- Công chúa nói gì? Tiêu Thần hỏi.
- Không có gì. Lam Huân lắc đầu.
Tiêu Thần khẽ nhíu mày, tuy rằng không vui vì Lam Huân không nói cho mình, nhưng dù sao người ta cũng là con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, thân phận địa vị tôn sùng, cũng cũng không thể hỏi tới, chí có thể nhìn theo ánh mắt nàng, đợi thấy được là Dương Khai, không khỏi thầm hừ lạnh: "Hạng tiểu nhân vật như thế, làm sao mà được công chúa để ý?"
Ở bên kia, Vô Thường đánh chết đệ tử gia tộc nhỏ kia, sắc mặt bình thản như thuận tay đập chết con gián, tiếp tục quay sang nhìn Hạ Sanh.
Hạ Sanh nói: - Vô Thường huynh thật là uy phong quá đó!
Vô Thường cười lạnh, không nói gì.
- Người ngoài sống chết không liên quan tới ta, nhưng mà... chuyện tập kích sư muội ta, có phải Vô Thường huynh nên cho ta câu trả lời hợp lý? Hạ Sanh híp mắt nhìn.
Vô Thường nói: - Hạ huynh muốn giải thích? Được chứ... giải thích của ta chính là - không có ai được bay qua đỉnh đầu ta, ngoại trừ người chết!
Hạ Sanh ngẩn ra, làm sao cũng không ngờ tới lại vì một nguyên nhân vu vơ này mà hắn lại ra tay công kích Mộ Dung Hiểu Hiểu.
Mộ Dung Hiểu Hiểu lúc này cũng tỉnh táo lại, mím môi nói: - Vừa rồi ta chỉ là muốn đi sang bên Tinh Thần Cung...
Nàng có người quen bên Tinh Thần Cung, đã lâu không gặp, hiện tại đến đây thì tự nhiên muốn gặp ôn chuyện cũ, nào ngờ vừa bay lên đã bị Vô Thường công kích, sợ đến vội đáp xuống.
Vô Thường nói: - Hạ huynh phải may mắn, cô ta là người Thanh Dương Thần Điện, bằng không...
- Bằng không thì sao?
- Bằng không cô ta đã sớm là người chết!
- Vậy sao... Hạ Sanh mỉm cười, bỗng nhiên, hắn hành động làm mọi người không tưởng được.
Chỉ thấy hắn thả người nhảy lên, nhanh như chớp bay qua đỉnh đầu Vô Thường. Sau đó xoay người, nhanh chóng bay trở về. Đến nơi lại quay người, bay ngang qua đỉnh đầu Vô Thường.
Hắn vừa bay, còn hô to: - Ta bay qua, ta lại bay về, ta lại bay qua, ta lại bay về. Có gan ngươi tới đánh ta đi...
Bay qua mấy lần, hắn dứt khoát đứng ngay bên trên đỉnh đầu Vô Thường, hai tay chống nạnh, nhìn xuống dưới hô to: - Có tin ta tè ngay trên đầu ngươi?
Vừa nói, hắn còn thật sự vạch quần ra, chuẩn bị làm tới...
Mấy nữ đệ tử Thanh Dương Thần Điện nhìn thấy vậy đều đỏ mặt.
Mấy người Tiêu Bạch Y mặt đầy chỉ đen, quay đầu chỗ khác, ra vẻ ta không quen kẻ này.
- Ha ha ha! Đám đông vây xem lại cười to, chủ yếu là mọi người cảm thấy hành vi của Hạ Sanh quá ấu trĩ, lại làm người ta buồn cười, căn bản không phải chuyện mà võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh có thể làm được.
- Hạ... Sanh! Với cá tính quái dị, vui buồn thất thường như Vô Thường, làm sao chịu được người ngoài khiêu khích làm càn như vậy? Cho nên Hạ Sanh vừa vén quần lên, hắn liền gầm lên, hai tay chấn động mạnh, lực lượng hùng hồn như lốc xoáy vọt thẳng tận trời, muốn cắn nuốt Hạ Sanh.
- Chút tài mọn! Hạ Sanh hừ lạnh một tiếng, lật tay làm chưởng, vỗ xuống dưới.
Nguyên lực tuôn trào, pháp tắc thiên địa hỗn loạn, một bàn tay to lớn hình thành, như ngọn núi lớn từ trên trời nện xuống, chưa rơi xuống đã làm người ta cảm giác đè nén hủy diệt tất cả.
Oành...
Bàn tay to đụng vào lốc xoáy, năng lượng thiên địa cuồng bạo lan tràn quét ra xung quanh.
Nháy mắt, Vô Thường nhảy lên, hai tay chắp lại, một tay đỏ rực, một tay trắng muốt, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt tràn ra, linh quyết thay đổi, trên người hiện ra phù văn ảo diệu.
Hắn lao như sấm sét về phía Hạ Sanh.
Hạ Sanh cũng toát ra ngưng trọng, pháp quyết thay đổi, trong hư không vang lên tiếng sắt thép va chạm, bên cạnh hắn hiện ra những binh khí khác nhau, mỗi một món đều là do năng lượng thiên địa hóa thành, số lượng rất nhiều, chủng loại khác biệt.
Hắn chỉ ra, vô số binh khí nghe theo hiệu lệnh, đồng loạt chém xuống.
Oành ầm ầm...
Tiếng nổ dữ dội hơn lan ra, ánh sáng bùng lên nuốt mất bóng hai người, nhất thời mọi người không thấy rõ ràng, chỉ nghe trong hư không có tiếng nổ cùng tay chân đánh nhau.
Dương Khai híp mắt, nhìn chằm chằm chiến đấu bên trên, cũng hoa cả mắt.
Đây là nhân tài mới nổi đỉnh cao trong hai đại tông môn đứng đầu Nam Vực, nói cách khác, có thể đại biểu trình độ cao cấp nhất Nam Vực. Chiến đấu như vậy, hắn cũng không gặp nhiều.
Hắn chẳng những có thể xem hai người chiến đấu so sánh ra những điều không đủ của mình, còn có thể thu thập tình báo.
- Hạ sư huynh... sẽ không sao chứ? Mộ Dung Hiểu Hiểu lúc này đầy tự trách, nếu không phải nàng không cẩn thận bay ngang qua đầu Vô Thường, sẽ không dẫn tới rắc rối này.
- Hắn làm sao có chuyện được! Tiêu Bạch Y hừ lạnh, như không để ý sống chết của Hạ Sanh, nhàn nhạt nói: - Cho dù là Đế Tôn Cảnh bình thường ra tay, hắn cũng có cơ hội nhất trốn thoát được, nho nhỏ một tên Vô Thường thì làm khó gì được hắn?
Dương Khai nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Tiêu Bạch Y hiển nhiên biết lai lịch của Hạ Sanh, chỉ là hắn không nói rõ, tự nhiên Dương Khai sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng nghe giọng điệu của hắn, thực lực chân thật của Hạ Sanh tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, đương nhiên... Vô Thường hẳn là cũng không phát huy toàn lực.
- Ấu trĩ! Ở một chỗ vắng vẻ trong sơn cốc, chỗ đồn trú của Bát Phương Môn, một thanh niên khoanh chân ngồi nhìn trận đấu trên không, khinh thường bình luận.
Bát Phương Môn tuy rằng không phải tông môn đứng đầu Nam Vực, nhưng cũng còn được, ngang cấp với Phi Thánh Cung. trong tông môn có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ.
Cho nên lần này Tứ Quý Chi Địa mở ra, Bát Phương Lâu cũng may mắn có 7 chỗ đi vào.
Trong 7 người, tu vi không đều, có Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Cũng có lưỡng tầng cảnh nhất tầng cảnh.
Thanh niên nói chuyện cũng chỉ lưỡng tầng cảnh mà thôi, nhưng nhìn thái độ của những người khác, tựa như tuân theo lệnh của hắn.
Đạo Nguyên tam tầng cảnh duy nhất là một nam nhân trung niên chừng 40 tuổi, nghe vậy cười nói: - La Nguyên sư đệ cảm thấy chiến đấu như vậy không vừa mắt?
La Nguyên nói: - Thăm dò nhau mà thôi, có gì hay mà xem.
- Vậy mà là thăm dò nhau? Có cô gái Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh nghe vậy kinh hô. - Sao ta thấy bọn họ như hận không thể lập tức giết đối phương!
- Đó là tu vi của ngươi chưa đủ. La Nguyên không hề để ý tới thể diện đồng môn, nói thẳng ra.
Cô gái bị nghẹn lời, đành xấu hổ cười trừ.
Nam nhân trung niên nói: - La Nguyên sư đệ quả nhiên mắt sáng như đuốc, Tứ Quý Chi Địa lần này, chúng ta đều phải dựa vào sư đệ.
La Nguyên nghe vậy, nhíu mày nói: - Yên tâm đi, Tứ Quý Chi Địa lần này, ta nhất định sẽ làm Bát Phương Môn danh chấn Nam Vực, nhưng mà... ta không có hứng thú dẫn đám rác rưởi các ngươi. Đến lúc đó vào trong rồi, các ngươi đừng tới tìm ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Mọi người thấy hắn ngông cuồng như thế, đành giận mà không dám nói, thậm chí mơ hồ còn sợ hắn.
Nam nhân trung niên nói: - Tự nhiên sẽ không kéo chân sư đệ, đến lúc đó ngươi tùy ý hành động là được rồi.
- Hừ! La Nguyên hừ lạnh, liền nhắm mắt không nói nữa.
Những người khác nhìn nhau, một bụng bực mình.
Dù sao mọi người đều là Đạo Nguyên Cảnh, thực lực không quá kém, nhưng bị người ta chỉ thẳng mặt mắng là rác rưởi, tự nhiên không thể chấp nhận nổi. Nhưng bọn họ biết tính tình của La Nguyên, cũng không dám phản bác gì.
Chiến đấu trên không trung vẫn đang tiếp tục.
Hạ Sanh cùng Vô Thường lại ngang tay, không ai làm gì được ai, chỉ đánh cho hư không sụp đổ, pháp tắc thiên địa hỗn loạn.
- Đủ rồi!
Bỗng nhiên tiếng gầm uy nghiêm vang lên, âm thanh xuất hiện, Hạ Sanh cùng Vô Thường như bị sét đánh, khoảng khắc liền cứng lại giữa không trung, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi.
Hai luồng sáng lóe lên, phân biệt xuất hiện dưới chân hai người.
Sau đó, hào quang lan tràn như tơ nhện, nháy mắt hóa thành hai chiếc lồng giam, giam cầm hai người giữa không trung.
Tiếng nói lại vang lên: - Thanh Dương Thần Điện Hạ Sanh, Thiên Vũ Thánh Địa Vô Thường, tự tiện gây sự đánh nhau, bổn tọa phạt giam các ngươi đến ngày mở ra bí cảnh, răn đe những người khác!
Hạ Sanh nghe vậy, mặt xanh mét, vội hô: - Tiêu đại nhân, đệ tử vô tội mà!
Hắn lập tức nghe ra chủ nhân giọng nói này là Tiêu Vũ Dương Ngân tinh sứ Tinh Thần Cung, cho nên vội cầu xin.
Tiêu Vũ Dương nào thèm để ý hắn?
Bên kia, Vô Thường cũng bị giam trên không, nhìn hắn hừ lạnh: - Không có chí khí!
- Không cần ngươi lo! Hạ Sanh trợn mắt, tiếp tục hô lên: - Tiêu đại nhân minh giám, đệ tử luôn tuân theo quy củ, nếu không phải có kẻ khiêu khích, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế, Tiêu đại nhân ngài thả ta đi...
Hô một hồi, có lẽ cảm thấy không được, hắn lại sửa lời: - Được rồi, Tiêu đại nhân, ngài giam ta thì thôi, có thể cho ta xuống hay không, bị nhốt ở trên không trung... mất mặt quá đi!
- Ngươi có ngậm miệng lại được không? Vô Thường vốn còn không cảm thấy gì, dù sao cũng là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh trừng phạt, hắn không sức chống cự cũng là đương nhiên. Nhưng vừa bị Hạ Sanh nói thế, hắn chợt càm thấy.... bị nhiều người ngẩng đầu nhìn vào như thế, quả thật mất hết thể diện, liền thẹn quá hóa giận.
Hạ Sanh liếc hắn, nói: - Sao hả? Ta làm phiền ngươi?
- Ồn ào! Vô Thường hừ lạnh.
- Ngươi còn dám lớn lối? Hạ Sanh nổi giận, kéo quần lên, nói: - Có tin dù ở chỗ này, ta vẫn có thể tưới đầy mặt ngươi, bên ta là thuận gió đó!
Vô Thường nghe vậy, khóe miệng co rút, hít sâu một hơi, thức thời nhắm mắt lại.
Kẻ khác không biết xấu hổ, hắn lại không thể mặc kệ.
Chỉ bỏ lại một câu hung ác: - Đợi vào bí cảnh, lại quyết đấu một trận sống mái!