Nhưng vẫn chưa xong, theo sát phía sau Nguyệt Nhận, một luồng hào quang năm màu cũng lao vút đến. Công kích còn chưa tới, khí kình sắc bén đã khiến cho những tên võ giả còn lại nổi da gà, toát hết mồ hôi.
- Kiếm khí! Thân Đồ biến sắc, liếc một cái đã nhận ra luồng hào quang năm màu kia chính là kiếm khí vô cùng sức bén, hơn nữa không ngờ còn là ngũ hành kiếm khí viên mãn, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tương sinh tương khắc, tác động lẫn nhau, dường như còn có thể tăng cường uy lực cho nhau.
Vẻ mặt lão tỏ ra hết sức nghiêm trọng, quát lớn một tiếng, thân thể mập lùn không ngờ bỗng nhiên lớn thêm một vòng. Từ bên trong thân thể to béo đó tràn ra khí tức đen như mực, bao phủ toàn thân lão lại.
Ngay sau đó, vô số xúc tu màu đen từ trong thân thể lão vươn ra, vung vẩy loạn xạ, trùm lên luồng kiếm khí đang đánh tới.
Va chạm năng lượng liên tục phát ra những tiếng nổ lớn, xuc tu từ cơ thể Thân Đồ vươn ra bị vô số Kiếm Khí chém thành từng mảnh nhỏ, nhưng cùng lúc đó, những kiếm khí sắc bén cũng bị cản lại, không thể giết được địch nhân.
Những tên Hư Vương Cảnh còn lại được lão cứu một mạng cảm kích nhìn sang, một tên trong đó còn hết lời tâng bốc Thân Đồ.
- Tiểu tử, đang ở cửa ải tấn tấn cấp còn dám động thủ cùng lão phu, xem ra ngươi không còn muốn sống nữa, nếu vậy thì để mạng lại đi. Thân Đồ rống to một tiếng, bỗng nhiên trên tay liền xuất hiện một chiếc khiên mặt quỷ, chiếc khiên không lớn nhưng gương mắt quỷ lại trông rất sống động, mặt mũi dữ tợn, đáng sợ.
Lão vận nguyên lực truyền vào trong chiếc khiên mặt quỷ. Chiếc khiên mặt quỷ kia chợt biến lớn, hóa thành một đầu quỷ chân chính to như môt căn phòng, phóng thẳng về phía Dương Khai.
Đầu quỷ vừa lao đi vừa há miệng, liên tiếp phun ra từng luồng quỷ hỏa màu bạc tựa như mũi tên, trông vô cùng lợi hại.
Dương Khai thấy vậy, đồng tử không khỏi co rụt lại, nhưng hắn vẫn ngồi yên lặng như cũ, không chút nhúc nhích.
Trong nháy mắt, luồng quỷ hỏa màu bạc đã phóng tới trước mặt, dồn dập quất vào thân thể hắn.
- Hả? Thân Đồ chợt sửng sốt, dường như không ngờ lại tiêu diệt Dương Khai dễ dàng như vậy. Uy lực bí bảo của mình, lão rõ hơn ai hết, bí bảo phát ra công kích vừa quỷ dị vừa mạnh mẽ, kết hợp với bí thuật mà lão tu luyện, đừng nói một tên Hư Vương Cảnh, cho dù là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bị quỷ hỏa thiêu đốt, không chết cũng phải lột da.
Dương Khai chẳng qua chỉ là một Hư Vương tam tầng cảnh, lại đang trong thời điểm tấn cấp, bị động hứng chịu nhiều luồng quỷ hỏa công kích như vậy, sao có thể sống sót được chứ?
Nghĩ đến đây, Thân Đồ liền khẽ gật gật đầu, cho rằng mình quả thực đã đắc thủ.
Mà những tên Hư Vương Cảnh còn sống sót kia, thấy Dương Khai bị quỷ hỏa vùi lấp đều phát ra trận cười sảng khoái, âm hiểm, tựa như đang cười nhạo Dương Khai không biết tự lượng sức mình vậy.
Nhưng tiếng cười của bọn còn chưa dứt, bỗng nhiên tại nơi Dương Khai đang ngồi hiện ra một bóng người.
Người này không phải Dương Khai thì là ai chứ?
Mà nhìn vẻ mặt cùng tình trạng của hắn, rõ ràng không bị quỷ hỏa đả thương chút nào, thậm chí còn không chút xây xước.
Ai cũng không biết hắn thoát khỏi quỷ hỏa công kích như thế nào.
Tiếng cười của đám người liền cứng lại.
Thân Đồ cũng trợn tròn mắt, tràn đầy vẻ khó tin.
Đúng lúc này, mắt trái của Dương Khai bỗng nhiên lóe lên ánh sáng vàng, rồi ánh sáng vàng nhanh chóng kết thành một đóa hoa sen.
Nhìn đóa hoa sen kia, Thân Đồ cảm thấy lạnh cả người, bản năng hắn cảm thấy có chút không đúng nhưng không giải thích được. Nhưng lão lại không thể dời ánh mắt đi chỗ khác được, đóa sen kia có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến lão nhìn mê mẩn.
Hoa sen nơi mắt trái Dương Khai khẽ run lên, biến mất. Thay vào đó, trong thức hải của Thân Đồ chợt hiện lên một đóa sen đang ở từ từ nở rộ, mà dưỡng chất để nó nở ra chính là thần hồn lực của lão.
Thân Đồ hét thảm một tiếng, trong đầu đau đớn như bị đâm thủng, loại đau đớn này xâm nhập vào sâu trong linh hồn, khiến lão gần như không thể chịu đựng nổi.
Nghe thấy tiếng hét thảm, những tên Hư Vương Cảnh còn sống sót kia hoảng sợ, vội vàng nhìn sang Thân Đồ.
Mà đúng lúc này, những tiếng vun vút xé rách không gian lại lần nữa vang lên, từng luồng Nguyệt Nhận còn lớn hơn vừa nãy rậm rạp chằng chịt lao đến, số lượng nhiều vô cùng!
Đã có vết xe đổ của những người trước, những này người sao còn không rõ Nguyệt Nhận công kích kinh khủng như thế nào chứ, cả đám liền hét lên, định tản ra.
- Ngưng! Dương Khai quát lớn một tiếng, lực lượng pháp tắc tràn ngập ra. Lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi không gian trăm trượng tựa như là nghe được mệnh lệnh, lập tức theo sự điều khiển của hắn trở nên vô cùng kiên cố.
Động tác của mấy tên Hư Vương Cảnh kia lập tức trở nên chậm như rùa bò.
Phốc phốc phốc...
Nguyệt Nhận dễ dàng xuyên qua thân thể những người này, đồng loạt chia bọn họ làm hai nửa. Trên thân thể của bọn họ đều hiện lên một lỗ hổng hình trăng lưỡi liềm, phần máu thịt bị khuyết được chuyển tới tận hư không vô tận.
Những khối thi thể không trọn vẹn ào ào đổ xuống, mỗi tên đều trợn trừng, chết không nhắm mắt.
- Đây là pháp tắc không gian sao? Sau một kích đắc thủ, Dương Khai tựa nhưng nghĩ ra điều gì đó, hồn nhiên quên mất còn có đại địch cần phải xử lý, trực tiếp lâm vào một loại cảm ngộ huyền diệu, những chân lý về pháp tắc không gian như một dòng điện bỗng nhiên truyền vào trong đầu hắn.
Toàn thân hắn liền chấn động, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, ý niệm trong đầu luôn chuyển nhanh như chớp, cảm ngộ pháp tắc không gian.
Rắc rắc xoạt...
Từng khe nứt không gian ở bên cạnh hắn hình thành, sụp đổ, tiếp đó được pháp tắc thiên địa tu bổ hồi phục, rồi lại tiếp tục nứt ra, sụp đổ...
Nơi hắn ngồi, không gian trở nên vặn vẹo, không ổn định.
- A! Bỗng nhiên một tiếng hét thê lương thảm thiết từ cách đó không xa truyền đến, chính là Thân Đồ bị bí thuật Sinh Liên hành hạ sống không bằng chết phát ra.
Quỷ Thủ Thân Đồ không hổ là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, tuy lão không cẩn thận bị bí thuật Sinh Liên của Dương Khai rút sạch hơn phân nửa thần hồn lực, nhưng trong phút cuối cùng lão đã gắng gượng tỉnh lại được, thoát chết trong gang tấc.
Nhưng dù vậy, lão vẫn bị tổn thương nguyên khí trầm trọng.
Thần hồn lực bị hút nhiều đã khiến cho tinh hồn bị tổn thương. Thương thế như vậy, muốn khôi phục lại, không phải linh đan diệu dược bình thường có thể chữa khỏi, trừ khi Thân Đồ tìm được linh đan tu bổ thần hồn hàng đầu hoặc tu luyện một loại công pháp đặc thù, trải qua mấy chục đến trăm năm tu luyện mới có khả năng khôi phục tinh hồn như lúc ban đầu.
Lão cố nén đau đớn trong đầu, vẻ mặt dữ tợn quay đầu nhìn quanh, chợt cảm thấy choáng váng...
Lão phát hiện những võ giả Hư Vương Cảnh mình dẫn tới, giờ phút này đã chết hết, không còn một ai.
Mà tên hung thủ thì vẫn yên lành như thường ngồi xếp bằng, hai tròng mắt lấp lánh có thần, dường như đang cảm ngộ gì đó. Không gian bên cạnh hắn đang phát sinh biến hóa thần kỳ, những khe nứt không gian liên tục lan ra chằng chịt trong phạm vi mấy chục trượng như như những con linh xà đang chuyển động vậy.
- Lực lượng không gian! Đồng tử trong mắt Thân Đồ co lại, kinh hãi thốt lên.
Lúc này không thể nghi ngờ là thời cơ lão ra tay đánh lén tốt nhất, bởi vì địch nhân đang cảm ngộ sẽ không có khả năng lực phản kháng! Nhưng Thân Đồ lại không nắm chắc xông qua được phạm vi không gian quỷ dị kia. Những khe nứt không gian kia còn sắc bén hơn bất kỳ lưỡi đao nào trên đời, căn bản không phải thân thể con người có thể ngăn cản được. Nếu lão thật sự xuất thủ đánh lén, chỉ sợ chưa tới gần Dương Khai đã bị vô số khe nứt không gian cho cắt thành từng mảnh rồi.
- Không ngờ lại là lực lượng không gian! Tiểu tử này... Đến giờ phút này, Thân Đồ mới hiểu rõ được lão đã trêu chọc phải một địch nhân kinh khủng như thế nào, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra ào ào. Lão oán độc liếc nhìn Dương Khai, ngay sau đó liền xoay người bay ra ngoài, định thoát khỏi chỗ này.
Lão không muốn ở chỗ này lâu hơn nữa, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt.
Nhưng lão chưa chạy được 30 trượng, chợt trên bầu trời nhẹ nhàng bay xuống những bông tuyết trong suốt, những bông tuyết kia trắng tinh, xinh đẹp đến kỳ lạ.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp xuống.
Thân Đồ rùng mình một cái, một luồng khí tức tử vong ập thẳng tới.
Thân Đồ đã trải qua nhiều trận chiến đấu liền cảm thấy không ổn, hét lớn một tiếng, hắc khí đậm đặc từ trong cơ thể kia lần nữa tuôn ra, bao trùm lão lại, ngăn cách khí lạnh nhập thể.
Làm xong những việc này, Thân Đồ mới nhìn rõ hết thảy đều là do một con yêu trùng toàn thân trắng nõn, sáng bóng, cao chừng hai trượng làm ra.
Thân Đồ cũng không biết yêu trùng này xuất hiện ở trước mặt mình lúc nào mà lão lại không thể phát hiện ra, tựa như nó đã đứng sẵn ở đó từ trước rồi vậy.
Khí tức băng hàn từ trong cơ thể yêu trùng phát ra khiến lão hết sưc kiêng kỵ.
Quỷ dị nhất chính là, hai cái càng của con yêu trùng lại là hai thanh trường kiếm một xanh một tím, được nó bắt chéo trước người, bày ra một tư thế vô cùng cổ quái, khiến nó nhìn qua tựa như là một kiếm sỹ vậy, trông rất có phong phạm.
- Con bà nó, đây rốt cuộc là cái gì? Thân Đồ sắp lồi cả hai mắt ra ngoài, không nhịn được chửi ầm lên.
Những điều lão thấy hôm nay, vượt qua kinh nghiệm từng trải cả đời của lão.
Đầu tiên là đụng phải một tên Hư Vương Cảnh tinh thông lực lượng không gian còn chưa tính, lực lượng không gian tuy rằng khó có thể tu luyện, nhưng trong Tinh Giới vẫn có người có thể tu luyện thành công, chỉ cho thấy tên tiểu tử kia rất kinh khủng mà thôi.
Nhưng hiện tại lão lại đụng phải một con yêu trùng tỏa ra khí tức cường đại, điều khiến cho Thân Đồ khó có thể chấp nhận chính là, con yêu trùng này lại biết sử dụng bí bảo, mà lại là bí bảo song kiếm nữa chứ!
Bí bảo kia có lẽ cũng phải đến cấp Hư Vương thượng phẩm rồi.
Thân Đồ là hoàn toàn kinh hãi.
Ngay khi lão đang thất thần, con yêu trùng trước mặt bỗng nhiên từ từ khua động hai thanh trường kiếm.
Hai màu hào quang xanh tím lóe lên, nhiệt độ xung quanh dường như càng trở nên lạnh lẽo hơn, tuyết rơi cũng lớn hơn rất nhiều.
Một luồng bạch quang lóe lên, ý cảnh băng hàn chợt tràn ngập.
Trong nháy mắt, yêu trùng chúa liền biến mất trước mặt Thân Đồ, trực tiếp xuất hiện sau lưng của lão cách đó không xa, vẫn như cũ vẫn duy trì cái tư thế cổ quái kia, tựa như chưa từng di động vậy.