Dương Khai cười khẩy, Ba Thanh Nham không hổ là lão cáo già, lời lẽ sặc một mùi rằng Dương Khai là khách, Ba Thanh Nham là chủ, chỉ còn thiếu việc nói thẳng đây là địa bàn của nhà gia, ngươi đã sống ở đây thì đằng nào cũng phải nể mặt.
Ba Thanh Nham cũng biết mình chẳng còn uy tín gì trước mặt hai người này nữa, nói xong cũng không quan tâm thái độ của họ, chỉ chắp tay chào Dương Khai một cách thân thiện rồi quay người rời đi.
Gã nam tử tên Ô Khắc vẻ mặt phức tạp, lúc thì nhìn Vũ Y, lúc lại nhìn Dương Khai, sự đố kỵ trong mắt như muốn bắn thẳng ra ngoài, y không ngờ Vũ Y vừa rời khỏi gia tộc đã bấu víu được hai bằng hữu mạnh đến vậy.
Mấy nữ tử trẻ trung đi theo Ba Thanh Nham thì lại nhìn Vũ Y đầy ngưỡng mộ, đi vài ba bước lại ngoái lại, liên tục nhìn trộm Dương Khai, cứ như chỉ cần hắn nói một câu, họ sẽ lập tức ngã lại gần.
Sau một lúc, chỉ còn lại bốn người Dương Khai, Dương Viêm, Vũ Y và Dư Phong, cả Long Huyệt sơn đến chim chóc và thú rừng cũng mất dạng.
Mắt Vũ Y đỏ gay, cười gượng một tiếng:
- Dương Khai, để huynh chê cười rồi.
- Sao họ có thể làm vậy được?
Dư Phong cũng than thở, trước đây họ còn thấy vinh dự khi mình là người của Hải Khắc gia tộc, nhưng lần này xảy ra biết bao nhiêu chuyện, thái độ của người trong gia tộc khi đối diện những chuyện này đã trực tiếp lật đổ mọi tự hào và lòng trung thành lâu nay của họ với gia tộc. Thậm chí Vũ Y còn thà tự tuyên bố thoát li gia tộc, Ba Thanh Nham có thể trực tiếp ra tay ép nàng về lĩnh gia pháp, cho dù có bị đánh chết, cũng không muốn nhìn thấy một trưởng lão như lão lại hai mặt, đầu cơ trục lợi như vậy.
Gia tộc yếu đuối như thế hoàn toàn không như cái mà nàng nghĩ.
Dương Khai biết nàng đang nghĩ gì, điềm đạm nói:
- Thế giới này lấy sức mạnh làm trọng, không có sức mạnh thì chỉ có thể làm theo ý người khác, không dễ sinh tồn.
Vũ Y như có vẻ hiểu được, ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt là sắc thái mông lung.
Dư Phong thì không nghĩ nhiều như nàng, hơi lo âu:
- Dương Khai, hôm nay huynh giết chết Từ Chí Thâm, người của Từ gia sẽ không bỏ qua đâu. Lúc trước chúng không biết huynh lợi hại đến vậy, nên hôm nay chỉ phái một người đến. Đợi sau khi mấy tên còn sống trở về báo tin, ta nghĩ người của Từ gia sẽ còn đến nữa, hai người nên đi mau thì hơn, chậm trễ e sẽ sinh biến.
Dương Khai còn chưa nói gì, Dương Viêm đã chen vào:
- Đi cái gì mà đi, không đi. Cho ta chút nguyên liệu, ta bố trí vài trận pháp ở đây là được.
Dương Khai cũng không muốn đi, và sẽ không đi. Tạm không nói việc hôm nay đã làm liên lụy Vũ Y và Dư Phong, dưới lòng đất Long Huyệt sơn vẫn còn một quặng Không Linh Tinh lớn nữa, nếu đi thì cũng phải đợi Thạch Khổi lấy hết Không Linh Tinh trong quặng rồi hẵng bàn.
Hắn tu luyện sức mạnh không gian, cần lượng lớn Không Linh Tinh, bỏ qua quặng này thì khó kiếm được quặng khác.
Trước khi Dương Khai không biết trình độ trận pháp của Dương Viêm đến đâu, nhưng thấy biểu hiện hôm nay của nàng rất đáng ngạc nhiên, nên cũng yên tâm nhiều hơn.
Huống hồ, hiện giờ hắn cũng là Thánh Vương Cảnh, tuy không biết có thể so với võ giả Phản Hư Cảnh hay không, nhưng nếu Từ gia có cường nhân bậc này, bao nhiêu tên hắn cũng không sợ.
- Cô muốn nguyên liệu gì?
Dương Khai hỏi.
- Khoáng thạch, cả nguyên liệu dùng để tu luyện nữa, chỉ cần không phải nguyên liệu luyện đan thì đều được.
- Chỗ ta có một ít đấy.
Vũ Y kiểm tra nhẫn không gian của mình.
- Ta cũng có, mà không nhiều, hơn nữa đẳng cấp cũng không cao.
Dư Phong cũng nói.
- Không sao, để Dương Khai đi mua là được rồi.
Dương Viêm cười hì hì, người khác không biết Dương Khai giàu có đến đâu, chứ nàng thì biết. Bí bảo mọi lần nàng luyện chế đều đưa Dương Khai mang đi đổi thánh tin rồi, huống chi hắn còn nhiều Không Linh Tinh đến vậy, bán đi một viên thôi là được mấy vạn thánh tinh rồi.
- Ta vừa đột phá, cần củng cố tu vi. Dư Phong, phiền huynh đi một chuyến tới Thiên Vận Thành vậy.
Dương Khai vừa nói, vừa lấy ra năm vạn viên thánh tin thượng phẩm từ không gian Hắc Thư, bỏ vào túi Càn Khôn đưa cho Dư Phong.
Tuy chưa từng nhìn thấy loại bí bảo cất giữ cấp thấp này, nhưng Dư Phong nhận lấy, thần thức quét qua một vòng, y vẫn biến sắc:
- Nhiều thánh tinh vậy?
Số thánh tinh này gần như bằng lợi nhuận một năm của cả Hải Khắc gia tộc, không ngờ Dương Khai lấy bừa ra một phát là có, điều này khiến y rất kinh ngạc, nghĩ mãi không hiểu trong thời gian ngắn như vậy, Dương Khai làm cách nào có được món của cải lớn đến thế.
Dù sao thì ban đầu lúc tìm được hắn, nhẫn không gian duy nhất trên tay hắn cũng bị y lấy mất, cũng coi như không còn gì trên người nữa.
Mặt khác, Dương Khai tự nhiên lấy ra nhiều thánh tinh đến vậy đưa cho y, cũng khiến Dư Phong có cảm giác được tín nhiệm, vội vàng nói:
- Dương huynh yên tâm, ta nhất định sẽ mua về nhiều nguyên liệu nhất với giá tốt nhất.
Rồi nhìn sang Vũ Y căn dặn:
- Tiểu thư thì tạm thời là phiền hai người trông nom.
Dương Khai gật đầu, lúc này Dư Phong mới bay về phía Thiên Vận Thành.
Về Dư Phong, Dương Khai vẫn khá yên tâm, có thể vì Vũ Y mà trở mặt với trưởng lão nhà mình, nam nhân như vậy tuy hơi ngốc, nhưng không có nhiều tâm cơ.
- Vũ Y, cô đi nghỉ trước đi, trông sắc mặt xấu quá.
Dương Khai nói với Vũ Y.
Vũ Y khẽ gật đầu, im lặng đi cùng Dương Viêm vào trong sơn động.
Trở lại sơn động, Dương Khai dọn dẹp nhẫn không gian và không gian Hắc Thư của mình, những thứ không dùng đến đều ném hết cho Dương Viêm. Bản lĩnh của Dương Viêm hắn đã biết rồi, nay cần bố trí trận pháp để bảo vệ sơn động này, nguyên liệu càng nhiều thì càng tốt.
Cầm Mộc thuộc tính Lôi sinh ra từ cái chết của yêu thú bậc mười Lôi Loan thì Dương Khai giữ lại, tác dụng của thứ này hắn phải bàn bạc rõ ràng với Dương Viêm mới được.
Xử lý xong số này, hắn mới bày ra mấy chục viên thánh tinh thượng phẩm bên cạnh, ngồi trong Tụ Linh Thất Thái Kỳ, bắt đầu củng cố cảnh giới Thánh Vương Cảnh.
Nếu là thăng cấp một cảnh giới nhỏ, thì việc củng cố không quan trọng mấy, nhưng đại cảnh giới thì bắt buộc phải làm, điều này rất có lợi cho việc tu luyện sau này.
Phong ba ở Long Huyệt sơn tạm thời lắng xuống, nhưng ở Hải Khắc gia tộc thì lại náo động.
Một nam bằng hữu của Vũ Y tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh giết chết Từ Chí Thâm với tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, cướp đi hai bí bảo của lão, một nữ bằng hữu khác không chỉ là luyện khí sư Thánh cấp, mà còn là một vị đại sư tinh thông trận pháp!
Tin tức này truyền khắp Hải Khắc gia tộc, tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
- Thanh Nham, ngươi nói tên thanh niên Dương Khai đó đã giết chết lão cáo già Từ Chí Thâm? Nhưng ngươi có tận mắt nhìn thấy?
Giữa đại điện nghị sự của gia tộc, một lão già râu dài ngồi trên vị trí đầu chậm rãi hỏi, trong lời nói có chút gì đó không tin tưởng.
Đây là đương kim gia chủ của Hải Khắc gia tộc, Y Ân.
Không phải Y Ân lão không muốn tin Ba Thanh Nham, chỉ là chuyện lần này thực sự quá khó tin. Nếu nói Dương Khai giết chết một Thánh Vương nhất tầng cảnh thì còn có thể, nhưng Từ Chí Thâm là ai? Là một trưởng lão của Từ gia, là một trong số những người mạnh nhất Từ gia, kể cả lão đích thân ra tay cũng chưa chắc thắng được, nếu Từ Chí Thâm lấy ra Bách Nhạc Đồ, lão chỉ còn cách bỏ chạy.
Nếu chuyện này là do người khác nói ra, thì Y Ân chỉ cười cho qua, chắc chắn sẽ không cho là thật, nhưng sao cứ phải là Ba Thanh Nham.
Chẳng những Y Ân nghi ngờ, mà mười mấy trưởng lão trong đại điện cũng nhìn Ba Thanh Nham với vẻ mặt kỳ quái.
- Lão Ba, có phải ông luyện quá hóa hồ đồ rồi không? Ban ngày ban mặt triệu tập bọn ta chỉ vì lời bịa đặt này, chẳng vui gì hết.
Một trưởng lão tên Ngõa Luân ngồi bên trái bật cười.
- Đúng vậy đó Ba trưởng lão, ông muốn nói đùa thì ta đề nghị đổi chuyện khác, chuyện này không buồn cười chút nào.
Một mỹ phụ thân hình đẫy đà có vẻ bất mãn, đây là một vị cung phụng của Hải Khắc gia tộc, tên là Hoàng Quyên.
- Thanh Nham, nói rõ xem, ta tin ngươi không phải kẻ không biết chừng mực!
Y Ân nhìn Ba Thanh Nham.
Ba Thanh Nham không biến sắc, lão biết lời mình nói có hơi khó tin, nếu người khác nói vậy với lão, lão cũng sẽ không dễ dàng đi tin được, nên không hề để tâm tới lời chế nhạo của Ngõa Luân và Hoàng Quyên, chỉ vung một tay về phía sau:
- Vào hết đi.
Mười mấy người kéo nhau vào, những người này đều thuộc lớp hậu bối của Hải Khắc gia tộc, chính là nhóm người cùng Ba Thanh Nham đến Long Huyệt sơn, sau khi vào tới nơi, tất cả đều đồng loạt thi lễ.
Các trưởng lão đều biết Ba Thanh Nham muốn làm gì, nên cũng im lặng chờ đợi.
- Ô Khắc, ngươi hãy thuật lại chuyện hôm nay ngươi nhìn thấy cho gia chủ và các trưởng lão nghe, không được giấu diếm điều gì, cũng không được thêm bớt, bằng không gia pháp chờ sẵn!
Ba Thanh Nham thản nhiên nói.
Ô Khắc vội vàng chắp tay đáp, lần lượt kể hết lại chuyện hôm nay Từ Chí Thâm kéo người tới Long Huyệt sơn gây chuyện với Dương Khai, rồi tới cuộc chiến sau đó. Tiểu tử này miệng lưỡi không tệ, tuy lúc đó chắc nhìn ra được gì, nhưng miêu tả lại thì vô cùng tỉ mỉ, gần như tái hiện lại được toàn cảnh.
Khi nghe tới đoạn Vũ Y và Dư Phong vì bảo vệ Dương Khai mà thoát li gia tộc, đối đầu với Ba Thanh Nham, nhiều trưởng lão sắc mặt lập tức trở nên khó coi, yêu cầu gia chủ phái người đi bắt nha đầu đó về xử theo gia pháp để răn đe.
Song rất nhanh, họ không nhắc đến vấn đề này nữa. Dương Khai cướp đoạt U Ảnh Hồn Tơ của Từ Chí Thâm, xóa đi dấu vết thần hồn của Từ Chí Thâm chỉ trong nháy mắt, ép lão sử dụng Bách Nhạc Đồ, tung ra sáu hư ảnh ngọn núi, được bốn ngọn núi bảo vệ mà vẫn bị đám mây tạo thành từ thứ lửa đen kịt thiêu chết, sau đó là cảnh đột phá khủng khiếp của Dương Khai lên Thánh Vương Cảnh...
Tất cả trưởng lão đều nghẹn họng, cơ hồ không dám tin vào tai mình.
Họ đã gần tin rồi, vì lúc nãy, họ cảm giác được một vài điều dị thường ở thiên địa linh khí, Long Huyệt sơn cách chỗ này không quá xa, họ tất phát giác ra, chỉ là không để ý mà thôi.
Hóa ra đó là động tĩnh từ việc một người đột phá lên Thánh Vương Cảnh!
Ô Khắc nhanh chóng kể xong, Ba Thanh Nham nhìn mười mấy người còn lại hỏi:
- Lời của Ô Khắc nói có nửa câu dối trá nào không?
Mười mấy người đó đều lắc đầu:
- Không ạ.
- Chuyện hôm nay, các ngươi cũng tận mắt nhìn thấy?
- Vâng thưa trưởng lão!
Họ gật đầu.
- Được rồi, các ngươi lui ra đi.
Ba Thanh Nham phất tay, mười mấy người hành lễ rồi đồng loạt lui ra.