Đỗ Vạn thần sắc ngưng trọng vạn phần, đánh ra vài đạo linh quyết cuối cùng, chân nguyên rót vào trong đó, tiến hành bước luyện chế cuối cùng.
Sau một lát, lão khẽ vỗ vào lò đan, một viên đan trắng xóa như quả cầu tuyết, lớn bằng móng tay bay ra.
Đỗ Vạn lập tức lấy ra môt cai bình ngọc, cho đan dược vào trong đó, đậy miệng bình lại.
Đan hương nồng đậm, vần vũ trong đan phường.
Đỗ Vạn thoáng cảm thụ viên Thánh đan tự tay mình luyện chế, mỉm cười gật đầu, có vẻ là rất hài lòng.
Mễ Na cùng Diệp Hùng nhìn thấy thế, cũng không khỏi phấn chấn.
Năm vị luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm cùng luyện chế, Đỗ lão là người đầu tiên thành công, từ đó có thể thấy được, về tay nghề luyện đan, lão thực sự đi xa hơn bốn người kia một chút.
Nhưng cũng không ai có động tĩnh gì, mà chỉ yên lặng chăm chú, chờ đợi bốn người kia hoàn thành công việc.
Theo sát sau Đỗ Vạn chính là Khổng Nhược Vũ, sau thời gian một nén nhang, Li Tổn Đan Thánh cấp hạ phẩm đã được luyện chế thành công, được bà cất vào trong bình ngọc.
Nửa canh giờ sau, Thường Bảo, Hà Phong và Hồng Phương lần lượt luyện chế xong.
Năm viên Thánh đan ra lò, lúc này trong đan phường tràn ngập hương đan nồng, hít vào trong mũi cảm thấy cực thoải mái.
Năm vị đại sư đều có vẻ mỏi mệt, nhất là lão Thường Bảo béo ụ, lúc luyện đan mồ hôi đã chảy ra như tắm, giờ thì run lẩy bẩy, mệt lã cả người, liên tục lau mồ hôi trên trán.
Liếc nhìn nhau, năm người hiểu ý cười một tiếng, họ cũng không vội vã so sánh ưu khuyết Thánh đan của mình, mà lấy đan dược khôi phục ra dùng, khoanh chân ngồi xuống đất.
Xem bộ họ cần tạm thời điều khí một lúc.
Luyện chế Thánh đan đối với bọn họ mà nói, cũng là một việc rất tiêu hao tinh lực cùng tinh thần.
Cho tới lúc này, Mễ Na và Diệp Hùng mới dám thở dốc, hồi tưởng lại tất cả những gì vừa nhìn thấy, họ đều cảm thấy thu hoạch cực lớn, hận không thể lập tức vùi đầu vào luyện đan, hóa kinh nghiệm chứng kiến thành tri thức của mình.
- Dương Khai, ngươi cảm thấy trong năm vị đại sư, ai luyện chế tốt nhất? Mễ Na nhìn chăm chăm về phía năm vị đại sư, dò hỏi.
Không nhận được câu trả lời.
Không khỏi quay đầu nhìn sang Dương Khai, nàng phát hiện hắn đang trầm tư suy nghĩ, hồn phách đã bay đi đâu mất, căn bản không nghe thấy câu hỏi của mình.
- Xem ra hắn cũng thu hoạch được không ít. Diệp Hùng cười ha hả. - Con đừng quấy rầy hắn, những gì hắn lĩnh ngộ được hẳn là nhiêu hơn chúng ta.
Dương Khai có biểu hiện như vậy hiển nhiên là đã đắm chìm vào một cảm ngộ bậc sâu, nếu không có được thu hoạch cực lớn, thì đã không có tình trạng như vậy rồi.
Diệp Hùng không khỏi ngưỡng mộ.
- Vâng. Mễ Na vội vàng gật đầu, hơi thở dè dặt, im lặng đợi các vị đại sư khôi phục.
Sau một lát, trong lúc Mễ Na đang nhớ lại những gì vừa học được, khóe mắt thoáng thấy Dương Khai động đậy.
Tò mò nhìn sang, Mễ Na khẽ "ủa" một tiếng.
Nàng phát hiện Dương Khai lấy ra lò đan nhỏ của hắn, rồi lấy ra một thiên tài địa bảo Thánh cấp đặt trước mặt, sau đó tập trung tinh thần, tay đậy lên lò đan, khắc linh trận trong đó.
Chính vào lúc này, năm vị đại sư cuối cùng đã tỉnh lại, Hồng Phương cười lớn một tiếng:
- Thánh đan thì đã luyện chế xong rồi, chúng ta để mấy vị trọng tài này này bình phẩm xem xem đan dược của ai xuất sắc nhất.
- Được thôi. Thường Bảo cười hề hề. - Hy vọng thuật luyện đan cỉa mấy người các ngươi không bị thụt lùi.
- Huynh hãy lo cho mình đi thì hơn. Đỗ Vạn lắc đầu bật cười: - Mấy năm gần đây, hình như huynh chỉ lo cho mỗi cái miệng của mình thôi.
Thường Bảo bĩu môi nói: - Nhưng thuật luyện đan của ta cũng không bị lụt nghề.
Họ vừa nói vừa đứng lên, bước về hướng bọn Dương Khai.
Tới gần, sau khi nhìn thấy động tác của Dương Khai, họ đều ngớ người ra.
- Ủa, tiểu tử này... Muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt bọn lão phu à? Hà Phong cười lớn, tuy là chế nhạo, lại không có chút ác ý nào.
Đỗ Vạn cau mày, bỗng nhiên ý thức được có điểm bất thường, vị luyện đan sư nữ duy nhất, Khổng Nhược Vũ cũng thần sắc ngưng trọng, đưa tay ra hiệu mọi người dừng lại, khoan hẵng tới gần.
Mễ Na và Diệp Hùng khẽ khàng đến đi qua Dương Khai, tới trước mặt năm vị đại sư.
- Đỗ lão, Dương Khai đột nhiên bắt tay luyện đan, hình như học được không ít, đang muốn nghiệm chứng. Mễ Na khẽ nói.
- Ừm. Đỗ lão mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tán dương. - Đừng quấy rầy hắn, hẳn là hắn đang chìm trong trong giác ngộ.
- Giác ngộ? Mễ Na không khỏi nhíu mày. - Luyện đan cũng có khái niệm này sao?
- Đương nhiên là có, con cho rằng chỉ có võ đạo mới có giác ngộ sao? Đỗ Vạn nhẹ giọng giải thích.
- Luyện đan cũng tương tự, một khi xuất hiện tình trạng này, chúng ta sẽ không chú ý đến tất cả những gì xung quanh nữa, trước mắt mình, thế giới của mình, chỉ còn lại cảm ngộ của bản thân, chỉ còn lại lò đan và dược liệu. Thú vị đấy, cũng không biết hắn có thể phá vỡ được chướng ngại trước mắt hay không.
- Nói ra thì, lão thân cũng từng lâm vào trình trạng này một lần cách đây mấy chục năm. Khổng Nhược Vũ nhớ lại. - Đúng như lời như Đỗ sư huynh nói, lúc ấy chẳng gì thấy bất cứ gì cả, chỉ thấy lò đan trước mặt, chỉ muốn luyện chế thành công một viên đan dược... Đáng tiếc về sau bất luận ta cố gắng như thế nào, cũng không thể đạt tới cảnh giới như vậy, ầy, giống với giác ngộ trong võ đạo,chỉ cầu được nhưng chưa chắc ước thấy.
- Thế sau này thì sao ạ? Khổng đại sư, viên đan đó của người có luyện chế thành công hay không? Mễ Na tò mò hỏi.
Khổng Nhược Vũ cười một tiếng, gật đầu nói: - Tất nhiên là thành công rồi, hơn nữa chất lượng còn rất tốt, dược hiệu gần như không bị phí phạm một chút nào, đây chính là thứ ta đắc ý nhất cả đời, đến nay còn đang cất giữ cẩn thận.
- Tốt quá. Mễ Na hai mắt sáng rực, tràn đầy sự ngưỡng mộ.
- Nhưng mọi người không thấy, nguyên liệu mà tiểu tử này chọn có vấn đề à... Hà Phong cau mày. - Những nguyên liệu này, sao đều là nguyên liệu Thánh cấp? Với khả năng của hắn, có thể luyện chế được không?
Nghe lãonói vậy, tất cả mọi người mới ngộ ra, cẩn thận kiểm tra một phen, phát hiện xác thực là như thế, nguyên liệu mà Dương Khai chọn quả nhiên đều là Thánh cấp.
- Hắn muốn luyện Thánh đan? Thường Bảo kêu lên kinh ngạc.
Đỗ Vạn hai mắt tỏa sáng, khẽ cười vài tiếng: - Không khéo hắn có thể luyện chế được Thánh đan thật!
- Đỗ Vạn huynh đừng có nói đùa! Hà Phong lườm lão.
- Luyện chế Thánh đan không dễ, ta và huynh đều biết, cho dù tư chất hắn không tầm thường, biểu hiện xuất sắc, ta cũng thừa nhận hắn có thể phát triển đến trình độ luyện đan sư Thánh cấp, thậm chí sau này thành tựu của hắn sẽ cao hơn chúng ta, nhưng đó là chuyện sau này, với tuổi của hắn hiện tại mà muốn luyện chế Thánh đan, vẫn còn quá sớm.
- Tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ là làm, phải có trở ngại thì mới vững vàng được, đáng tiếc lần giác ngộ này của hắn, nếu là dùng ít nguyên liệu Linh cấp thì tốt rồi, nếu vậy sẽ thu được nhiều hơn. Hồng Phương tỏ ra tiếc nuối.
Thường Bảo và Khổng Nhược Vũ cũng đều thở dài gật đầu, cảm thấy hiện tại Dương Khai muốn luyện chế Thánh đan, quả thật có chút không biết lượng sức.
Đỗ Vạn cười gượng gạo, cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy lão rất hy vọng Dương Khai có thể thành công, nhưng cũng hiểu được, Dương Khai đã chọn việc quá sức mình.
Có thể luyện chế Thánh đan, tức đã là luyện đan sư Thánh cấp rồi, luyện đan sư cấp bậc này toàn bộ đại lục đều không có bao nhiêu người, tất cả đều là bậc lão nhân đã vùng vẫy trong thuật luyện đan nhiều năm.
Dương Khai vẫn còn quá trẻ.
- Chúng ta cũng nên yên lặng theo dõi, đợi lát nữa chỉ điểm cho hắn, như vậy cũng có lợi cho hắn. Khổng Nhược Vũ nói khẽ.
Mọi người gật đầu, yên lặng chú mục vào hắn.
Động tác của Dương Khai không được xuôi như các vị đại sư, nhưng lại rất trầm ổn, cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một bước đều nắm chắc thời cơ hoàn hảo nhất.
Cứ nhìn rồi lại nhìn, các vị đại sư bắt đầu chậc chậc tấm tắc.
Bởi vì kiến thức cơ bản của Dương Khai quá vững chắc, trong quá trình cô đọng dược dịch, mặc dù họ quan sát với ánh mắt đầy xoi mói nghiêm khắc, cũng không tìm ra một sai sót nào.
Hơn nữa, chân nguyên toát ra từ nội thể hắn cũng đầy tinh thuần, không biết khắc linh trận gì trong lò đan, dược liệu cho vào trong đó, dược dịch ngưng luyện ra không lãng phí chút nào.
Những dược dịch được ngưng luyện đó đều bị chân nguyên tinh thuần bao phủ, lơ lửng bên lò đan, chờ đợi được sử dụng.
Cảnh tượng này khắc sâu vào tầm mắt các vị đại sư, họ đều khẽ gật gù, ánh mắt lộ ý khen ngợi.
Trước sau chưa đầy thời gian hai nén hương, tất cả dược liệu đã được ngưng luyện thành dược dịch, tốc độ này càng khiến các vị đại sư không khỏi sững sờ.
Kể cả để cho bọn họ tới làm, cũng sẽ không làm tốt hơn Dương Khai, mà sẽ càng tốn thời gian hơn.
Điều này cũng chứng tỏ, chân nguyên của Dương Khai tinh thuần hơn họ, linh trận xuất sắc hơn.
Ngưng luyện xong dược dịch, Dương Khai tay vung lên, trong lò đan bỗng nhiên bùng ra một luồng sáng, hình như linh trận khắc trong đó đã bị hủy rồi.
Thấy vậy, Thường Bảo không kìm được khẽ kêu lên: - Tiểu tử này, quá khinh suất rôi, linh trận như vậy bị trực tiếp hủy đi, đợi lát nữa mới khắc thì sao mà kịp?
Dược dịch thì đã ngưng luyện ra rôi, cho dù đang bọc trong chân nguyên, nhưng dược hiệu cũng đang bốc hơi, nếu như không nhanh chóng cho vào trong lò đan luyện chế, chỉ tổ lãng phí dược hiệu của dược liệu.
Lúc họ luyện chế, tuy có thay đổi linh trận, nhưng trước đó đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, sẽ không xảy ra hỏng hóc nào, tạo ra một linh trận khác dựa trên cơ sở của linh trận vốn có, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cũng có thể bảo đảm dược hiệu.
Nhưng Dương Khai lại trực tiếp hủy linh trận vốn có đi.
Mọi người không khỏi lo lắng, họ như thể đã nhìn thấy cảnh Dương Khai luyện chế ra đan dược phế phẩm, giết chết những nguyên liệu Thánh cấp kia một cách không thương tiếc.
Thường Bảo vừa dứt lời, lò đan vừa lóe lên một tia sáng lại tỏa ra chút hào quang yếu ớt, các vị đại sư nhãn lực không tầm thường, nhìn thoáng qua đã thấy được từng đường vân nổi lên những dấu vết lưu chuyển trong lò đan.