lâm sắc mặt trầm xuống quát:
- Dương Khai ngươi chớ để rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay Thần Hồn Khế ngươi muốn hay không muốn cũng phải ký, không phải là do ngươi quyết định.
Một luyện đan sư cấp Hư Vương đối với gia tộc như Khương gia mà nói là quý báu vô cùng, nếu không phải là muốn bắt sống Dương Khai, đám người Khương gia kia nào sẽ kinh động tới Khương Thái Sinh cường giả cấp Đạo Nguyên Cảnh này? Hơn nữa hôm nay trong tộc cao thủ cơ hồ là khuynh sào xuất động, chính là vì muốn ép Dương Khai lạc hạ thần hồn lạc ấn trên Thần Hồn Khế.
Chỉ cần Dương Khai đi vào khuôn khổ, như vậy Khương gia chẳng những có thể thu hoạch một luyện đan sư cấp Hư Vương, còn không phải lo lắng bí mật hầm mỏ bị tiết lộ.
Nghe Khương Lâm khoác lác như thế, Dương Khai không khỏi cười lớn:
- Thực chê cười, chân tay là trên người ta, ta muốn làm sao thì làm, Khương gia ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Khương Lâm giận dữ.
Đang lúc muốn lên tiếng nói chuyện, Khương Thái Sinh vẫn một mực im lặng liền mở mắt liếc nhìn Dương Khai, khoát tay, ngăn lại Khương Lâm.
Lão thản nhiên nói:
- Người trẻ tuổi, tự cho là có chút bản lãnh liền không biết trời cao bao nhiêu đất rộng bao nhiêu. Hôm nay lão phu tự mình tới đây coi như đã rất nể mặt ngươi. Nghe bọn chúng nói ngươi là luyện đan sư cấp Hư Vương, hơn nữa luyện chế Nguyên Ngưng Đan cũng phẩm chất bất phàm, lão phu yêu quý nhân tài cũng không muốn xuất thủ với ngươi, ngươi ngoan ngoãn lạc hạ thần hồn lạc ấn của mình lên Thần Hồn Khế này, chuyện hôm nay lão phu coi như chưa xảy ra, về phần đứa con gái trong ngực ngươi cùng vị đồng bạn bên cạnh này lão phu cũng có thể tha cho bọn họ không chết...Nhưng, điều kiện tiên quyết là họ phải gả vào Khương gia làm thiếp.
- Cái gì? Muốn ta gả vào làm thiếp cho Khương gia các ngươi?
Dương Khai còn chưa lên tiếng, Mạc Tiểu Thất một mực đứng một bên vẻ mặt thờ ơ như xem kịch vui lại nhảy dựng lên, gương mặt nổi giận nhìn Khương Thái Sinh khẽ nói:
- Lão già mất nết ngươi này không biết xấu hổ, lời như vậy cũng có thể nói ra.
- Càn rỡ!
- To gan!
Một đám võ giả Khương gia hướng về phía Mạc Tiểu Thất hét lên, biểu tình phẫn nộ, dường như Mạc Tiểu Thất đã nói điều gì không nên nói.
Dương Khai cười ha hả, một tay nâng Trương Nhược Tích trong lòng, một tay làm bộ như ngoáy tai nghiêng đầu hỏi Mạc Tiểu Thất:
- Tiểu Thất à, sao ta nghe như có tiếng chó điên đang sủa à.
- Ô... Mạc Tiểu Thất nghe vậy nhìn hắn nghiêm trang gật đầu nói:
- Đúng vậy, lại còn sủa rất khó nghe nữa.
Nghe vậy, Khương Thái Sinh híp mắt, hàn quang trong mắt loé lên, trầm giọng nói:
- Được lắm, lá gan hai tiểu bối quả nhiên rất lớn, lão phu đã rất nhiều năm không nghe ai nói với mình như vậy, thiên đường có lối các ngươi không đi...
- Ngươi ở đây làm bộ làm dạng giả thần giả quỷ cái gì chứ. Dương Khai không đợi lão nói xong liền lộ vẻ không kiên nhẫn cắt ngang lời lão:
- Tự cho rằng Đạo Nguyên Cảnh là ngon sao?
Dứt lời thân hình hắn chợt mơ hồ.
Một đám người Khương gia còn chưa kịp phản ứng, Dương Khai đã xuất hiện quỷ dị ở trước người Khương Lâm cách đó không xa.
- A? Khương Lâm sợ hãi, thân mình không tự chủ hơi lui về phía sau, còn không chờ hắn có động tác khác Dương Khai đã giơ tay ra.
Khương Lâm kinh hãi, không cần suy nghĩ liền thúc dục thánh nguyên trong cơ thể, hai đấm nắm chặt mạnh mẽ hướng phía trước đánh tới.
Năng lượng nhốn nháo trong hư không, một tiếng hổ gầm truyền ra, một hư ảnh lão hổ to lớn dần hiện ra, mở to cái miệng như chậu máu táp tới hướng đối phương.
Nhưng một kích này đã đánh vào chỗ trống, phía trước Dương Khai không biết từ khi nào đã biến mất không thấy.
Chờ tới khi Khương Lâm vẻ mặt kinh sợ nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện Dương Khai một lần nữa đã trở về chỗ cũ, như chưa từng động đậy.
Chỉ một thoáng, mồ hôi lạnh trên trán Khương Lâm toát ra, người Khương gia gương mặt cũng xám ngoét như màu đất.
- Tiểu Thất, nhìn xem cái này có phải là thật không? Dương Khai đưa một vật cho Mạc Tiểu Thất, Mạc Tiểu Thất nhận lấy, cẩn thận đánh giá.
- Hả? Thần Hồn Khế của ta? Khương Lâm lúc này mới phát hiện, Thần Hồn Khế tự mình cầm trên tay không biết từ khi nào đã bị Dương Khai đoạt lấy, ngạc nhiên đưa mắt nhìn hai tay mình trống rỗng, lại ngẩng đầu nhìn phía trước cách đó không xa lòng chùng xuống.
- Đạo Nguyên Cảnh. Khương Thái Sinh mi mắt híp lại thất giọng.
Lúc trước Dương Khai không hề dùng chút sức mạnh nào lão cũng không cẩn thận điều tra thực lực của hắn, chỉ nghĩ tu vi cảnh giới của hắn chỉ là Hư Vương Cảnh mà thôi, nhưng lúc này Dương Khai vừa động thủ Khương Thái Sinh liền nhìn ra đầu mối.
Sau khi phát hiện điều này, sắc mặt Khương Thái Sinh không khỏi trở nên khó coi.
Dù sao lão cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, nếu tu vi của Dương Khai ngang hàng với lão thì căn bản lão không có chút ưu thế nào.
Điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của lão lúc trước, lão vốn cho là mình tự thân xuất mã, đối phó hai tên tiểu bối chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay, vì thế từ đầu đến cuối cũng không để mắt nhìn Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất.
Nhưng cho tới bây giờ lão mới biết mình đã hoàn toàn sai.
Đều là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, Dương Khai có tư cách nói chuyện ngang hàng với lão.
Hơn nữa nhìn từ tốc độ ra tay của hắn vừa rồi xem ra nếu hắn muốn giết những người khác của Khương gia chỉ sợ đã sớm đắc thủ.
- Không sai, Dương đại ca, đây chính là Thần Hồn Khế xuất ra từ U Hồn Cung, đây là đồ tốt, huynh thu đi, ngày sau không chừng có tác dụng đấy. Mạc Tiểu Thất sau một hồi kiểm tra liền đem tấm Thần Hồn Khế kia trả lại cho Dương Khai.
Dương Khai thu hồi, gương mặt không chút để ý nhét vào trong nhẫn không gian của mình.
- Lão phu thất lễ, hoá ra các hạ cũng là võ giả Đạo Nguyên Cảnh, khó trách có tự tin lớn như vậy. Khương Thái Sinh thần tình không còn thoải mái như vừa rồi mà biểu tình ngưng trọng, khoé miệng hơi co quắp.
Dương Khai cười dị một tiếng nói:
- Trở mặt nhanh thật.
- Thật vô sỉ tột cùng. Mạc Tiểu Thất cũng ở một bên khinh bỉ không dứt.
Biểu tình Khương Thái Sinh trước sau như hai người khác nhau, thực sự làm Mạc Tiểu Thất có chút xem thường.
Khương Thái Sinh hừ lạnh một tiếng nói:
- Nhưng các hạ ngay cả là Đạo Nguyên Cảnh, chuyện hôm nay dù sao cũng phải cho lão phu một câu trả lời hợp lý, nếu không các hạ đừng mong có thể thoải mái rời đi.
- Trả lời? Dương Khai sắc mặt lạnh lùng thản nhiên nói:
- Đây là Khương gia các ngươi phải trả lời ta. Bằng hữu của Dương mỗ bị các ngươi vô cớ bắt vào đây lấy quặng chịu đủ sự hành hạ, Dương Khai tới Khương gia tìm hiểu tin tức các ngươi che giấu không được thì thôi lại còn muốn giết người diệt khẩu, nếu ta không tới kịp thì bằng hữu này của ta đâu còn mạng? Các ngươi còn muốn câu trả lời ư?
- Chuyện này... Khương Thái Sinh nghe vậy liền nghẹn lời, không ngờ lời nói của Dương Khai lại sắc bén đến vậy, trong lúc nhất thời lão không biết phải đáp lại như thế nào.
- Dương đan sư! Khương Lâm thân là chủ Khương gia, thời khắc này không thể không đứng ra ôm quyền nói:
- Dương đan sư bớt giận, chuyện này...chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm.
Hắn vừa rồi bị Dương Khai tới gần, đã tới cửa quỷ môn quan, giờ này nào còn dám coi thường Dương Khai, ngữ khí cũng không dám không coi ai ra gì như vừa rồi mà là cười cười khổ sở nói:
- Đây thực sự là hiểu lầm a.
- Hiểu lầm? Dương Khai ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, khoé miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt dù đang cười lại không có chút nụ cười nào mà ngược lại còn có vẻ lạnh lẽo thấu xương.
- Bắt người của ta, bây giờ ngươi nói với ta là hiểu lầm? Khương gia chủ, ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi còn mình là đứa trẻ ba mươi tuổi sao?
Khương Lâm sắc mặt buồn thảm nói:
- Dương đan sư, ta cũng không biết tiểu cô nương này là bằng hữu của người, nếu sớm biết như vậy, ta tôn sùng để nàng ngồi ghế thượng khách còn không kịp, sao lại có thể đưa nàng tới hầm mỏ. Lúc này nàng cuối cùng cũng bình yên vô sự, chuyện hôm nay đến đây chấm dứt Dương đan sư thấy sao? Tấm Thần Hồn Khế kia là bồi lễ của Khương gia... Mặt khác, mấy hôm nữa Khương gia ta sẽ có lễ trọng đưa tới quý phủ Dương đan sư.