Nó chẳng những có thể nối chặt sinh mệnh của hai người, mà thậm chí còn khiến cả hai bỗng dưng nảy sinh tình cảm với nhau, khiến đôi bên không nỡ rời xa nhau.
Dương Khai nghĩ bụng, nếu lúc đó Tuyết Nguyệt không phải thi triển với một thanh niên, mà với một lão già đất đã chôn tới cổ hoặc một nữ tử, thì kết quả sẽ ra sao?
Đừng nói cũng biến cả hai người thành tình nồng ý mật chứ?
Nghĩ đến khả năng này, Dương Khai không kìm được rùng mình.
Có điều hiện giờ thì ổn rồi, Xích linh hồn đã được giải trừ khi cả hai bên đồng ý. Thứ cảm xúc gượng ép ở Dương Khai cũng theo đó mà tan biến, bây giờ ngoài một chút tiếc nuối ra, thì hắn không còn thấy lưu luyến như lúc nãy nữa.
Bất luận là từ dung mạo, thân phận hay tu vi, Tuyết Nguyệt cũng là một nữ nhân tốt, là nam nhân thì sẽ thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ mối lương duyên này.
Ngay khi Xích linh hồn được giải trừ, Dương Khai liền đưa tay xé hư không, vượt qua hơn nghìn dặm.
Tuyết Nguyệt đã nói, một khi không có Xích linh hồn trói buộc, nàng cũng không biết mình sẽ làm gì, Dương Khai phỏng chừng, rất có thể sẽ là đuổi cùng giết tận.
Hắn biết nhiều bí mật của nàng như vậy, lại còn ôm ấp nàng, với tính cách tàn độc của nàng, để cho hắn yên ổn rời đi mới là lạ.
Cho nên Dương Khai mới ngự sử Tinh Toa rời Vũ Bộc Tinh trước, giải trừ Xích linh hồn với Tuyết Nguyệt ở một khoảng cách cực hạn, chính là vì muốn cho mình một chút thời gian chạy trốn, tránh để Tuyết Nguyệt trở mặt ngay lập tức, đến lúc đó, muốn chạy cũng khó.
Thi triển xé không gian liên tục mười lần, Dương Khai đã đi xa vạn dặm, vừa nhét một viên đan khôi phục thần thức vào miệng, vừa ra sức ngự sử Tinh Toa, liều mạng chạy trốn.
Hắn cứ cảm giác sau lưng có một luồng sát khi theo sát như hình với bóng.
Mười mấy ngày sau, giữa Tinh Vực, Dương Khai khoanh chân ngồi trên Tinh Toa, mặc cho nó đưa hắn phi hành.
Trong Tinh Toa đã có Tinh đồ do Dương Khai khắc, đang bay về nơi xa xôi, Vũ Bộc Tinh đã mất dạng từ lâu, ngoảnh đầu lại, chỉ có thể thấy sao trời chi chít lấp lánh.
Chạy liên tục mười mấy ngày, không có truy binh đuổi theo, Dương Khai nghĩ hẳn là mình đã an toàn rồi, bằng không với sức mạnh mà Tuyết Nguyệt nắm giữ, chắc đã đuổi kịp từ lâu rồi mới phải.
Thậm chí hắn còn nghĩ ra đủ cách chạy trốn, nếu bị ép gắt gao quá, cứ trốn vào trong loạn lưu hư không, dám cá Tuyết Nguyệt cũng không thể làm gì được hắn.
Đang lúc thở phào thì Dương Khai lại cảm giác được có mấy luồng sinh cơ xông vào phạm vi bao phủ của thức hải hắn.
Thần niệm hàm ẩn bí mật không gian, ngay lúc mấy người đó còn chưa phát giác ra, Dương Khai đã nắm được thông tin về họ.
Ba người. Ba Thánh Vương nhất tầng cảnh, công lực không quá cao, mỗi người đều ngự sử một Tinh Toa, đang bay nhanh về phía hắn. Dương Khai có thể cảm giác ra được, hẳn là họ đã bay được một thời gian trong Tinh Vực rồi, ai nấy cũng đều tiêu hao một lượng lớn sức mạnh.
Là do Tuyết Nguyệt phái tới, hay là ngẫu nhiên đi qua? Dương Khai không cách nào phán đoán, chỉ lặng lẽ ẩn giấu khí tức của mình, bay về một hướng khác, hắn định tránh mặt ba người ngày, không đi gây chuyện làm gì.
Nhưng vượt qua ngoài dự liệu của hắn, hắn đã chuyển hướng liên tiếp mấy lần, nhưng ba người đó vẫn cứ theo sau lưng hắn, bám riết không buông như loài giòi trong xương, hơn nữa dần dần, khoảng cách giữa hai bên cùng ngày một gần hơn.
Tới nước này, nếu Dương Khai còn không biết mục đích của ba người này thì xem như đã sống uổng bao năm qua.
Ba người này chắc chắn là truy binh của Tuyết Nguyệt, bằng không mục tiêu đâu thể rõ ràng như vậy.
Ngồi trên Tinh Toa, Dương Khai nheo mắt nhìn về phía sau, không tiếp tục đi nữa.
Tuyết Nguyệt làm vậy là có ý gì? Ba tên Thánh Vương nhất tầng cảnh mà muốn bắt hắn về?
Nàng biết rõ công lực của hắn. Lúc đó khi ở Thủy Nguyệt Tinh, tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh của hắn đã giết chết một võ giả Thánh Vương Cảnh, nay đã tu luyện tới Nhập Thánh tam tầng cảnh, ba tên võ giả như thế này sao bắt được hắn.
Thủ hạ nàng đâu phải không có võ giả mạnh hơn. Cáp Lực Tạp, Lâm Mộc Phong đều là Phản Hư Cảnh. Võ giả Thánh Vương lưỡng, tam tầng cảnh trong phân hội muốn có là được một đoàn, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, Cáp Lực Tạp không thể không đi.
Nhưng nàng chỉ phái đến ba tên nhất tầng cảnh!
Nàng làm vậy là muốn dùng tính mạng ba người này để đoạn tuyệt với hắn, tỏ rõ quan điểm và quyết tâm trong lòng nàng?
Âu cũng hợp tính nàng, hiểu rõ ý đồ của nàng rồi, Dương Khai nhếch miệng cười.
Như vậy cũng tốt, cách làm của Tuyết Nguyệt khiến chút tiếc nuối cuối cùng ở hắn cũng tan biến.
Sau này nếu gặp lại, Dương Khai tin chắc Tuyết Nguyệt sẽ hạ sát thủ với mình, rửa sạch nỗi hổ thẹn ngày trước, lăng phong bao giờ còn quyến rũ động lòng người như thời gian đó nữa.
Có điều Dương Khai quyết định không dính líu gì tới nữ nhân này nữa, về sau cũng sẽ không gặp lại.
Dương Khai yên vị một chỗ, thần thức của ba kẻ đó quét qua quét lại xung quanh, rõ ràng đang mơ màng, không phát giác ra được sự tồn tại của hắn.
Tới khi đến gần, ba kẻ này mới mừng rỡ như phát hiện được đại lục mới, thần niệm quét quanh Dương Khai vụt trở về, chúng nhanh chóng bay về phía này.
Nhìn ba tên ngốc đứng cách mình không xa, bao vây với thế tam giác, sắc mặt người nào người nấy cũng đều ấm ức, phẫn nộ, Dương Khai biết ngay, chắc chắn họ đã bị Tuyết Nguyệt làm khó dễ, không thể không đi.
Tuyết Nguyệt đã phái bọn chúng đi dâng mạng, thì nhất định là chúng đã chọc giận nữ nhân này, khiến nàng không vui.
Dương Khai cũng không quen biết chúng, thậm chí còn chưa gặp bao giờ, nếu lấy mạng cũng chẳng nặng nề về tâm lý.
- Tiểu tử, dám vấy bẩn nữ nhân của Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia, ngươi thật to gan. Tuy nữ nhân đó ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì hay, khiến lão tử rất khó chịu, nhưng suy cho cùng thân phận ả vẫn còn đó, hạng như ngươi không thể động vào được. Mấy huynh đệ ta đã nhận lệnh, phải bắt sống ngươi về, hãy ngoan ngoãn hợp tác, sẽ giảm bớt đau đớn cho ngươi, bằng không ta sẽ chặt đứt hai tay hai chân ngươi, bắt ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!
Một tên cao to phía bên trái quát lớn.
- Mẹ kiếp, lão tử sống lâu vậy rồi, còn chưa bao giờ ngự sử Tinh Toa vào Tinh Không, lần này bị ả nữ nhân đó cho ăn trái đắng, tiểu tử, ngươi nói xem nên bồi thường ta thế nào đây.
Tên thanh niên trước mặt cũng nhìn Dương Khai với vẻ mặt bất thiện, ánh mắt nảy lửa, đổ thừa chuyện mình bị chịu tội lên đầu Dương Khai. . Truyện Phương Tây
Ngự sử Tinh Toa đi trong Tinh Không chẳng phải chuyện gì vui vẻ, bình thường chúng đều đi chiến hạm để qua lại giữa các ngôi sao tu luyện, thi thoảng chấp hành nhiệm vụ dò đường thì cùng lắm dăm ba ngày là có thể quay lại.
Nhưng lần này, chúng lại phải truy đuổi mười mấy ngày, ai nấy cũng mệt gần chết, thánh tinh tiêu hao cực nhiều.
Tổn thất như vậy tất phải đòi từ Dương Khai.
- Hê hê, nữ nhân đó chỉ bảo ba chúng ta bắt tiểu tử này về, chứ không nói mang cả đồ của hắn về. Ta nghe nói hắn đã ra kế hoạch chạy trốn, lấy danh nghĩa ả ta bắt Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong đại nhân mở kho, lấy đi không ít đồ tốt từ trong đó. Chỉ riêng thánh tinh thượng phẩm là đã lấy mất mấy vạn viên rồi!
Tên cuối cùng nói với ánh mắt đầy tham lam.
- Thật không?
Gã cao to và tên thanh niên nọ lần lượt chĩa mắt vào nhẫn không gian trên tay Dương Khai, ánh mắt phóng lửa.
Mấy vạn viên thánh tinh, đó là một con số không hề nhỏ, ba tên đều động tâm rồi.
- Không sai, ta đã lấy năm vạn viên thánh tinh.
Dương Khai cười khà khà, giớ chiếc nhẫn trên tay lên:
- Đều để ở đây hết, ừm, còn có ít dược liệu Thánh Vương cấp, khoáng thạch ngũ hành, tổng giá trị chắc không dưới mười vạn thánh tinh đâu.
Vừa nghe hắn nói vậy, hơi thở của cả ba tên đều nặng nề hơn hẳn, ánh nhìn tham lam và thèm muốn càng rõ rệt.
- Tiểu tử, giao nhẫn ra đây, ta cam đoan sẽ không động tới một cọng tóc của ngươi, với điều kiện ngươi phải hợp tác!
Gã cao to nọ giơ một tay về phía Dương Khai, kêu la ngông cuồng.
- Muốn lấy hả? Hãy trả lời một câu hỏi của ta.
Dương Khai cười tươi rói.
- Có gì cứ nói, mau làm cho xong rồi còn về sớm, ta không muốn ở lại đây thêm một khắc nào hết.
Gã tỏ ra mất kiên nhẫn. Ngự sử Tinh Toa trong Tinh Không rất nguy hiểm, không những tiêu hao sức mạnh liên tục, mà còn có bão Tinh Không và các thiên thạch, làm không khéo kẻo bị va trúng, mất mạng như chơi.
Lần này nếu không bị nữ nhân đó ép buộc, ba người bọn chúng có ai lại nguyện nhận làm việc khổ sai này? Đến Cáp Lực Tạp đại nhân mà cũng bị xú nữ nhân đó làm cho tức giận tới mức bế tắc.
Thấy Dương Khai có vẻ muốn hợp tác, gã liền thúc giục.
- Các ngươi tìm được ta bằng cách nào? Không phải ta coi thường các ngươi, bản lĩnh của ba người các ngươi vẫn chưa đủ để truy tìm tung tích của ta liên tục, và chính xác đến vậy đâu.
Dương Khai tò mò hỏi.
Ba người liếc nhìn nhau, bật cười hề hề.
Gã to cao đó cũng chẳng giấu diếm, lật tay một cái, chợt xuất hiện một dải lụa màu, gã vừa quăng dải lụa đó ra, thì như có một lực kéo, bay thẳng về phía Dương Khai.
Dương Khai biến sắc, nắm lấy dải lụa đó.
Trên dải lụa như còn vương lại hương thơm của Tuyết Nguyệt.
- Dựa vào cái này?
Dương Khai nhíu mày.
- Đây là cái gì?
- Ngươi hỏi lão tử, lão tử hỏi ai đây?
Gã to cao ngoác miệng cười.
- Trước khi đi, ả ta đã đưa nó cho ta, bảo chỉ cần theo hướng nó chỉ là có thể tìm được vị trí của ngươi, bọn ta đuổi theo tới đây toàn nhờ công nó đấy.
Dương Khai nhìn xoáy vào gã, cảm giác đối phương không nhất thiết phải bịa chuyện.
Hắn lại nhìn dải lụa, chợt hắn như hiểu ra gì đó, nghiến răng nói:
- Ả tiện tỳ đó!
Lúc này hắn đột nhiên hiểu ra vấn đề xuất phát từ đâu, nữ nhân đó không phổ là kẻ túc trí đa mưu, một trang những lời nói giản đơn trước khi li biệt lại bị nàng lợi dụng tới mức này.
Chén rượu Tuyết Nguyệt chuẩn bị lúc đó chỉ là thứ che mắt mà thôi, trong đó quả thực không bỏ thứ gì cả, chỉ để tung hỏa mù. Mục đích thật sự của nàng là miếng cắn vào cổ hắn trong lúc khóc lóc nỉ non đó.
Lúc nàng cắn hắn, chắc chắn đã giở trò nào đó không ai hay, bằng không chỉ dựa vào một dải lụa, sao có thể tìm ra đích xác vị trí của hắn?