Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Nhược Tích ngây người hồi lâu, mới ý thức được lão lừa đảo đang gọi mình, trước mặt bao người, nàng không khỏi nhút nhát, sắc mặt càng thêm tái nhợt, dao động lực lượng trong người theo thời gian ngày càng dữ dội hơn.

Nàng quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Dương Khai.

Dương Khai trầm giọng hỏi: - Lão già, ngươi không phải đang đùa chứ?

Lão lừa đảo nghiêm túc nói:

- Lão phu làm sao lấy chuyện này ra đùa?

- Vậy ngươi nói rõ ràng cho ta, Nhược Tích làm sao giúp ngươi phong ấn tinh hồn thánh linh?

Không chỉ Dương Khai nghi ngờ, mọi người cũng vậy, dù sao Trương Nhược Tích nhìn cũng bình thường, tu vi mới Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi, trong này có nhiều Đế Tôn, lão lừa đảo tìm ai giúp cũng không đến lượt nàng.

Không ngờ, lão lừa đảo lắc đầu: - Không thể nói, không thể nói, nếu ngươi tin lão phu, vậy bảo nàng đến đây. Nếu không tin,lão phu cũng không có cách nào.

Dương Khai lạnh lùng nói: - Ngươi không giải thích làm sao ta tin!

Lão già xòe tay, nói: - Vậy thì hết, đợi phong ấn của cô ta mở ra hoàn toàn, có lẽ sẽ giết chóc một trận trong Toái Tinh Hải, tinh hồn thánh linh mới sẽ ngủ say, đến lúc có các vị tự cầu nhiều phúc đi.

Dương Khai sắc mặt khó coi, lão già này cố ý huyền bí, cố tình hắn không có cách nào, thật làm người ta tức giận.

Đúng lúc này, Trương Nhược Tích lên tiếng: - Tiên sinh, nếu có thế giúp Tiểu Thất muội muội ổn định lại, ta sẵn sàng đi thử!

- Nhưng tình trạng của ngươi hiện tại... Dương Khai nhíu mày.

Hắn không biết Trương Nhược Tích có vấn đề gì, có vẻ không yên ổn, khí tức trở nên quỷ dị, tuy rằng tình trạng không nghiêm trọng như Mạc Tiểu Thất, nhưng cũng không tốt lành.

- Ta không sao.

Trương Nhược Tích mím môi nói: - Tiên sinh để cho ta đi đi.

Lão lừa đảo thúc giục: - Ngươi còn chậm trễ nữa, đợi cho phong ấn mở ra hoàn toàn, vậy không còn cách nào xoay chuyển được. Hơn nữa... không ngại tiết lộ cho ngươi một tiếng, tình trạng của hai bé con này nói tới cùng là vì phản ứng dây chuyền, giải quyết xong vấn đề phong ấn, vấn đề của cô ta cũng được giải quyết.



Dương Khai nghe vậy mơ hồ, nhưng lão lừa đảo sắc mặt thành khẩn, vẫn làm hắn tin vài phần, trầm giọng nói:

- Phương pháp của ngươi, có tổn hại gì tới Nhược Tích?

- Không nguy hiểm tính mạng, lão phu chỉ cần lấy một giọt tinh huyết của nàng mà thôi!

- Tinh huyết... Dương Khai ngẩn ra, càng cảm thấy lão lừa đảo không phải đang nói bậy, bởi vì Trương Nhược Tích có lực huyết mạch đặc biệt, là gì thì Dương Khai không biết. Hiện tại lão lừa đảo nói muốn lấy một giọt tinh huyết của Trương Nhược Tích, rõ ràng là biết huyết mạch của Trương Nhược Tích phi phàm, bên trong huyết mạch ẩn chứa đặc thù gì, có thể giúp phong ấn tinh hồn thánh linh.

Lão có thể nhìn thấu điểm này?

- Được, ta đồng ý! Dương Khai trầm giọng, đưa Trương Nhược Tích bay tới.

Sau đó, hai người đứng trước mặt lão lừa đảo.

Lão già mỉm cười với Trương Nhược Tích, ôn hòa nói: - Tiểu nha đầu thả lỏng một chút, sẽ không làm ngươi bị thương đâu.

Trương Nhược Tích gật đầu, hít sâu, làm xong chuẩn bị.

Lão đầu lại liếc Trương Nhược Tích, kinh ngạc nói: - Quần áo của cô... không tệ, lấy đâu ra vậy?

Vừa nghe thế, Dương Khai cả kinh.

Bởi vì bên dưới áo khoác của Trương Nhược Tích mặc một bộ Đế Bảo phòng ngự, Phượng Thải Hà Y!

Đế Bảo phòng ngự giá trị cực lớn, hơn nữa phòng ngự kinh người, từ khi Trương Nhược Tích lấy được vẫn mặc trên người.

Lão già nói quần áo của nàng không tệ, khẳng định không phải nói áo ngoài, mà là Phượng Thải Hà Y ẩn bên dưới.

Lão già này là thứ gì, vậy cũng nhìn ra được? Dương Khai không khỏi cảnh giác.

Trương Nhược Tích thì không có phòng bị, chỉ nhàn nhạt nói: - Một người bạn tặng cho.

- Bạn... Lão già khóe miệng co rút, cười hà hà nói: - Lần này nếu gặp lại bạn của cô, giúp lão phu nhắn một tiếng, nói lão phu rất nhớ hắn!

Trương Nhược Tích kinh ngạc: - Tiền bối biết hắn?

- Rất lâu rồi chưa gặp. Lão già hòa ái nói.

Hai người nói chuyện qua lại, trong lòng Dương Khai lại nổi sóng ngập trời, mắt mở to như thấy ma giữa ban ngày.

Hắn bỗng phát hiện, lão già này tuyệt đối không phải lôi thôi lằn nhằn như bề ngoài, mà là sâu không lường.

Bởi vì Trương Nhược Tích nhận được Phượng Thải Hà Y ở Tứ Quý Chi Địa, theo nàng nói, tặng nàng món Đế Bảo này chính là thánh linh thượng cổ Cùng Kỳ!

Cùng Kỳ là thú cưỡi của Tuế Nguyệt Đại Đế, sau khi Tuế Nguyệt Đại Đế ngã xuống, Cùng Kỳ vẫn ngủ say trong Tứ Quý Chi Địa, thẳng đến khi Tuế Nguyệt Thần Điện xuất hiện, sau lần đó Cùng Kỳ cũng rời đi, không biết tiêu dao nơi nào.

Cùng Kỳ chính là hung thú thượng cổ, giết chóc thành tánh, khi đó ra ngoài Tứ Quý Chi Địa, đám người Cao Tuyết Đình trấn giữ bên ngoài cũng hoảng sợ, cũng may Cùng Kỳ không có ý thương người, bằng không đám người Cao Tuyết Đình đã chết rồi.

Nhưng hiện tại, nghe lão già này nói là quen biết với Cùng Kỳ.

Rốt cuộc lão già này là thần thánh phương nào! Trước kia Dương Khai đã cảm thấy lão tràn đầy quỷ dị, hiện tại lại như sương mù.



Kỳ nhân dị sĩ như thế, vì sao chỉ có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh?

- Tiền bối phải gọi thế nào? Trương Nhược Tích nói chuyện với lão già một hồi, tâm tình căng thẳng cũng dần ổn định lại.

Dương Khai cũng vểnh tai lên, tập trung lắng nghe.

Lão già mở miệng nói mấy chữ.

Dương Khai mờ mịt, bởi vì hắn không nghe được lão già này nói gì.

Trương Nhược Tích gật đầu: - Vãn bối ghi nhớ, nếu có thể gặp lại hắn, ta sẽ chuyển báo. Chỉ là ta cũng không biết hắn đi đâu, lần đó tặng ta quần áo này liền không biết tung tích.

Nói rồi, Trương Nhược Tích bỗng nhiên lảo đảo, suýt ngã xuống.

Cũng may Dương Khai nhanh mắt lẹ tay, đỡ lấy nàng.

- Được rồi, lấy xong tinh huyết, ngươi nghỉ ngơi đi. Lão giả mỉm cười.

Đến lúc này, Dương Khai mới chú ý đến trên ngón tay lão đầu lơ lửng một giọt máu đỏ sẫm, nó như vật sống, nhẹ nhàng bay bổng trên ngón tay, rất không ổn định, hơn nữa bên trong truyền ra khí tức quỷ dị.

Dương Khai không hề biết lão lấy ra tinh huyết khi nào.

Sở dĩ Trương Nhược Tích lảo đảo, rõ ràng là vì tổn thương nguyên khí, có điều một giọt tinh huyết không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại.

Lấy xong tinh huyết, thần sắc lão già trở nên cực kỳ nghiêm túc, nguyên lực trào ra, bao bọc tinh huyết, chỉ lên trán Mạc Tiểu Thất, động tác nhanh như chớp.

Xẹt xẹt....

Tinh hồn Huyễn Thiên Điệp đột nhiên trở nên bất an, giống như đụng phải thiên địch, không ngừng vỗ cánh, phát tán ra dao động ảo thuật.

Trước đó Dương Khai từng chịu thiệt thòi, tự nhiên biết ảo thuật này lợi hại, đang muốn lùi về, lại phát hiện dao động ảo thuật gặp phải tinh huyết của Trương Nhược Tích liền bị chặn lại, không tạo ra một chút sóng gió.

Không gặp chút cản trở, lão già liền chỉ tinh huyết lên trán Mạc Tiểu Thất.

Tinh huyết liền vỡ ra, tạo thành dấu ấn đỏ sẫm trên trán Mạc Tiểu Thất, sau đó xâm nhập vào người nàng.

Tinh huyết biến mất, khí tức Mạc Tiểu Thất nhanh chóng ổn định, Huyễn Thiên Điệp cũng bị sức hút không rõ hút vào người Mạc Tiểu Thấtm hóa thành dấu ấn con bướm, in trên má nàng.

Hừ khẽ một tiếng, Mạc Tiểu Thất nhũn ra ngã xuống đất, mắt nhắm chặt.

Dương Khai vươn tay còn lại đỡ lấy, nhìn lại, chỉ thấy Mạc Tiểu Thất hít thở bình thường, hẳn là ngủ say, không có gì đáng ngại.

Một trận nguy cơ ngập trời, tự dưng mà tới, cũng tự dưng giải quyết, làm mọi người lo lắng hãi hùng một trận, đợi giải quyết xong rồi, mọi người mới phát hiện sau lưng toát hết mồ hôi lạnh.

- Tiên sinh, ta buồn ngủ quá! Trương Nhược Tích chợt nói một tiếng, cũng theo Mạc Tiểu Thất mà ngủ say.

- Tiểu tử không tệ không tệ, trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc cuộc đời, thật làm lão phu ghen tỵ chết. Lão già cười hì hì chế nhạo Dương Khai.

Dương Khai mặt đầy chỉ đen: - Lão già ngươi già không giữ nết, nói vậy cũng được?

Lão già nói: - Lão phu cũng từng trẻ tuổi, không có gì quá lắm. Nói rồi, còn chớp mắt với Dương Khai, không biết xấu hổ là gì.



Dương Khai trầm giọng: - Lão trượng, trước mặt chân nhân không nói dối, trước kia là ta hiểu lầm ngươi, cảm thấy lão là hạng lừa gạt, hiện tại mới biết, lão trượng thật là chân nhân bất lộ tướng.

- Ha ha! Lão già cười nói: - Lão phu chỉ là lừa gạt cao minh hơn người khác, không cần để ý.

Dương Khai gật đầu: - Lão trượng, nếu ngài có thể nhìn thấu tinh huyết của Nhược Tích có thể áp chế tinh hồn thánh linh, vậy đương nhiên biết rốt cuộc huyết mạch của nàng là gì, có thể nói ra?

Nghe vậy, sắc mặt lão già nghiêm lại, trầm ngâm một hồi mới nói: - Chuyện này không thể nói cho ngươi biết, đợi sau này mạnh lên, ngươi sẽ tự hiểu. Nhưng lão phu có một câu khuyên nhủ.

- Là gì?

- Dẫn nàng thành thiện, nếu nàng làm ác, vậy Tinh Giới nhất định loạn! Lão già nghiêm túc nói.

Dương Khai híp mắt: - Có nghiêm trọng vậy không?

Lão già nhìn Trương Nhược Tích ngủ say, tròng mắt đục ngầu lại bắn ra tia sáng, trầm giọng nói: - Nếu nàng trưởng thành đến cực hạn, có thể vận dụng lực lượng còn khủng bố hơn cả Ô Quảng!

- Ô Quảng? Ai là Ô Quảng?

Dương Khai nhíu mày hỏi.


Lão già nhấn từng tiếng một: - Phệ... Thiên... Đại... Đế!


Ục...


Dương Khai không nhịn được nuốt nước miếng, kinh hãi: - Lão trượng biết tục danh của Phệ Thiên Đại Đế?


Nếu không phải nghe lão già này nói, Dương Khai căn bản không biết Phệ Thiên Đại Đế tên là gì, hai chữ Phệ Thiên chỉ là danh hiệu mà thôi, không phải tục danh. Ô Mông Xuyên tự xưng là hậu nhân của Phệ Thiên Đại Đế, Dương Khai cũng đoán được Phệ Thiên Đại Đế là họ Ô.


Nhưng hắn không ngờ, lại nghe được lão già này nói ra tên của Phệ Thiên Đại Đế.


Làm sao lão biết được?


Dương Khai khó khăn nói: - Lão trượng ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK