Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua một ngày sau, sau khi hút thu thần hồn của một con yêu thú bậc mười một chết lưu lại, thân mình Dương Khai bỗng nhiên hơi chao đảo một cái.

Hắn không khỏi nhíu mày.

Bởi vì ngay khoảnh khắc đó, hắn lại cảm thấy hơi khó chịu, loại khó chịu khó hiểu nói không rõ này, lại làm cho toàn thân hắn đều có chút không được tự nhiên.

"Cái này đến cực hạn rồi sao..." Dương Khai cũng không có hoảng loạn, chỉ là hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ nguyên nhân.

Cao Tuyết Đình trước đây đã nói, cứ hấp thu căn nguyên thần hồn sinh linh sau khi chết lưu lại trong này như vậy, tuy rằng có thể nhanh chóng giúp cho thần hồn bản thân trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là không hề cố kỵ.

Thời điểm hấp thu đến một mức độ nào đó, sẽ xuất hiện một loại trình độ bão hòa.

Một khi xuất hiện tình huống như vậy, thì không thể hấp thu tiếp căn nguyên thần hồn, nếu không, có khả năng sẽ sinh ra một chút tệ đoan.

Tình huống của Dương Khai thời khắc này, không thể nghi ngờ chính là một loại dấu hiệu báo trước đạt tới bão hòa.

Nghĩ lại cũng đúng, trước sau chỉ trong thời gian ba ngày, hắn đã sử dụng Phệ Hồn Ma Trùng đánh chết, hấp thu căn nguyên thần hồn của trên trăm con yêu thú, trong đó không ít yêu thú bậc mười một, số lượng cùng tốc độ bực này quả thực có chút nghe mà rợn cả người.

Dương Khai đoán chừng, đám người Hạ Sanh ngay cả một phần năm của hắn cũng không thể có, bởi vì đoạn đường hắn đi tới này, căn bản cũng không cần nghỉ ngơi hồi phục, chỉ cần phát hiện con mồi, khởi động Phệ Hồn Ma Trùng bao phủ là được rồi.

Mà đám người Hạ Sanh sau mỗi trận chiến đấu, đều phải cần khôi phục một lúc, dĩ nhiên là không có hiệu suất bao nhiêu.

- Đáng tiếc... Hắn thầm than một tiếng, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.

Hắn vốn định cứ theo xu thế này, một đường để cho lực lượng thần hồn của mình đánh sâu vào đến trình độ Đế Tôn Cảnh. Một khi lực lượng thần hồn đánh sâu vào đến Đế Tôn Cảnh, thì ngày sau hắn tu luyện, cũng chắc chắn thuận buồm xuôi gió.

Bất quá bây giờ nếu đã đến cực hạn, thì cũng không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể từ từ chờ đợi, đợi linh thể thần hồn của mình hoàn toàn tiêu hóa sạch sẽ căn nguyên thần hồn mấy ngày nay hấp thu...

Nhưng hắn cũng không có thả chậm bước chân, vẫn tiếp tục duy trì tốc độ đi tới phía trước.

Bởi vì mặc dù hắn không có cách nào hấp thu thêm căn nguyên thần hồn, nhưng Phệ Hồn Ma Trùng còn có thể, cho nên cũng không thể lãng phí.

Mà càng đi sâu vào bên trong, Dương Khai phát hiện yêu thú mình gặp cấp bậc càng ngày càng cao.

Thời điểm mới đầu hành động tách ra với đám người Hạ Sanh, hắn còn có thể phát hiện một vài con yêu thú bậc bảy bậc tám thậm chí là yếu hơn, đối với số yêu thú này tự nhiên là hắn không hề có hứng thú, đồng loạt xem như không thấy.

Nhưng theo thời gian trôi qua, những con yêu thú nhược tiểu này không còn thấy bóng dáng, thay vào đó chính là tồn tại đẳng cấp cao hơn.

Tới chỗ này, Dương Khai đã không còn nhìn thấy yêu thú bậc chín và bậc chín trở xuống, tất cả yêu thú ít nhất đều là bậc mười!

Theo suy đoán của hắn, nếu tiếp tục đi sâu vào trong, yêu thú bậc mười cũng sẽ không còn xuất hiện ở trước mắt mình.

Một khắc nào đó, đang lúc hắn nhìn quanh tìm kiếm con mồi, bỗng nhiên trong rừng nổi gió tanh, cây cối lay động, rồi một uy áp không tầm thường từ xa nhanh chóng tới gần... hơn nữa bên tai Dương Khai còn truyền đến một tràng tiếng vang kỳ lạ.

Hắn không khỏi lộ vẻ mặt nghiêm trọng, ngưng thần nhìn lại phương hướng kia.

"Rầm rầm xoạt xoạt..."

Dường như có thứ gì đang dùng lực lượng khổng lồ đánh vào cây cối trong núi rừng này, làm cho cây cối ngã trái ngã phải, lá rụng rào rào.

Chốc lát, từ phía trước bỗng nhiên bắn nhanh tới một luồng sáng màu tím, tốc độ thật nhanh.

- Hả? Dương Khai trên mặt càng ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện bản thể ánh sáng màu tím đang vọt tới hướng mình bên này, lại là một con yêu thú nhỏ dạng như một con báo.

Yêu thú mạnh yếu, mặc dù không thể dùng lớn nhỏ để phân biệt, nhưng khi Dương Khai dùng thần niệm quét qua, lại vẫn thấy rõ cấp bậc của con Tử Ly này là bậc chín!

Hắn đi đến chỗ này đã có một đoạn thời gian không có phát hiện yêu thú bậc chín, bởi vì đẳng cấp bậc chín này đã không thích hợp sinh sống trong phạm vi này.

Cho nên khi con Tử Ly xuất hiện ở trước mắt, Dương Khai còn có hơi kinh ngạc, không biết một con yêu thú nhỏ yếu như vậy làm thế nào có thể bình yên sống sót trong phạm vi khu vực này.

Bất quá tốc độ của nó ngược lại quả thật rất nhanh, Dương Khai phát hiện ra nó, dò xét cấp bậc của nó, chỉ trong nháy mắt mà thôi, không đợi Dương Khai ra tay về phía nó, tên này không ngờ "vù" một tiếng, lẻn ra phía sau Dương Khai rồi!

Lúc một người một thú gặp thoáng qua, Dương Khai rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt thú của con Tử Ly này thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, một mực nhìn chăm chú vào mình, dường như phát hiện một con vật gì mới lạ.

Rõ ràng đây là một loại biểu hiện linh trí đã mở, tất cả yêu thú Dương Khai gặp trước đây đều không có được năng lực này. Những con yêu thú kia chỉ là theo bản năng giết chóc của bản thân mà thôi, khi gặp Dương Khai, dù Dương Khai không ra tay, chúng cũng sẽ chủ động công kích.

Mà con Tử Ly này, hiển nhiên là có điều khác biệt.

Bất quá, Dương Khai cũng không có thời gian đi nghĩ nhiều về nó, mà vẫn như cũ sắc mặt ngưng trọng chăm chú nhìn phía trước.

Bởi vì phía sau Tử Ly, là một tên siêu hung tợn...

"Rầm rầm xoạt xoạt..." Lại là một trận cây cối lay động ngã xuống đất tạo tiếng vang cực lớn, ngay sau đó, một cái đầu bẹp giống như cái khạp lớn bỗng nhiên từ phía trước thò ra, trên đầu gắn đầy vảy, đạo đạo văn lộ đỏ thắm, có vẻ vô cùng dữ tợn; trong hai con mắt to lớn, con ngươi xanh biếc thẳng đứng, khiến người ta không rét mà run; trong cái miệng khổng lồ há to, một cái lưỡi đỏ phun ra nuốt vào không chừng, phát ra tiếng vang "tê tê tê".

Rõ ràng là một con yêu thú cự mãng!

Cũng không biết nguyên nhân vì sao, nó đuổi theo phía sau Tử Ly, một đường đuổi tới trước mặt Dương Khai.

Mà vừa hiện thân, hai con ngươi thẳng đứng của con cự mãng này như ghim lại trên người Dương Khai, ngay sau đó, từ từ lộ ra thân mình một người ôm không hết, đầu ngẩng thật cao giữa không trung, trong miệng lưỡi rắn như cũ phun ra nuốt vào, nhìn chằm chằm vào Dương Khai không có hảo ý chút nào.

- Giá họa cho người, chơi lưu manh nha... Dương Khai nghiêng đầu lại, liếc nhìn Tử Ly trốn phía sau một gốc cây, thò ra cái đầu nhỏ nhắn.

Tử Ly thấy hắn nhìn lại hướng mình, nó không khỏi rụt cổ một cái, bất quá rất nhanh lại lén lút nhìn sang, dường như là muốn nhìn xem Dương Khai có thể đuổi cự mãng này đi hay không?

- Chờ ta xử lý nó rồi tới thu thập ngươi! Dương Khai cười lạnh một tiếng, lần nữa quay đầu đối mặt với con cự mãng kia.

Con mồi đến trước mắt, hắn không có đạo lý nào bỏ qua, cho nên hắn chuẩn bị ra tay.

Dường như cũng ý thức được Dương Khai không dễ chọc, sau khi con cự mãng hiện thân nó lại không có trước tiên ào tới tấn công, mà chỉ từ trên cao nhìn xuống Dương Khai, trong mắt lấp lóe ra hào quang cực kỳ nguy hiểm.

Dương Khai dùng thần niệm quét qua cự mãng, sắc mặt trở nên càng thêm ngưng trọng.

Bởi vì hắn phát hiện con cự mãng này đúng là con yêu thú mạnh nhất mình gặp được, cường độ thần hồn của nó quả thực có thể liều mạng với mình. Nói cách khác, con vật này đã đạt tới trình độ Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, nếu cho nó thêm một chút thời gian, khẳng định nó có thể tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh!

Trong thế giới này, thần hồn cường đại mới là đường tắt duy nhất, bởi vì không có thân thể, cho nên chỉ cần lực lượng thần hồn đạt tới yêu cầu là có thể thoải mái tấn thăng cấp tiếp theo.

Con cự mãng trước mắt này không thể nghi ngờ chính là một chân bước vào ngưỡng cửa Đế Tôn Cảnh.

Giằng co một lát, cự mãng mất đi kiên nhẫn, bản năng giết chóc điều khiển hành động của nó.

Chỉ thấy, trong hai tròng mắt của nó tia sáng màu xanh biếc nhoáng lên một cái, một lực lượng vô hình liền đánh ập tới hướng Dương Khai.

Chỉ một thoáng, bên ngoài thân Dương Khai tuôn ra ánh sáng màu tím, Tử Dương Huyền Quang Tráo đã hiện ra.

Mặt ngoài quầng sáng trong suốt kia trong nháy mắt liền xuất hiện một tầng gợn sóng lan tràn ra, nhưng lại bị một lực lượng vô hình đánh móp vào bên trong rất nhiều.

Đánh sâu vào thần hồn!

Đây là bí thuật thần hồn mà mỗi một con yêu thú, cùng với mỗi một sinh linh ở trong này đều nắm giữ, chính là một loại thủ đoạn dùng lực lượng thần hồn của bản thân làm cơ sở, khởi động, đánh sâu vào thần hồn địch nhân.

Đơn thuần, trực tiếp, nhưng uy lực rất cường đại.

Nhất là dưới tình huống thực lực chênh lệch cách xa, một kích này thường thường có thể trực tiếp quyết định thắng bại.

Dương Khai một đường đi tới đã gặp trên trăm con yêu thú, cơ hồ là mỗi một lần hắn đều phải bị con mồi dùng một chiêu này đối phó, cho nên ứng phó sớm đã đạt đến trình độ thuận buồm xuôi gió.

Tử Dương Huyền Quang Tráo tốt xấu gì cũng là bí bảo thần hồn cấp Đạo Nguyên, ngay cả Dương Khai không có luyện hóa hoàn toàn, không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của nó, cũng có thể tạo được tác dụng phòng hộ không tầm thường.

Chưa bao giờ một con yêu thú nào đột phá được phòng ngự của bí bảo này.

Nhưng...

Thần hồn của con cự mãng này vừa đánh ập vào một cái, lại làm cho tia sáng trên Tử Dương Huyền Quang Tráo chập chờn liên tục, suýt nữa vỡ nát, mà bản thân Dương Khai lại lảo đảo lui về phía sau vài bước, sắc mặt hơi ảm đạm.

Không hổ là yêu thú bậc mười một đỉnh phong, vừa ra tay liền không tầm thường.

Hơn nữa, đồng thời với phóng ra thần hồn đánh ập tới, nó còn vung thân mình, cái đuôi kia giống như roi thép quét ngang về phía Dương Khai, cuốn lên một cơn gió mạnh.

Bên đường cây cối cản trở, vừa chạm vào tức gãy đoạn, có thể thấy được lực đạo của nó lớn biết dường nào.

Dương Khai thấy thế, sắc mặt ngưng trọng, tất nhiên là không dám đón đỡ.

Thân hình lắc một cái liền biến mất tại chỗ.

"Răng rắc..."

Kèm theo tiếng nổ lớn, vô số cây cối gãy lìa, nhưng một kích của con cự mãng này lại không có mang tới bất kỳ tác dụng gì, chẳng những thế, trong tầm mắt nó còn mất tiêu bóng dáng Dương Khai.

Theo bản năng chiến đấu khiến nó có chút bất an, lưỡi rắn trong miệng phun ra nuốt vào tần suất rõ ràng tăng nhanh, cũng không biết có phải vì có điều phát giác hay không, nó bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nhìn chăm chú giữa không trung.

Tầm mắt có thể chạm tới, Dương Khai đã hạ xuống trên đỉnh đầu nó, cực kỳ tức giận, cáu kỉnh quát:

- Nghiệt súc, cũng ăn một chiêu của ta!

Dứt lời, hắn đồng dạng thi triển ra một chiêu thần hồn đánh tới, ngưng tụ lực lượng thần thức biến thành lưỡi đao vô hình, chém tới hướng hai tròng mắt của cự mãng.

"Keng keng..." truyền ra hai tiếng vang, giống như tiếng sắt thép va vào nhau, trên mí mắt con cự mãng lại lóe lên một mảng đốm lửa.

Trước khi công kích của Dương Khai chạm trúng, nó kịp thời khép mí mắt lại, làm cho một kích này của Dương Khai vô công mà về.


Bất quá ngay sau đó, liền truyền tới một tràng tiếng vang "vù vù".


Ngay khoảnh khắc con cự mãng khép mí mắt, Dương Khai đã thả ra Phệ Hồn Ma Trùng.


Mây đen hiện ra, cuốn lên ma khí ngập trời.


Ma trùng bắt đầu khởi động, mang theo uy lực kinh người.


Ngay lúc Phệ Hồn Ma Trùng xuất hiện biến thành đám mây trùng, trong hai tròng mắt cự mãng nhưng lại lập tức xuất hiện vẻ kinh hoảng một cách rất nhân cách hoá, bộ dáng như rất kiêng kỵ ma trùng.


Mà phía sau Dương Khai, Tử Ly trốn ở phía sau gốc cây lặng lẽ quan sát chiến cuộc, thời khắc này cũng run lẩy bẩy, mí mắt vừa lật, lại ngã xuống đất ngất đi.


Nhìn bộ dáng này, dường như Phệ Hồn Ma Trùng mang đến uy hiếp cực lớn cho hai con yêu thú kia...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK