Dương Khai thản nhiên nhìn lão, không động đậy, thanh cự kiếm chém chết lão giả họ Trình hóa thành một sợi dây thừng, như giòi trong xương truy đuổi Hải Vạn Cổ, dù lão trốn tránh thế nào cũng không được, trực tiếp bị trói.
Dương Khai ngoắc tay, sợi dây thừng như có linh tính kéo Hải Vạn Cổ trở về.
- Đây là U Thiên Tỏa?
Dương Khai lại hỏi Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa.
- Ừ!
- Thú vị, sao ta chợt tinh thông Thần Hồn Kỹ này?
Dương Khai hoài nghi nhìn nàng:
- Hơn nữa sức mạnh thần thức của ta cũng mạnh lên không ít, ngươi đã làm gì ta?
- Điều này lát nói sau được không?
Ánh mắt Thánh Nữ có chút không muốn trả lời.
Dương Khai khẽ gật đầu cũng không hỏi nữa.
Hai chiêu Thần Hồn Kỹ vừa thi triển, Dương Khai đều chưa từng tiếp xúc qua, vậy mà có thể vận dụng hai chiêu này tự nhiên, tinh thông ảo diệu trong đó, giống như đã tu luyện từ lâu.
Bản thân không thể vô duyên vô cớ biết được điều này, giải thích duy nhất là nữ nhân này lúc nãy đã động chân tay.
Trong thoáng chốc mà nàng ta như trực tiếp đem hai chiêu này truyền cho Dương Khai, làm hắn trong nháy mắt hiểu rõ mọi huyền diệu.
Hơn nữa Dương Khai thi triển sức mạnh thần thức không hề mạnh, ở mức bình thường, cùng lắm chỉ đủ để ngang với Hải Vạn Cổ, nhưng bị nữ nhân kia làm, sức mạnh không lớn cũng có thể khiến lão giả họ Trình chết.
Dương Khai có nhiều nghi vấn, không giải khó thoải mái được!
- Người này ngươi định làm thế nào?
Thánh Nữ chỉ vào Hải Vạn Cổ bị trói.
- Còn có thể thế nào?
Dương Khai cười dữ tợn, Hải Vạn Cổ bị trói chợt bốc cháy, trong tiếng kếu thảm thiết, thần hồn linh thể Hải Vạn Cổ bị cháy hết đến mảnh vụn cũng không còn.
Toàn bộ Thần Chiến Chi Đình chỉ còn lại Dương Khai và Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa.
Hai bên ngơ ngác nhìn nhau, dưới ánh nhìn của Dương Khai, Thánh Nữ có chút không tự nhiên, ánh mắt né tránh.
- Ngươi tên gì?
Dương Khai hỏi.
- An Linh Nhi... còn ngươi?
- Trương Tam!
Khuôn mặt An Linh Nhi lập tức tái đi, thái độ của Dương Khai thực sự khiến nàng tức giận, nhưng do trở ngại thân phận, không tiện bộc phát, chỉ có thể ngầm tức giận mà thôi.
- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta, vừa rồi ngươi đã làm gì chứ?
Dương Khai trầm giọng hỏi:
- Chiêu của ngươi rất kỳ lạ.
- Ngươi không cần biết.
An Linh Nhi khẽ nói, Dương Khai gật đầu:
- Nếu không làm rõ, sao ta biết đối với ta có hại hay không?
- Điều này ngươi yên tâm, đối với ngươi tuyệt đối không có hại. Hơn nữa ta cũng không có ý hại ngươi.
- Ta vẫn hy vọng có thể biết rõ thì tốt hơn.
- Được rồi!
An Linh hi hít vào một hơi:
- Ngươi đã kiên quyết như vậy, ta cũng có thể cho ngươi biết.
Sau câu nói đó, nàng yên lặng, như đang chỉnh sửa lại lời nói, một lúc sau mới tiếp tục:
- Ngươi chắc có nhiều điều chưa biết về Thánh địa Cửu Thiên Thánh Địa bọn ta, mỗi một Thánh Chủ đều do Thánh Nữ tìm về, bọn ta thông qua một phương thức đặc biệt, tìm người thích hợp về, nếu vượt qua kiểm tra, sẽ trở thành Thánh Chủ của thánh địa, còn về dùng phương thức tìm kiếm gì, thứ lỗi ta không thể nói, chỉ có thể cho ngươi biết, điều này có quan hệ với công pháp tu luyện của ta.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Chắc hẳn ngươi cũng nghe nói, Thánh Chủ trước khi tìm thấy, làm gì cũng được, tư chất khác nhau cũng rất lớn, nhưng một khi đã vào thánh địa, trở thánh Thánh Chủ, sẽ hoàn toàn khác, thành tựu phi phàm, cái này cũng có liên hệ rất lớn đến Thánh Nữ bọn ta.
- Hả? Sao lại nói vậy?
- Bọn ta... từ nhỏ chính là lô đỉnh của Thánh Chủ, tất cả tu vi, tất cả những gì nắm bắt được, đều là chuẩn bị cho Thánh Chủ, tìm được Ngài, đưa về thánh địa, đem tất cả những gì mình học được, truyền cho Ngài. Đó chính là giá trị tồn tại chủa Thánh Nữ, do đó lợi ích mà Thánh Chủ có được là vô cùng lớn, đó chính là lí do vì sao mỗi Thánh Chủ đều có bản lĩnh tài giỏi vô cùng. Đó là bởi vì Ngài không hề tu luyện một mình, xem số lượng Thánh Nữ khác nhau, có thể là dăm ba người giúp Ngài cùng tu luyện, cũng có thể là bảy tám người giúp Ngài. Những người này chính là lô đỉnh của Ngài, mọi thứ tu luyên được, toàn bộ thuộc về Ngài, dùng phương thức này bồi dưỡng, Thánh Chủ thánh địa không muốn giỏi cũng khó.
- Đó là thần kỹ gì?
Dương Khai kinh ngạc.
- Đây là bí mật của thánh địa, ngươi đừng nói là ta tiết lộ ra.
An Linh Nhi nghiêm túc cảnh cáo.
- Yên tâm, ta là người rất kín miệng.
Dương Khai gật đầu, thoáng suy nghĩ, nói:
- Nói như vậy, sở dĩ ta nắm giữ được các Thần Hồn Kỹ của Cửu Thiên Thánh Địa, hoàn toàn do ngươi truyền vào cho ta?
- Đúng, những gì ngươi có được là ta thông thạo, Thánh Nữ khi sống không giết người, nhưng có thể dùng phương thức đặc biệt này để giúp đỡ Thánh Chủ. Ngoài ra, lợi ích mà bọn ta mang lại cho Thánh Chủ không chỉ có vậy, lúc nãy ngươi cũng cảm nhận được, có ta trợ giúp, sức mạnh thần thức của ngươi cũng trở nên mạnh mẽ.
Vẻ mặt Dương Khai kỳ lạ hẳn:
- Ta không phải Thánh Chủ chứ? Sao ngươi lại dùng nó với ta?
An Linh Nhi khẽ thở dài, nói:
- Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng cơ bản ngươi có đầy đủ tố chất để trở thành Thánh Chủ.
- Đùa gì vậy?
- Thật đó. Vừa rồi ta chỉ muốn giúp ngươi nâng cao sức mạnh thần hồn, dễ dàng đấu lại hai tên kia, cũng không có ý truyền cho ngươi ý nghĩ Thánh Địa Thần Kỹ, nhưng không hiểu sao ngươi lại lĩnh hội được, ta hỏi ngươi, khi nãy ngươi lĩnh hội được bao nhiêu thần kỹ?
- Chính hai chiêu đó!
- Hai chiêu đó đã là rất giỏi rồi, cho dù có Thánh Nữ bọn ta trợ giúp nắm bắt, Thánh Chủ muốn lĩnh hội Thánh Địa Thần Kỹ cũng không dễ dàng như vậy, rất có thể phải trải qua nhiều lần mới có thể hoàn toàn tinh thông một chiêu thần kỹ mà thôi, ngươi có thể trong phút chốc lĩnh hội hai chiêu, điều đó đã nói rõ tất cả.
An Linh Nhi tán dương đáp.
Dương Khai đảo mắt:
- Ngươi nắm giữ tất cả bao nhiêu chiêu?
- Chín chiêu!
An Linh Nhi khẽ mỉm cười:
- Muốn học không?
- Tùy ngươi.
Dương Khai không từ chối thẳng thừng, tỏ vẻ không mấy hứng thú.
- Ta có thể giao hết toàn bộ những gì ta nắm được cho ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.
Vẻ mặt Dương Khai có chút trầm mặc, hắn không thích kẻ khác mặc cả với hắn.
- Theo ta về thánh địa, đến lúc đó không chỉ có ta giúp ngươi lĩnh hội, ba tỷ muội khác của ta cũng sẽ giúp sức, trong một thời gian ngắn, ngươi sẽ mạnh lên.
- Ngươi muốn ta trở về cùng ngươi làm Thánh Chủ gì gì đó?
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Đúng! Ta cảm thấy mình đã tìm thấy người thích hợp rồi. Tuy nhiên... con người ngươi có chút đáng ghét.
An Linh Nhi nói thật.
- Không hứng thú!
Dương Khai cười lớn, chậm rãi lắc đấu.
- Ngươi...
An Linh Nhi vô cùng bất ngờ, không nghĩ Dương Khai lại dứt khoát từ chối như vậy.
Thánh Chủ Cửu Thiên Thánh Địa ai không muốn làm, hai ba chục hòn đảo thất gia liên minh chiếm cứ náo nhiệt vô cùng, những võ giả ngoại lai cũng mù quáng chạy theo, không phải là vì để Thánh Nữ xem trọng mình sao? Một khi được chọn, chính là một bước lên trời!
Tất cả những nơi An Linh Nhi đến mỗi nơi đều như trên hòn đảo nhỏ này, từ nhỏ đến lớn đều chen nhau.
Nhưng hiện tại, khi nàng chủ động đề xuất yêu cầu, không ngờ lại bị cự tuyệt! An Linh Nhi có cảm giác không thật lắm, như mình đang trong mơ, ngây ra nhìn Dương Khai, không biết nói gì.
- Muốn năng lực, ta sẽ tự mình tu luyện, mượn trợ giúp từ nữ nhân các ngươi làm gì?
Dương Khai cười nhạt
- Đó không phải là ăn bám sao?
- Ngươi có vẻ chưa rõ trở thành Thánh Chủ có thể có được những lợi ích gì?
An Linh Nhi nhíu mày
- Trở thành Thánh Chủ không chỉ đại diện sau này ngươi sẽ làm bá chủ một phương, có nghĩa ngươi có thể có được những thứ cả đời ngươi không có được: của cải, danh tiếng, địa vị, mỹ nhân, muốn gì cũng có!
- Bao gồm cả ngươi?
Dương Khai nhìn nàng tà ác.
An Linh Nhi lập tức có chút không tự nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu:
- Đúng vậy, ta vốn là lô đỉnh của Thánh chủ. Chẳng những là ta, mà ba tỷ muội khác cũng vậy, chỉ cần ngươi muốn, bất luận ngươi muốn làm gì bọn ta, bọn ta cũng không phản kháng, ngươi có thể tận hưởng trái ôm, phải ấp.
- Rất hấp dẫn!
Dương Khai liếm mép, vẻ mặt có chút dao động.
- Vậy ngươi...
- Không đi!
Dương Khai lạnh nhạt cười, lật mặt nhanh như lật trang sách, lắc đầu nói:
- Có được ắt phải mất, làm Thánh Chủ được nhiều điều tốt như vậy, chắc chắn cái giá phải trả cũng không nhỏ chứ?
Sắc mặt An Linh Nhi khẽ thay đổi, dừng ở hắn, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, trong thánh địa có lời đồn, mặc dù không có căn cứ, nhưng ta nghĩ cái giá mà Thánh Chủ phải trả là cần thiết!
- Nói thử xem!
Mỗi một nhiệm kỳ Thánh Chủ đều không sống lâu... dường như vị sống lâu nhất, cũng chỉ có ba trăm năm mà thôi.
Thế lực Cửu Thiên Thánh Địa rất lớn, Thánh Chủ có nhiều Thánh Nữ lô đỉnh giúp đỡ tu luyện như vậy, thực lực khẳng định tăng nhanh, e rằng không cần mấy chục năm, liền đạt đến khả năng Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Nhập Thánh tam tầng cảnh, sớm đã vượt qua mức độ của người thường, tuổi thọ cũng sẽ kéo dài, chỉ sống ba trăm năm, đương nhiên là có dấu hiệu chết sớm.
Chỉ cần là Siêu Phàm tam tầng cảnh cũng có thể sống mấy trăm năm.
Vừa nghe đến cái giá phải trả như vậy, Dương Khai càng không có ý trở thành cái được gọi là Thành Chủ, ba trăm năm nhìn có vẻ dài, nhưng đối với cường giảtheo đuổi võ đạo cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Dương Khai tin chắc, không làm Thánh Chủ, sau ba trăm năm, bản thân chắc chắn sống tốt, nói không chừng đang cùng Tô Nhan và tiểu sư tỷ du ngoạn thiên hạ, tự do tự tại, sao co thể vì cái lợi nhỏ trước mắt mà tự cắt đường sống.
- Nhưng ngươi đã từng nghĩ tời, trả cái giá như vậy liền có thể có được cả đời vinh quang, đây là điều nhiều người cả đời không có được
An Linh Nhi vẫn muốn khuyên giải.
Dương Khai khẽ cười:
- Ba mươi năm sau, ta có thể ngang hàng với Thánh Chủ các ngươi.
- Ba mươi năm...
An Linh Nhi kinh ngạc nhìn hắn:
- Khẩu khí của ngươi lớn thật