Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn uống một hồi, đồ ăn rất nhanh tiêu hóa hết sạch

Ma tộc nhân kia không có chút giác ngộ gì há miệng mắc quai, vẫn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Dương Khai, giống như nhìn một con kiến, trong đôi mắt một cỗ xem thường

- Có gì muốn hỏi sao?

Người kia hừ hừ, y cũng thấy ý đồ khi Dương Khai thể hiện thiện ý với mình

Dương Khai cười ha hả, đầu tiên là tự báo về mình, rồi nói:

- Còn chưa thỉnh giáo bằng hữu cao tính đại danh

Người kia nhíu mày, nhìn như có chút không muốn nói ra tục danh của mình cho lắm, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn thản nhiên nói:

- Câu Xích!

Dương Khai hít mũi một cái, không có chút phản ứng gì, ngược lại là An Linh Nhi ngơ ngác một chút, bỗng nhiên che cái miệng nhỏ, kinh hô một tiếng

- Sao vậy?

Dương Khai quay đầu nhìn nàng

- Ngươi là Câu Xích?

An Linh Nhi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Ma tộc nhân kia

- Không sai!

- Trời ạ, ngươi lại là Câu Xích. Sao ngươi lại bị bắt đến đây?

- Y rất nổi danh sao?

Dương Khai kinh ngạc nhìn An Linh Nhi hỏi

Câu Xích hừ hừ, bĩu môi nói:

- Tiểu tử Nhân tộc như ngươi vốn là một người nhanh trí, sao mà bây giờ là có vẻ ngu ngốc như vậy?

- Thật là ngại, ta thực sự là chưa từng nghe nói về ngươi.

Dương Khai thản nhiên cười

An Linh Nhi mím môi đỏ mọng, hạ giọng nói:



- Cái tên Câu Xích tuy là ta đã từng nghe, nhưng không phải là quá nổi danh, nổi danh là phụ thân của y! Là một trong Tứ đại Ma tướng, Câu Quỳnh!

- Lão tử ngươi là Ma tướng?

Dương Khai cũng hoảng sợ

Danh tiếng Ma tướng, từ lâu hắn đã nghe nói qua. Trong Hung Sát Tà Động của Thượng Vân Tà Địa, hắn cũng đã từng chém giết một vị phân thần của Ma tướng! Sau khi đến Thông Huyền đại lục, hắn còn biết được thực lực khủng bố của Ma tướng từ miệng Thủy Linh, nên biết rõ Ma tướng là nhân vật như thế nào.

- Lão tử ta là lão tử ta, ta là ta!

Câu Xích lộ bộ mặt không muốn mượn uy danh của cha mà ngạo nghễ

- Ngươi có lão tử lợi hại như vậy, sao lại bị bắt đến nơi này?

Dương Khai cũng kinh ngạc

Câu Xích sắc mặt ngượng ngập, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Khai, thở dài thật mạnh:

- Lật thuyền trong mương, đừng đề cập đến chuyện đó nữa, đợi lão tử rời khỏi nơi này, nhất định sẽ triệu tập nhân thủ, san nơi này thành bình địa

- Mong ngươi tâm thanh sở toại

Dương Khai thuận miệng nói có lệ một câu, lại nói:

- Còn về nơi này, ngươi biết được bao nhiêu?

- Không nhiều

Câu Xích lắc đầu, cũng không như trước bài xích Dương Khai, đại khái cũng cảm thấy câu nói kẻ thù của kẻ thù sẽ là bằng hữu có chút đạo lý, có ý liên thủ với Dương Khai, xem ra có thể tìm được con đường sống

- Bọn ta chỉ biết người ở đây tự xưg là Dương tộc, bọn họ hình như vốn dĩ là có một thế lực rất lớn ở Nhân tộc, nhưng mà vì tu luyện công pháp và có quan hệ với cây Thần Thụ kia, làm cho bản chất của bọn họ bây giờ biến đổi có chút không giống Nhân tộc, liền gắn cho mình một tên chủng tộc mới

- Thần Thụ?

Dương Khai nhướn mày, mơ hồ nhớ lại lúc bản thân mình chưa tỉnh, một tộc nhân Dương tộc trên đường dẫn mình đến đại điện có nhắc tới Thần Thụ gì đó, còn muốn biến mình thành dinh dưỡng cho Thần Thụ

- Ừm, là căn nguyên gốc rễ của Dương tộc bọn họ! Lúc mà ngươi tới không thấy cây đại thụ nào không giống bình thường sao? Năng lượng thuộc tính dương sở dĩ nồng đậm như vậy, hoàn toàn là vì có quan hệ với cây Thần Thụ kia! Nếu không, cấp bậc ma nguyên như ta há phải chịu sự áp chế này?

Ma tộc nhân gọi năng lựơng trong cơ thể bản thân là ma nguyên, cái này giống với chân nguyên của võ giả Nhân tộc

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai chậm rãi lắc đầu, hắn chưa từng thấy Thần Thụ gì cả. Có lẽ vì hắn và An Linh Nhi từ cửa vào tiểu huyền giới này bằng một lối khác.

- Cây Thần Thụ kia rất cổ quái, có thể tự chủ mà sản sinh ra năng lượng thuộc tính dương, chẳng qua là nghe nói mấy năm gần đây Thần Thụ xảy ra chút bất trắc, có chút không ổn định, vì để duy trì ổn định sức khỏe cho Thần Thụ, Dương tộc nhân ở đây liền bắt đầu bắt người từ ngoài vào, mà nơi vào duy nhất của bọn họ, lại là Ma cương của ta. Nên bị bắt vào đây, toàn là người trong tộc của ta, hai người các ngươi quả là kỳ lạ, sao lại bị bắt vào đây?

- Cửa vào đây không chỉ có một, chúng tôi không cẩn thận xông vào đây

Dương Khai thuận miệng giải thích

- Ồ, vậy thì khó trách rồi.

Câu Xích khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói:

- Ban nãy có năng lượng dao động bất thường, chắc hẳn là các ngươi cũng cảm nhận được rồi, đó là tình trạng xuất hiện của Thần Thụ. Mỗi khi đến lúc ấy, bọn họ buộc phải bắt vài người ra, lấy tinh hoa tiên huyết và huyết nhục của người trong tộc ta hóa thành chất dinh dưỡng cho Thần Thụ, trấn an Thần Thụ

Vậy mấy người bị bắt ra ngoài đó…

- Chết rồi!

Câu Xích cười lạnh vài tiếng

- Hơn nữa không qua bao lâu nữa, sẽ đến lượt bọn ta! Ngươi cũng thấy rồi đó, nơi đây không còn lại bao nhiêu người trong tộc ta rồi

Dương Khai sắc mặt khẽ biến, hai bên trái phải trong lao phòng ở nơi này, có lẽ chỉ còn lại mười một mười hai người, mặt khác người bị giam giữ trong mấy lao phòng còn không nhiều, mỗi lần Thần Thụ xuất hiện tình hình là bọn họ liền lấy mấy người huyết tế, quả thật là không bao lâu nữa thì người ở đây sẽ chết hết



Dương tộc nhân ở đây đều là Ma tộc nhân bắt từ trong Ma cương, thời gian dài tất nhiên sẽ gây chú ý và cảnh giác, chắc hẳn là bên Ma cương đã có điều phòng bị, để bọn họ không được như ý nữa

- Mấy hôm trước thứ quả mà ngươi được ăn, chính là quả của Thần Thụ đó

Câu Xích chau mày giải thích nói

- Nhìn tiểu tử nhà ngươi ăn ngon như vậy, hơn nữa hơi thở trên người làm cho người ta chán ghét, chắc hẳn ngươi tu luyện công pháp thuộc tính dương đúng không?

Dương Khai khẽ vuốt cằm

- Vậy ngươi có thể có mấy ngày cao chính không lo, trước khi mấy người ở đây chưa bị giết chết hết, bọn họ chắc hẳn là không động tới ngươi. Thần Thụ kia thích nhất là người như ngươi làm chất dinh dưỡng, bọn họ chắc sẽ đem ngươi để lại thời điểm cuối cùng sử dụng

Câu Xích nói xong, bộ mặt có chút hả hê, cười lạnh ha hả không ngừng, khiến cho An Linh Nhi nổi hết cả da gà

- Đa tạ tương cáo

Dương Khai ôm quyền nói

Câu Xích cười gian, có vẻ đầy thâm ý nhìn An Linh Nhi, nói:

- Tiểu tử, nếu ta là ngươi, sẽ nhân cơ hội này tha hồ hưởng lạc, mỹ nhân bên cạnh mà không thấy ngươi động tay chân, chẳng lẽ ngươi ở phương diện này có vấn đề sao? Ngươi như vậy là không được, sẽ khiến mỹ nhân thất vọng đó

Câu nói vừa nói ra, đámMa tộc nhân còn sót lại phát ra một trận cười vang

Dương Khai sắc mặt tối sầm lại, lập tức cảm thấy tên đó có chút đáng ghét, An Linh Nhi càng nắm thật chặt quần áo, oán hận trừng mắt nhìn Câu Xích, trốn sau lưng Dương Khai



Sau ngày cùng Câu Xích tâm sự một phen, Dương Khai có chút hiểu được thế cục trước mặt, trong lòng ít nhiều có sự chuẩn bị tâm lý

Mà sau khi nếm trải mùi vị của rượu ngon đó, cái tên Câu Xích cũng biến thành có chút chẳng biết xấu hổ, mỗi khi Dương tộc nhân lại đem thức ăn tới, y lúc nào cũng từ chỗ Dương Khai lấy hai chai rượu ngon

Dương Khai cũng không để ý, cố gắng hết sức chia sẻ thức ăn

Mười mấy ngày chung sống với nhau, Câu Xích cũng không còn kiêu căng như trước nữa, tuy là tới mức xưng huynh đệ với Dương Khai, nhưng thái độ cũng hòa nhã không ít

Nhưng mà khiến Dương Khai cảm thấy không có gì nói là, tên lưu manh này cứ hay giật giây kêu mình làm chuyện đó với An Linh Nhi, mỗi khi tới lúc này, An Linh Nhi luôn đỏ mặt, vẻ mặt nhu nhược mà nhìn Dương Khai

Bị giam giữ tại nơi này, từng giây từng phút đều lo lắng đề phòng, nói không chừng một ngày nào đó khó giữ tính mạng, nên đám người trong Ma tộc này không kiêng nể gì tự nhiên sẽ nghĩ tìm chút niềm vui

Mười mấy ngày này, Dương Khai có hai lần cảm nhận được năng lượng thuộc tính dương dao động không ổn định, chắc hẳn lại là Thần Thụ xuất hiện tình hình gì đó

Không ngoài dự tính, hai lần này đều có Ma tộc nhân bị bắt ra ngoài, cũng chưa lần nào quay về

Từng ngày từng ngày trôi qua, người trong Ma tộc bị giam giữ ở lao phòng càng ngày càng ít, tâm tình mọi người dần dần trầm trọng

Cách ngày chết chỉ sợ là không xa, mọi người đã ý thức được vấn đề này

Không khí rất ngưng trọng, chỉ có hai người Dương Khai và Câu Xích có vẻ như không có chút lo lắng gì, dường như đã coi nhẹ cái chết

Lúc nhàn hạ, Dương Khai luôn luôn tu luyện, không bỏ qua bất cứ cơ hội nâng cao thực lực của mình

Hắn biết, ngày mà bản thân bị bắt ra ngoài, hắn buộc phải buông tay đánh cược một lần. Trong tiểu huyền giới này, có phải có thể sát chu sinh thiên, chút tích lũy và nỗ lực này cũng là mấu chốt

Nhập Thánh Cảnh trở xuống, hắn vẫn không để ở trong mắt. Chọc điên hắn, trực tiếp thả Trùng Phệ Hồn ra, khiến cho toàn tiểu huyền giới này sinh linh lầm than, nghĩ chắc là đám người cao tầng của Dương tộc cũng không chịu được hậu quả như vậy, coi đây là uy hiếp, có thể có cơ hội cùng bọn cường giả ngồi xuống nói chuyện

Cho nên hắn cũng không có vẻ là có nhiều khủng hoảng

Đó chính là đòn sát thủ của hắn, không đến thời điểm cuối cùng hắn cũng không định bại lộ

Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, trên cơ bản là cứ cách năm ngày liền có người bị bắt ra ngoài, hơn nữa theo sự trôi qua của thời gian, Dương Khai cảm thấy tần suất không ổn định của Thần Thụ kia giống như càng ngày càng thường xuyên



Người còn lại trong địa lao cũng chẳng còn bao nhiêu

Ngoại trừ Dương Khai và An Linh Nhi ra chỉ còn lại có Câu Xích và hai người còn sót lại trong lao phòng

Tiếp theo, chắc sẽ tới lượt bọn họ, cảm giác như ngàn cân treo sợi tóc này khiến cho trong lòng mọi người đều sợ hãi, ngay cả Câu Xích đều có chút không quá bình tĩnh

Một ngày, khi cùng với Dương Khai uống rượu, Câu Xích bỗng nhiên mở miệng nói:

- Bằng hữu, coi ra ngươi cũng là nam nhân, nếu thật là cái chết đến gần, ngươi có phản kháng hay không?

- Ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội phản kháng?

Dương Khai cười ha hả một tiếng

- Bọn họ không có giam cầm chân nguyên của ngươi, cơ hội của ngươi lớn hơn ta

- Nếu như thế, chắc chắn sẽ không khoanh tay chờ chết

- Tốt, đến lúc đó lão tử sẽ giúp ngươi, nếu mà ngươi có thể chạy thoát sống sót, vậy xin ngươi đến chỗ phụ thân ta một chuyến, bảo ông ấy báo thù cho ta!

Khi nói chuyện, thần sắc của Câu Xích dữ tợn:

- Phải cho bọn họ biết, người trong Ma tộc ta không dễ chọc đâu

Dương Khai thoáng có chút ý nghĩ rồi nhìn y, mơ hồ cảm thấy tên lưu manh này còn ẩn giấu một chút thủ đoạn, không đến nỗi khi bị bắt ra ngoài không có chút sức lực phản kháng

Chẳng qua thủ đoạn của y chắc có hạn, từ khẩu khí khi y nói chuyện là nghe ra được, y không hy vọng mình có đủ cơ hội trốn thoát ra ngoài

Có sự giúp đỡ to lớn của y, có lẽ sẽ có cơ hội! Dương Khai trong lòng có chút vừa lòng


Khi đang nói chuyện, trong không khí truyền lại chút dao động hỗn loạn


Dương Khai, An Linh Nhi và Câu Xích ánh mắt chợt hiện lên một đạo hào quang kinh dị, bất chợt liếc nhìn nhau


- Tới rồi!


Câu Xích hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói


Thần Thụ đó lại một lần nữa không ổn định rồi, thời khắc này trong lao phòng trừ bọn họ ra, chỉ còn sót lại một người trong Ma tộc, lần này thì bọn họ chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng


Thịch thịch thịch thịch...


Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, kèm theo là một tiếng “két” nhẹ vang lên, đám Dương tộc nhân thần sắc âm u lạnh lẽo từ bên ngoài nối đuôi nhau vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK