Không cần tốn nhiều sức!
Dương Khai ngây ra như phỗng, kinh ngạc nhìn Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh trước mặt, đầu óc rối loạn.
Tần Triêu Dương cũng há hốc miệng muốn sái cả quai hàm, mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Ha ha Đào chấp sự cười lạnh mấy tiếng, rồi tiện tay quang mấy mảnh lệnh bài vỡ đi, nói: - Thứ rác rưởi này, bản chấp sự tùy tiện điêu khắc mấy trăm khối cũng được, vậy mà cũng có thể làm tín vật sao? Thật là làm trò cười cho cả thiên hạ! Hai tên cặn bã các ngươi, còn gì để nói nữa không?
- Tần lão ca... Dương Khai khẽ quát một tiếng, quay đầu nhìn về phía hắn, nói: - Việc này là sao?
Hắn hy vọng Tần Triêu Dương có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho hắn.
Nhưng Tần Triêu Dương không có câu trả lời, chỉ đứng ngây ngốc ở đó tự như bị mất hồn vậy.
- Bị lừa rồi Dương Khai thầm than, trong lòng mắng xối xả cái tên gọi là "cao nhân" kia!
Cái lệnh bài này sớm không gây ra chuyện, muộn không gây ra chuyện, đến tay Đào chấp sự lại gặp chuyện không may. Đây hiển nhiên là do lực lượng được niêm ấn trên lệnh bài đã hết, nếu không với thực lực của Đào chấp sự, căn bản không thể nào phá vỡ được Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh này!
Mà bây giờ, lệnh bài đã nát tan, tín vật không có, hai người cũng không còn gì để nói nữa.
Dương Khai đang nghĩ xem sau khi ra khỏi Thanh Dương Sơn Mạch có nên rời khỏi Nam Vực hay không, nếu không, gặp phải một con quái vật lớn như vậy nhìn chăm chú, bằng thực lực của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ có chuyện.
- Chúng đệ tử theo lệnh bản chấp sự, giết chết hai tên tiểu nhân lừa gạt này tại chỗ, giữ uy nghiêm của thần điện chúng ta! Đào chấp sự lập tức ra lệnh.
Hại tên Đạo nguyên nhất tầng cảnh đáp một tiếng rồi hùng hổ đánh tới. Tên sư đệ mập và tên sư huynh mặt xanh tựa hồ đã tìm được cơ hội tốt để báo thù, liền không để ý đến sự chênh lệch về cảnh giới tu vi, theo sát phía sau!
- Tần lão ca, đi mau! Dương Khai hét lớn một tiếng.
Không ngờ Tần Triêu Dương vẫn ngây người đứng nguyên tại chỗ như cũ, tựa như đã mất đi lý trí, lẩm bẩm nói: - Bị vỡ, bị vỡ
Nhìn dáng vẻ của hắn dường như vẫn còn bị đả kích rất lớn sau một màn vừa rồi.
Thứ bị vỡ ở trước mặt hắn không chỉ là một khối lệnh bài mà còn là hy vọng duy nhất để cứu tính mạng Tần Ngọc!
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một luồng lực lượng vô hình chợt tự nhiên hiện ra.
Trong giờ khắc này, thời gian tựa như cũng bị ngừng lại.
Trên bầu trời, cuồng phong nổi lên, sấm sét vang dội.
Năng lượng từ trên bầu trời vận chuyển, rồi từ từ ép xuống
Trong chớp mắt, Dương Khai, Tần Triêu Dương và đám người Đào chấp sự đều cảm nhận được một luồng uy áp kinh khủng đang ép xuống.
Chẳng những là bọn hắn, mà tiếp theo đó, toàn bộ võ giả tại Thanh Dương Sơn Mạch cũng đã cảm giác được luồng uy áp khiến cho người ta run rẩy kinh hãi này
- Đây là... Tại ngọn chủ phong của Thanh Dương Sơn Mạch, bên trong một tòa cung điện, một trung niên nam tử mặc áo tím, tuổi khoảng bốn mươi dường như đang bế quan tu luyện bí thuật gì đó. Nhưng khi luồng uy áp kia tràn tới, trong nháy mắt hắn lập tức mở mắt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn xoáy thẳng về phía đó, tựa như có thể xuyên thủng hư không, quan sát cảnh tượng đang phát sinh cách đó mấy dặm vậy. Trên mặt của hắn hiện ra vẻ ngưng trọng, chỉ trong chốc lát sau khi cảm ứng, hắn liền hoảng sợ thốt lên: - Sao có thể như vậy được chứ!
Cùng lúc đó tại một ngọn núi khác, nơi đây tràn đầy hoa cỏ, khung cảnh thanh bình tựa như chốn thần tiên của nhân gian.
Bên trong ngọn núi, một mỹ phụ xinh đẹp đứng bật dậy, ánh mắt đẹp nhìn về phía xa, khẽ nở nụ cười rồi không không chút nghĩ ngợi, thể mềm mại thoắt cái biến mất.
Ở một nơi khác, một lão giả có khuôn mặt già nua đang khoanh chân ngồi, trước mặt lão có rất nhiều đệ tử tinh nhuệ của thần điện đang lắng nghe lão giả giảng giải võ đạo thiên đạo, vẻ mặt tỏ ra say mê.
Bỗng nhiên, thanh âm của lão giả chợt im bặt, ngẩng đầu nhìn về một hướng. Sau một lát, lão chậm rãi đứng dậy, chợt lóe rồi biến mất, để lại một đám đệ tử ngơ ngác khó hiểu.
Một màn như vậy phát sinh ở khắp mọi nơi trong Thanh Dương Thần Điện, những người kia cho dù là các cường giả Đế Tôn cảnh đang bế quan, cũng đều cảm ứng được dao động năng lượng kinh khủng này, lập tức vội vã phóng ra khỏi nơi ở của mình, tìm đến nơi phát ra cỗ lực lượng đó.
Tại nơi giáp ranh với Thanh Dương Sơn Mạch, bảy người ở đây bất kể là tu vi cao hay thấp, đều không khỏi run rẩy toàn thân.
Điều này không liên quan đến ý chí hay lòng can đảm, mà hoàn toàn là do lực lượng áp chế gây ra!
Tu vi kém như hai tên huynh đệ một mập mạp, một mặt xanh kia thì xương cốt toàn thân đều kêu lên răng rắc, sau một lúc đau khổ chống đỡ liền song song ngã xuống bất tỉnh.
Mà bốn người có tu vi Đa nguyên nhất tầng cảnh tại đương trường, tất cả đều dốc sức điều động thánh nguyên trong cơ thể ngăn cản uy áp vô hình kia. Đào chấp sự cũng cùng một dạng, vẻ mặt đau khổ, thân hình vốn không được cao lớn lắm lúc này đang khom lưng xuống chống đỡ, tựa như đang có một tòa núi lớn đặt trên vai hắn vậy.
- Đây là cái gì, đây là lực lượng gì vậy! Đào chấp sự hoảng sợ kêu to.
Tần Triêu Dương và hai tên đạo nguyên cảnh khác của Thanh Dương Thần Điện cũng đều tỏ ra kinh hãi, trong lòng hết sức kính sợ.
Con ngươi Dương Khai đảo một vòng, định phóng thần niệm ra xung quanh tìm hiểu xem luồng lực lượng và uy áp này từ đâu mà ra, nhưng lại phát hiện thần thức của hắn căn bản không thể nào rời khỏi thân thể được, tựa như toàn bộ khu vực không gian này đã bị giam cầm lại rồi vậy!
Vèo...
Bỗng nhiên từ trong hư không bắn tới một cột sáng, một bóng người quỷ dị hiện ra.
Cột sáng tản đi, hình dạng của người này liền hiện rõ trước mặt mọi người.
Người vừa đến đội một chiếc mũ rộng vành trên đầu, chiếc mũ rộng vành hơi chếch, che nửa khuôn mặt lại, không thể nhìn rõ diện mạo ra sao. Nhưng trên cằm của người này lại đâm ra những sợi râu lởm chởm không đều, phối hợp với ánh mắt thấp thoáng như có như không phía sau mũ rộng vành, khiến cho người này trông vô cùng thần bí.
Người đến ăn mặc cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là một nam tử cao lớn, thân dài vai rộng, nhưng lại mặc một bộ trường bào lòe loẹt, dưới chân thì sỏ một đôi giày làm bằng da hưu, nhìn qua rất lệch lạc!
Người này vừa thong dong vừa hiện thân, Tần Triêu Dương lập tức trợn tròn mắt, mừng rỡ thốt lên: - Cao nhân!
Dương Khai nghe hắn gọi như vậy, liền biết ngay người này chính là chủ nhân của tấm lệnh bài.
Quả nhiên đúng như hắn phán đoán, thực lực của người này đã đến mức đăng phong tạo cực, ít nhất cũng là cường giả có cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh! Từ cảm giác trên người lão truyền đến cho thấy, lão còn mạnh hơn cả Phượng Di!
Quan trọng nhất chính là...
Người trước mặt cũng không phải là thực thể, mà chỉ là một hư ảnh!
- Người tới là ai, từ đâu tơi?! Kia Đào chấp sự bị hù dọa cho suýt tè ra quần, nếu không phải đang ở trên địa bàn nhà mình, chỉ sợ hắn đã sớm bỏ trốn mất dạng. Nhưng cho dù như vậy, khi hắn lên tiếng chất vấn cũng không dám nhìn thẳng vào người nọ, chỉ sợ sẽ chọc giận đối phương.
- Thanh Dương Thần Điện sao... Người thần bí kia khẽ ngẩng đầu nhìn, rồi tự nói một mình. Lão căn bản không để ý đến phản ứng của Đào chấp sự, mà chỉ quay đầu nhìn về phía Tần Triêu Dương nói: - Mới mười mấy năm không thấy, mà đã già như vậy rồi nhìn dáng vẻ của ngươi, những năm qua có lẽ cũng đã dốc hết tâm huyết rồi.
- Đại đại nhân! Tần Triêu Dương rưng rưng hàng lệ nóng, nói ra một câu rồi nghẹn ngào không nói nên lời nữa.
- Nếu đã tới đây... vậy ngươi cứ yên tâm mà thoải mái đưa ra yêu cầu là được. Người nọ khẽ mỉm cười, ánh mắt chuyển động, bỗng nhiên dừng lại trên người Dương Khai, ngạc nhiên nói: - Ngươi cũng ở đây hả...
Sắc mặt Dương Khai chợt biến đổi, nuốt nuốt nước miếng, nói: - Vị đại nhân này biết ta sao?
- Ha ha...
Người nọ chỉ cười không nói, tỏ ra hết sức thần bí, thật dễ khiến cho người ta nổi giận trong lòng, hơn nữa hư ảnh này chỉ duy trì được thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở đã có dấu hiệu tan biến. - Đã đến giờ rồi sao, thật là đáng tiếc mà...
Nói xong, vậy mà hư ảnh kia lại thật sự biến mất trước mắt mọi người, cũng không biết rốt cuộc lão nói đáng tiếc ở đây là gì.
Hư ảnh vừa biến mất, thiên địa dị tượng cũng đồng thời biến mất theo, uy áp khiến người ta run sợ kia hiển nhiên cũng đã không còn sót lại chút gì rồi.
Đương trường liền truyền ra tiếng thở hổn hển của mọi người.
- Bịch bịch bịch... Chợt có âm thanh của đồ vật gì đó rơi xuống đất truyền đến.
Mọi người nghe tiếng động liền quay lại nhìn, đột nhiên phát hiện thứ rơi trên mặt đất không ngờ chính là những mảnh vỡ của tấm lệnh bài mà lúc trước Đào chấp sự vừa bóp nát. Có khoảng 4, 5 mảnh, khi cường giả thần bí kia biến mất liền rơi xuống.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Đào chấp sự trở nên trắng nhợt, sao còn không biết mình đã phạm vào sai lầm tày trời rồi chứ!
Tấm lệnh bài mà hắn bóp nát kia, hiển nhiên là có lai lịch rất lớn, nếu không bọn họ cũng sẽ không gặp phải hư ảnh của vị cường giả kia.
Có lẽ lúc vị cường giả kia luyện chế lệnh bài đã truyền lực lượng vào trong đó, một khi lệnh bài bị hủy, sẽ có hư ảnh xuất hiện!
- Ta không cố ý... Ta không cố ý mà... Đào chấp sự hoảng sợ như chó nhà có tang, liền vội vàng chạy tới, trên đường chạy còn ngã sấp ngã ngửa, thật vất vả mới chạy đến chỗ những mảnh lệnh bài vỡ vừa rơi xuống, nhặt lên.
Nhưng những mảnh lệnh bài kia, trong nháy mắt chợt hóa thành bụi phấn, chảy qua kẽ tay hắn, tan biến theo gió
- Xong rồi, xong rồi... Đào chấp sự thấy vậy, lập tức toàn thân cứng ngắc.
Vèo vèo vèo...
Tiếng xé gió liên liên tiếp truyền, xung quanh chợt hiện ra đầy bóng người.
Những người này trẻ có già có, nam có nữ có, từ những phương hướng bất đồng chạy tới, nét mặt mỗi người như lâm đại địch. Đợi sau khi thần niệm của họ đảo qua hiện trường, lại nghi hoặc nhìn nhau.
Bởi vì, luồng dao động năng lượng và uy áp lúc trước bọn họ cảm ứng được ở đây, giờ phút này đã hàn toàn biến mất không thấy!
- A! Hai tên Đạo Nguyên Cảnh của Thanh Dương Thần Điện còn lại vừa thấy những người này, liền vội vàng tham bái.
- Thuộc hạ bái kiến phó điện chủ, bái kiến chư vị hộ pháp trưởng lão!
Những người này, không ngờ đều là cường giả Đế Tôn cảnh, là chiến lực đứng đầu nhất của Thanh Dương Thần Điện!
Dương Khai nhìn qua những người này, khi thấy được mỹ phụ xinh đẹp đứng ở phía sau, hắn không khỏi rụt cổ lại, chửi thầm trong lòng.
Người này không phải là Cao Tuyết Đình, người trước kia đã giao thủ với hắn ở bên ngoài thì là ai chứ!
Mặc dù Dương Khai đã đoán trước rằng, lần này đến Thanh Dương Thần Điện, có lẽ hắn sẽ có cơ hội gặp lại mỹ phụ này, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!
Hai người đã từng giao thủ sơ qua, cho dù lúc đó Dương Khai bị ma khí quấn thân, làm cho người ta nhìn không thể rõ mặt mũi hắn, nhưng lỡ như Cao Tuyết Đình nhận ra hắn thì xong.
Người Dương Khai không muốn nhìn thấy nhất, chính là nữ nhân này...
- Ai đã đến đây! Một lão giả có khuôn mặt già nua, nhìn qua khoảng bảy tám chục tuổi, ánh mắt uy nghiêm quét qua toàn trường, rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Khí tức của lão giả này thâm sâu như biển, so với Cao Tuyết Đình hiển nhiên là cường đại hơn nhiều, cùng với Tiêu Vũ Dương lúc trước Dương Khai bái kiến không sai biệt lắm, phải là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh!