Nếu biểu hiện của Dương Viêm lại làm hắn hài lòng lần nữa, thì Dương Khai quyết định cho nàng giúp hắn luyện chế bí bảo Hư cấp.
Nhìn những nguyên liệu xuất phát từ cơ thể yêu thú chất đầy trên mặt đất, Dương Viêm tỏ ra do dự hồi lâu, cuối cùng thì vẫn thỏa hiệp.
Chỉ là ba vạn thánh tinh thượng phẩm thôi chứ gì?
Nàng cảm thấy sẽ có ngày nàng kiếm được đủ!
Cất hết nguyên liệu vào nhẫn không gian của mình, Dương Viêm mới lại viết ra một danh sách khác đưa cho Dương Khai:
- Đi mua mấy khoáng thạch này, ta cần nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày nữa mới có thể bắt tay luyện chế.
Dương Khai cầm lấy, chẳng xem xem nàng cần khoáng thạch gì, gật đầu rồi định đi ra ngoài.
Dương Viêm ở sau lưng dè dặt nói:
- Ta có thể hồi phục trong thạch thất của ngươi được không? Linh khí chỗ ngươi nhiều hơn một chút.
- Được!
Ra khỏi Long Huyệt sơn, Dương Khai bay thẳng về hướng Thiên Vận Thành.
Dựa theo danh sách Dương Viêm đưa, hắn chỉ mất nửa ngày đã mua đủ hết số khoáng thạch cần có. Hình như Dương Viêm biết ở Thiên Vận Thành có những khoáng thạch gì, nên mỗi một thứ trên danh sách đều có thể tìm thấy ở đây, không phải lo lắng về vấn đề nguồn hàng.
Lúc đang kiểm tra số lượng và chất lượng khoáng thạch với tiểu nhị trong cửa hàng bán khoáng thạch, một lão già to béo cười tít mắt đi tới, hứng thú nhìn Dương Khai, ôn tồn hỏi:
- Tiểu huynh đệ mua nhiều khoáng thạch vậy, chắc là để luyện khí?
Dương Khai nhíu mày nhìn lão, tiểu nhị nọ liền giới thiệu:
- Khách nhân, đây là chưởng quầy tiệm bọn ta, Tiền Thông!
Dương Khai gật đầu thản nhiên, cũng chẳng nói gì, lão béo này thoạt nhìn thì vô hại, nhưng công lực lại không thấp, hẳn là Phản Hư Cảnh, khí tức được kìm nén tột cùng, Dương Khai không biết lão đã nhìn ra điều gì, nhưng lúc này ít nói thì vẫn tốt hơn.
Tiền Thông cũng không để ý, vẫn cười tít mắt:
- Tiểu huynh đệ cứ yên tâm, cửa hiệu bọn ta giá cả phải chăng, không gạt già trẻ, tuyệt đối không bao giờ buôn gian bán dối. Ừm, bọn ta cũng thu mua bí bảo, nếu tiểu huynh đệ có bí bảo nào cần bán, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, về mặt giá cả thì chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng.
- Sao lão khẳng định là ta có bí bảo cần bán?
Dương Khai lại nhìn lão một cái, lấy làm thắc mắc.
Tiền Thông cười lớn:
- Ai đến đây cũng là khách, với vị khách nào lão hủ cũng đều nói vậy.
- Ta có bí bảo cần bán thật đấy.
Dương Khai cười.
Lần này hắn đến Thiên Vận Thành, một là để mua khoáng thạch trong danh sách của Dương Viêm, hai là tiện thể mang bí bảo nữ nhân đó luyện chế đi bán, dù gì thì hắn giữ lại cũng chẳng làm chi, cả Lang Nha bổng hay chủy thủ, hoặc cây roi đó, đều không hợp với hắn, bỏ trong nhẫn không gian thì chỉ phí của, chi bằng đổi thành thánh tinh thì hơn.
Mua số khoáng thạch đó thực sự đã ngốn của hắn không ít thánh tinh.
Mấy món bí bảo đó hắn định nhờ Vũ Y giúp bán đi, dù sao thì hắn cũng không rõ giá cả ở đây, nhưng hoàn cảnh của Vũ Y thì cũng không tốt lắm, công lực không cao, địa vị không cao, nhờ nàng giúp có thể sẽ rước thêm những rắc rối không đáng có.
Giờ lão béo cười tủm tỉm này chủ động tìm tới, đúng ngay ý của Dương Khai.
Công lực đối phương không kém, nhưng Dương Khai cũng không sợ, cùng lắm thì xé không gian chuồn đi, có thủ đoạn bảo mệnh thì tất có tự tin để đàm phán.
- Ồ? Nói như vậy thì mắt nhìn của lão phu cũng không tệ, ha ha, mời tiểu huynh đệ đi bên này!
Tiền Thông chỉ hướng, dẫn Dương Khai đi về một phía.
Chỉ một chốc sau, họ đã đi vào một gian mật thất, có thể nhìn ra được, mật thất này chuyên dùng để giao dịch, rất nhiều người khi bán đồ đều không thích bị người khác nhìn thấy mặt, càng không thích những người không liên quan nhìn xem mình đang bán gì, nên thường có một số người che mặt đến cửa hàng giao dịch.
Mà gian mật thất này đã tránh được những vấn đề đó rất tốt, cửa đóng kín, trong phòng chỉ còn lại Dương Khai và Tiền Thông, đến cả thần niệm dường như cũng bị ngăn cách, không thể tra xét.
Dương Khai nhìn quanh, vẻ mặt không đổi, bình tĩnh như không.
Trong đôi mắt cười ti hí của Tiền Thông lướt qua một tia tinh quang, âm thầm ngạc nhiên, không biết tên thanh niên này rốt cuộc là tên thần kinh hay thật sự không sợ.
Lão là người làm ăn, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng cũng không thừa lời, bèn nói:
- Không biết tiểu huynh đệ muốn bán bí bảo gì? Và thuộc cấp bậc gì?
Dương Khai lấy ba bí bảo Dương Viêm luyện chế ra.
Tiền Thông liếc qua, cầm từng cái lên xem, một lát sau khẽ gật đầu:
- Lão hủ tuy không tinh thông luyện khí, nhưng cũng nhìn ra được, ba thứ này có thể được tính là cực phấp trong cùng đẳng cấp, hẳn là xuất xứ từ một luyện khí sư, tiểu huynh đệ muốn giá nào?
Tiền Thông chỉ nói chuyện làm ăn, không dò la tin tức lung tung, khiến Dương Khai rất hài lòng.
- Giá cả thì ta không hiểu, bình thường các người mua thế nào?
Dương Khai hỏi ngược lại.
Tiền Thông ngạc nhiên, có vẻ không ngờ Dương Khai lại giao quyền chủ động vào tay mình, ai đi bán đồ mà chẳng cố nắm chặt quyền chủ động chứ? Sợ mình bán lỗ, không những hết lời tán thưởng đồ của mình mà còn nghĩ cách đẩy giá cao lên.
Kể cả sau khi giao dịch thành công, cũng sẽ có rất nhiều người thầm ảo não có phải mình bán lỗ rồi hay không, vân vân.
Tên thanh niên này cũng thoải mái thật, có vẻ không hề quan tâm mình có chịu thiệt hay không.
Cười cười, Tiền Thông đáp:
- Giá khởi điểm của bí bảo Thánh Vương cấp thường là năm nghìn thánh tinh thượng phẩm, không có giá chót, trong ba thứ này có hai cái là Thánh Vương cấp hạ phẩm, một là Thánh Vương cấp trung phẩm, luyện chế rất tốt, hai cái hạ phẩm thì lão hủ ra giá sáu nghìn thánh tinh thượng phẩm, còn cái Thánh Vương cấp trung phẩm đó thì tám nghìn thánh tinh thượng phẩm, thế nào?
- Tổng cộng hai vạn?
Dương Khai nhíu mày, cái già này hình như hơi thấp hơn so với tưởng tượng của hắn.
Có điều nghĩ lại, giá trị của thánh tinh ở U Ám Tinh cao hơn ở những nơi khác, tức là cái giá mà lão Tiền Thông này đưa ra cũng khá phải chăng, hơn nữa lão là người làm ăn, tất phải kiếm lời một chút mới đúng lẽ.
- Nếu tiểu huynh đệ thấy giá thấp, chúng ta có thể thương lượng thêm, làm ăn mà, chẳng qua chỉ là ra giá tại chỗ, trả tiền tại nơi thôi.
Tiền Thông mỉm cười.
- Tặng số khoáng thạch bên ngoài cho ta thì vụ làm ăn này coi như xong.
Dương Khai đưa tay chỉ ra bên ngoài.
Tiền Thông kinh ngạc bật cười:
- Tiểu huynh đệ cũng tinh ranh đấy, tổng giá trị khoáng thạch ngươi mua không hề thấp, cũng phải hơn ba nghìn thánh tinh thượng phẩm đó... Thôi, coi như kết giao bằng hữu vậy, ừm, sau này nếu còn bí bảo nào muốn bán, thì nhớ ưu tiên tiệm chúng ta đấy.
- Thành giao!
Dương Khai gật đầu.
Tốc độ của tiệm rất nhanh, Dương Khai để lại ba bí bảo đó, chẳng bao lâu sau đã lấy được hai vạn thánh tinh thượng phẩm và tất cả khoáng thạch hắn cần, trực tiếp rời khỏi Thiên Vận Thành.
Đợi hắn đi rồi, Tiền Thông mới cười híp mắt nhìn theo bóng lưng hắn:
- Thú vị đấy.
- Tiền trưởng lão... Vụ này lỗ rồi, tặng hắn khoáng thạch giá ba nghìn thánh tinh thượng phẩm, làm vậy thì chúng ta đâu có đồng lời nào.
Tên tiếp Dương Khai lúc nãy đi tới phàn nàn.
Tiền Thông cười cười:
- Vậy hả, ta lại thấy kiếm được không ít đấy.
Y ngơ ngác, bấm ngón tay tính đi tính lại, vẫn cảm thấy không đúng.
- Ngươi thì hiểu gì? Sau lưng tiểu tử đó hẳn là có một luyện khí sư rất lợi hại, lần trước hắn cũng mua ít khoáng thạch, có điều không phải ở đây, vừa hay lần đó ta ở ngay tiệm đó, nên cũng có chút ấn tượng với hắn. Hắn cũng khá thông minh, biết đổi tiệm khác mà mua, nhưng cửa tiệm ở Thiên Vận Thành này đa số đều là của Ảnh Nguyệt Điện chúng ta. Trước sau chưa đầy một tháng, hắn lại đến mua khoáng thạch, hơn nữa còn mang theo ba bí bảo Thánh Vương cấp, ngươi nói xem điều này có nghĩa là gì?
Tiền Thông có vẻ rất vui, hiếm khi nói được thêm mấy câu với tiểu nhị, thấy y ngơ ngác, bèn bật cười ha hả.
- Hắn sẽ quay lại, nếu hắn quay lại, nhớ thông báo với ta đầu tiên, nếu không tìm được ta, thì ngươi giao dịch với hắn, kể cả có lỗ một chút cũng không sao, quan trọng là làm hắn hài lòng.
Tiền Thông căn dặn.
- Đệ tử hiểu rồi.
Tiểu nhị đó vội vàng đáp, tuy không biết rốt cuộc Tiền Thông trưởng lão có ý gì, nhưng nghe lời lão thì tuyệt đối sẽ không sai. .
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Tiền Thông lập tức rời khỏi cửa tiệm, đi tới một tòa cung điện trong Thiên Vận Thành, tìm đến một lão già khú đế trong cung điện này, đưa ba bí bảo đó cho lão.
Lão già đó khẽ vuốt ve bí bảo, hai mắt nhắm chặt, dường như đang cảm nhận gì đó, một chốc sau, thần sắc khẽ động, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau nửa canh giờ, lão mới đặt ba bí bảo xuống, mở mắt ra.
- Cách Lâm đại sư, nhìn ra điều gì rồi?
Tiền Thông liền hỏi.
- Người luyện chế ba bí bảo này là một luyện khí sư Hư cấp!
Lão già được gọi là Cách Lâm hít sâu một hơi.
- Hư cấp...
Tiền Thông liền trợn tròn mắt, tuy lão đã suy ra người đứng sau Dương Khai là một luyện khí sư rất lợi hại, nhưng không ngờ đó lại là luyện khí sư Hư cấp.
- Ừ, Hư cấp, về mặt năng lực thì không kém hơn lão phu, vật liệu đã dùng về cơ bản đều là bộ phận cơ thể của yêu thú cấp tám. Mấy cái này do ai luyện? Ở Thiên Vận Thành có người như vậy hay sao?
Cách Lâm tò mò hỏi.
- Ta cũng không biết do ai luyện chế, hôm nay có một tên thanh niên mang đến bán đó.
Tiền Thông lắc đầu.
- Truy tìm hành tung của hắn chưa?
Cách Lâm lại hỏi.
- Không dám tùy tiện hành động, tránh khiến người sau lưng hắn hiểu lầm thì mất cả chì lẫn chài.
Cách Lâm gật đầu:
- Ừm, quả đúng vậy, người như thế chỉ có thể lôi kéo, không thể đắc tội! Giết được yêu thú bậc tám, chứng tỏ công lực không thấp, vừa có thể chiến đấu, vừa biết luyện khí, tính ra thì vượt xa lão phu, ngươi hãy để mắt đến tên thanh niên đó, chỉ cần đủ thành ý, thiết nghĩ không khó để tìm ra thân phận người đứng sau lưng hắn.
- Ta cũng nghĩ vậy, hơn nữa chắc hắn sẽ quay lại, hôm nay hắn lại mua không ít khoáng thạch Thánh Vương cấp, có lẽ là để luyện chế bí bảo.
- Làm tốt lắm, ta già rồi, có lẽ cũng chẳng sống thêm được mấy năm nữa, nếu có thể để người đó thay ta, đến lúc đó bí bảo của các ngươi hư thì cũng có người có thể sửa chữa.
Cách Lâm cười khổ, luyện khí sư không chuyên chú tu luyện, chiến đấu, nên sinh mệnh không dài, tuổi thọ ngắn hơn võ giả đồng cấp rất nhiều.