Tỷ như có một người chỗ vạt áo nơi ngực, thêu một chữ Lôi nho nhỏ, là giống với trang phục của Lôi Đài Tông hiện nay.
Mà một người khác, nơi ống tay áo thêu một chữ Chiến, khi còn sống hẳn là người của Chiến Thiên Minh.
Những tông môn khác như Lưu Ly Môn, Ly Hỏa Giáo, Vạn Thú Sơn cũng đều có. Thậm chí ở trong số người đó Phí Chi Đồ phát hiện một tiền bối của Ảnh Nguyệt Điện.
Những võ giả bị đóng băng ở chỗ này, không có người nào không phải là hạng người tu vi xuất chúng, nếu có thể đi vào nơi đây, khẳng định đều là người có phúc duyên thâm hậu, từng người đều là thủ đoạn thông thiên, nhưng lại bỏ mình ở đây... không khỏi làm cho mọi người thầm thở dài.
- Bây giờ không phải là lúc nhìn những thứ này? Dương Khai chau mày, thấy ánh mắt của đám người Phí Chi Đồ đều chăm chú nhìn vào nhẫn không gian của những tiền bối chết đi kia, liền lạnh nhạt nhắc nhở: - Bọn họ đã bị đóng băng ở đây, nói không chừng chỗ này thật có nguy hiểm gì đó rất đáng sợ, chúng ta có nên mau mau vượt qua hay không?
Nghe Dương Khai nói như vậy, đám người Phí Chi Đồ không khỏi lộ vẻ ngưng trọng.
Lúc vừa mới phát hiện những tượng băng này, đương nhiên mọi người tiếc hận không thể thu lấy nhẫn không gian của họ. Những người này nếu khi còn sống đều là đại nhân vật danh tiếng một phương, thì trong nhẫn không gian khẳng định có không ít thứ tốt.
Là người đều có lòng tham, lúc mơ ước những nhẫn không gian này, mọi người đúng là không nghĩ tới vì sao bọn họ lại bị đóng băng tại đây, thẳng đến lúc Dương Khai lên tiếng, mọi người mới giật mình.
Trong nháy mắt Phí Chi Đồ toát mồ hôi lạnh cả người, vội vàng gật đầu nói: - Không sai! Đi nhanh lên!
Đám người Ninh Hướng Trần cũng thu hồi ánh mắt lưu luyến, theo sát phía sau hai người Phí Chi Đồ và Dương Khai.
Nhưng mọi người mới đi tiếp không tới trăm trượng, Dương Khai bỗng nhiên khẽ quát một tiếng: - Người nào!
Nói vừa dứt lời, trong nháy mắt bắn ra một sợi tơ vàng, bay thẳng tới chỗ hư không. Bên kia nhoáng lên một tia sáng trắng, một cái bóng mơ hồ thoáng hiện ra trong tầm mắt mọi người, rồi không thấy bóng dáng. Cùng lúc đó một mảng lớn hàn khí lạnh lẽo phủ chụp xuống đầu mọi người, va chạm vào tầng phòng hộ của con chim lửa khí linh tạo thành, phát ra tiếng vang "xì xì xì xì".
Chớp mắt một cái, tầng phòng hộ thứ nhất của con chim lửa khí linh bày ra, bị hàn khí kia xuyên thủng ra một cái lổ, cũng may mà Ly Hỏa Tráo phát huy tác dụng, ngăn chặn hàn khí còn sót lại kia.
Dù như thế, Phí Chi Đồ cũng đột nhiên biến sắc. Bởi vì chỉ còn sót lại một chút xíu hàn khí như vậy, mà đã làm cho uy năng của Ly Hỏa Tráo giảm mất hơn phân nửa, suýt nữa bị phá vỡ.
- Thứ gì vậy? Ninh Hướng Trần biến sắc, quay đầu nhìn dáo dát chung quanh.
Mọi người cũng đồng dạng sắc mặt hoảng sợ. Không nói con chim lửa khí linh bày ra phòng hộ mạnh như thế nào, chỉ riêng dị bảo Ly Hỏa Tráo của điện chủ Ảnh Nguyệt Điện kia, vốn là bảo vật khắc chế băng hàn, vậy mà vừa chạm vào chút hàn ý còn sót lại kia liền lung lay sắp vỡ tan, có thể tưởng tượng uy năng của hàn ý kia cường đại như thế nào.
Nếu không có hai tầng phòng hộ này, vừa rồi vừa đối mặt, chỉ sợ mọi người đã trở thành vết xe đổ của những vị tiền bối kia.
Chỗ này quả nhiên có tồn tại hung hiểm khác thường!
Sắc mặt của Dương Khai càng khó coi hơn, bởi vì trong nháy mắt va chạm vừa rồi, hắn phát hiện con chim lửa khí linh của mình, lại có phần không phải đối thủ, điều này làm cho hắn rất bất ngờ đồng thời vô cùng khiếp sợ.
Khí linh là được địa phế hỏa mạch thiêu đốt mấy vạn năm mới tạo thành, mà vật gì đó ngay cả nó đều không phải đối thủ, rốt cuộc là thứ gì?
Cũng may mà tia sáng trắng kia chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất, nhưng cũng không có ẩn giấu thân hình, sau một kích không trúng nó hiện ra hình dạng, dừng lại cách đó không xa.
Mọi người vừa nhìn thấy, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì vật kia, dĩ nhiên là hình dáng một con thỏ trắng, chỉ có điều con thỏ trắng này lại là hình thể to béo, ước chừng lớn gấp ba lần thỏ trắng bình thường; toàn thân bộ lông thuần màu trắng, không xen chút tạp sắc; nhìn nó giống như một pho tượng băng ngọc mài ra, duy chỉ có cặp mắt nó đỏ thẫm, tản ra tia sáng thô bạo và tàn nhẫn.
- Linh khí hóa hình!
- Khí linh thiên địa!
Mấy vị Phản Hư Cảnh Phí Chi Đồ đều thất thanh kêu lên.
Với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên thoáng cái liền nhìn ra con thỏ trắng này cũng không phải tấm thân máu thịt, mà là tồn tại tương tự như con chim lửa khí linh, đều là tồn tại do linh khí tụ hội cấu thành, mở ra linh trí.
Loại tồn tại này chính là khí linh thiên địa!
Con chim lửa khí linh miễn cưỡng xem như một loại khí linh của thiên địa, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì nó sinh ra là dựa vào lò luyện khí, lò luyện khí là chỗ dung thân của khí linh, một khi lò luyện khí hư hại, khí linh sẽ từ đó tan thành mây khói.
Mà con thỏ trắng hai mắt đỏ thẫm trước mắt này, lại chân chính ý nghĩa là khí linh của thiên địa. nó không cần có vật chứa sinh ra, mà thuần túy từ năng lượng băng hàn hội tụ nồng đậm, tự mình đản sinh ra, mở ra linh trí.
Khí linh thiên địa số lượng cực kỳ thưa thớt, nhưng giá trị của nó không thể đo lường.
Một khi võ giả có cùng thuộc tính chiếm được khí linh thiên địa này, luyện hóa hay là hấp thu nó, thì thực lực bản thân có thể lập tức tăng lên rất nhiều, mà không hề có nguy hại, còn có thể tiết kiệm rất nhiều năm khổ tu.
Nhưng khí linh thiên địa bản thân uy năng khó lường, cho nên dù có người phát hiện khí linh thiên địa, cũng không nhất định có thể bắt giữ, nói không chừng ngược lại còn bị khí linh thiên địa đánh chết.
Mọi người tuy rằng đã sớm đoán ở dưới điều kiện giá lạnh nơi này, trải qua thời gian tích lũy quanh năm suốt tháng, khẳng định nơi này sẽ sinh ra một vài thứ tốt, thế nhưng không ai nghĩ tới, sinh ra lại là loại dị vật khí linh thiên địa này.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của mọi người đều phát sáng, có kiêng kỵ, có hưng phấn, có khủng hoảng, không giống nhau...
Các vị tiền bối kia đặt chân chỗ này tại sao lại bị đông thành tượng đá, thời khắc này cũng có giải thích, nhất định là do khí linh thiên địa này ra tay. Nó ẩn mình ở bên trong băng hàn bất thình lình phát động đánh lén, thì dù là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh cũng không nhất định có thể tránh thoát. Với thủ đoạn đó, một khi võ giả bị đánh trúng, kết quả khẳng định sẽ không tốt đẹp gì.
Vừa rồi nếu không nhờ Dương Khai cảm nhận được con chim lửa khí linh cảnh báo, khẳng định cũng không phát hiện được. Chỉ là con chim lửa cùng khí linh thiên địa hình dạng con thỏ trắng này có thuộc tính tương khắc, nên trong nháy mắt nó phát động công kích liền có điều phát hiện.
Trách không được Dương Khai có cảm giác khí linh không phải là đối thủ của nó, thì ra là một con khí linh thiên địa! Dương Khai trên mặt hơi buông lỏng.
Giờ này khắc này khí linh thiên địa hình dáng con thỏ trắng ở một bên nhìn chằm chằm, không có hảo ý, mọi người ai cũng không dám tùy tiện hành động.
Phí Chi Đồ da mặt co quắp: - Cái này phiền toái lớn rồi! Chư vị nếu có biện pháp gì tốt hãy lấy ra dọa cho nó chạy đi?
Lão tự biết mình không thể đánh bại hoặc bắt giữ con khí linh thiên địa này, chỉ cầu dọa cho nó hoảng sợ thối lui, sau đó mọi người yên ổn vượt qua băng đạo này là tốt rồi. Bởi vì ở trước mặt một con khí linh thiên địa uy năng khó lường này, cho dù tám người liên thủ cũng không nhất định là đối thủ của nó, đối phương sở dĩ án binh bất động, hiển nhiên là bởi vì hai tầng phòng hộ của con chim lửa khí linh cùng Ly Hỏa Tráo có chút khắc chế nó.
Nhưng ở địa phương trời băng đất rét này, một khi kéo dài thời gian quá lâu, chờ đến lúc lực lượng của khí linh và Ly Hỏa Tráo tiêu hao hầu như không còn, thì không cần con thỏ trắng kia động thủ, mọi người cũng không thể may mắn còn sống.
Nghe vậy, mọi người đều lộ vẻ mặt khó coi, lắc lắc đầu.
Ninh Hướng Trần sắc mặt tái xanh, thấp giọng nói:
- Nghe nói khí linh thiên địa ưa thích nhất là cắn nuốt sinh cơ của vật còn sống để lớn mạnh bản thân, xem ra những vị tiền bối kia sở dĩ gặp độc thủ thảm bại, chính vì nguyên nhân này!
- Cắn nuốt sinh cơ vật còn sống ư? Mấy tiểu bối Thánh Vương Cảnh đều biến sắc, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe nói loại bí tân này.
Dương Khai lại lộ vẻ mặt cổ quái, âm thầm tự định giá nếu như con thỏ trắng này thật sự ưa thích cắn nuốt sinh cơ, thì hắn thật ra có biện pháp dẫn dắt nó rời đi.
Dù sao Kim huyết trong cơ thể hắn tích chứa sinh cơ cuồn cuộn và khí huyết lực khó có thể tưởng tượng, chỉ cần bỏ ra một giọt, hẳn cũng đủ để dụ hoặc đối phương một chút... Chỉ là... con thỏ trắng này tốc độ quá nhanh, hơn nữa cuối băng đạo cũng không biết ở nơi nào, nếu như nó cắn nuốt xong một giọt Kim huyết mà đám người mình còn chưa rời khỏi băng đạo, thì khẳng định nó sẽ quay trở về tiếp tục truy đuổi, đến lúc đó mình có lẽ phải bỏ ra giọt thứ hai, giọt thứ ba... thậm chí nhiều hơn nữa.
Không có lời! Dương Khai thầm lắc đầu, trong lòng âm thầm tính toán xếp phương pháp này vào thủ đoạn cuối cùng. Nếu như quả thực không được, thì cũng chỉ đành dùng Kim huyết hấp dẫn chú ý của nó.
- Nếu không có biện pháp dọa nó hoảng sợ chạy đi, thì chỉ có đường xông tới! Phí Chi Đồ lộ vẻ mặt cười khổ: - Kéo dài thời gian sợ sinh biến, vậy bây giờ chúng ta cứ đi tiếp, mọi người hãy cẩn thận một chút!
- Hiểu rõ!
Mọi người đều gật đầu, mỗi người đều tế ra bí bảo phòng hộ bảo vệ ở một bên.
Mà Liên Nghiễm thì không nói một lời, bỗng nhiên ném ra một con khôi lỗi hình dáng mãng xà, sau khi rót vào thánh nguyên, khôi lỗi kia chợt biến thành một con mãng to lớn như cái thùng nước, dài đến mười mấy trượng, dáng vẻ dữ tợn, trên thân phủ lớp vảy thật dày, toàn thân nó tản ra dao động năng lượng không kém gì Thánh Vương tam tầng cảnh.
- Đi! Liên Nghiễm quát khẽ một tiếng trong miệng, cự mãng lập tức mở đường đi phía trước, hiển nhiên hắn tính toán lợi dụng khôi lỗi này thu hút một chút chú ý của con thỏ trắng.
Nói như vậy, thỏ đối với sinh linh chủng loại rắn đều theo bản năng sợ hãi, tuy rằng không biết khí linh thiên địa này có như thế hay không, nhưng Liên Nghiễm cũng ôm hy vọng vạn nhất.
Thấy vậy, trên mặt Phí Chi Đồ lóe lên vẻ hài lòng, dẫn đầu mọi người theo sát phía sau cự mãng, từ từ đi tới.
Mọi người cũng không dám làm động tĩnh quá lớn, tốc độ cũng không nhanh, e sợ chọc giận con thỏ trắng kia.
Mà khôi lỗi cự mãng thì không ngừng phun ra nuốt vào lưỡi rắn, lắc mình bò tới, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng uy mãnh, quả thực giúp Dương Khai một phen mở rộng ra nhãn giới.
Liên gia này luyện chế sử dụng khôi lỗi thuật quả nhiên có bản lãnh, cự mãng này trừ bản thân không hề có sinh cơ ra, thoạt nhìn cũng giống y như thật.
Cách đó không xa, hai mắt đỏ thẫm của con thỏ trắng lóe lên một tia dị sắc, hiển nhiên nó có linh trí không thấp, kinh ngạc theo dõi con cự mãng kia một lát, bỗng nhiên nó lắc mình nhoáng lên một cái, hóa thành hình dáng một con chim cực lớn.
Truyền ra một tiếng chim kêu thật to, ngay sau đó, con chim to lớn kia đã bay đến trên đầu cự mãng, há miệng phun ra một màn sương trắng.
Mọi người không khỏi biến sắc, dường như chẳng ai nghĩ tới nó lại còn biết biến hóa.
Mà Liên Nghiễm càng giật mình kinh sợ không thôi, trong tay bấm ấn quyết một cái, cự mãng kia bỗng nhiên đứng thẳng lên, há to miệng, trên thân nó nhoáng lên một cái, đồng dạng từ trong miệng phun ra một cột sáng đỏ thẫm, thanh thế kinh người.
Nhưng cột sáng đỏ thẫm này vừa chạm vào màn sương trắng, lập tức bị đóng băng. Không chỉ như thế, sau khi màn sương trắng kia hướng về phía cự mãng, trên thân cự mãng liền ngưng đọng thành khối băng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tiếp theo phát ra một tràng tiếng răng rắc...