May mà có Thanh Mộc Tinh làm trung chuyển, cho nên tiêu tốn không nhiều thời gian.
Trước sau chỉ 1 năm rưỡi, 17 hành tinh thuộc Kiếm Minh đã được kết nối với nhau.
Dương Khai lại mở đàn giảng đan cho luyện đan sư Kiếm Minh, thế mới thoát thân được.
Lúc này, chỉ còn 6 năm cách ước hẹn 10 năm với Quỷ Tổ.
Hắn trở về U Ám Tinh!
Dương Khai trở về tông, trên dưới Lăng Tiêu Tông tự nhiên mừng rỡ, hơn vạn đệ tử đồng loạt nghênh đón.
Dương Khai kinh ngạc phát hiện, trình độ võ giả trong tông lại lên một bậc so với trước khi hắn đi, nhất là Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường, không biết từ bao giờ đã cùng lúc đột phá Hư Vương Cảnh!
Sau khi đột phá, khí tức Tô Nhan càng thêm tinh khiết, dù nàng là Băng Tinh Ngọc Thể hậu thiên tu thành, không phải là trời sinh, nhưng bộ bí mật bất truyền băng cốc Xích Lan Tinh vẫn có thần uy to lớn, có thể cải tạo thể chất trời sinh.
Băng Tinh Ngọc Thể, phối hợp lực lượng căn nguyên Băng Phượng trong người nàng, nắm giữ Huyền Sương Thần Kiếm, hiện tại Tô Nhan không đơn giản là Hư Vương nhất tầng cảnh.
Đối mặt Hư Vương lưỡng tầng cảnh bình thường, cũng sẽ không lọt vào thế yếu.
Nếu có thể song kiếm hợp bích với Dương Khai, thoải mái chém giết Hư Vương tam tầng cảnh có thể không phải chuyện gì khó.
Hạ Ngưng Thường đột phá xong, khí tức càng thêm tự nhiên, như cả người dung hợp với thiên địa. Dương Khai nhìn hồi lâu cũng không thấy được gì, cảm thấy hẳn là Dược Linh Thánh Thể phản phác quy chân.
Chiến đấu không phải hạng mạnh của Hạ Ngưng Thường, nhưng trên luyện đan, nàng tuyệt đối là thiên tài.
Sau khi thăng cấp Hư Vương Cảnh, thuật luyện đan của nàng một ngày ngàn dặm, đã sớm vượt qua Dương Khai.
Nàng cũng mấy lần trở về Thông Huyền đại lục, chứng kiến mảnh đất này phát triển sinh cơ thịnh vượng, liền hiểu chỉ có tăng lên thực lực của mình, mới làm cho Thông Huyền đại lục có tương lai hưng thịnh hơn, cho nên càng thêm ra sức tu luyện.
Nàng tu luyện là luyện đan!
Mà kết quả là dẫn tới Lăng Tiêu Tông tồn trữ linh đan khổng lồ, mặc kệ bao nhiêu dược liệu chảy vào Lăng Tiêu Tông, đều sẽ bị Hạ Ngưng Thường luyện chế thành đan, sau đó đưa đi tiêu thụ trên U Ám Tinh, đổi sang dược liệu.
Ngoài hai nàng ra, tu vi của những người khác cũng có tiến bộ không nhỏ.
Nhưng ngoài Diệp Tích Quân vừa mới đột phá Hư Vương Cảnh không lâu, không thể tiến thêm một bước, còn Quỷ Tổ vẫn luôn bế quan, cũng không thể đi ra một bước mấu chốt, vẫn kẹt ở Hư Vương lưỡng tầng cảnh.
Dương Khai nghỉ ngơi 1 tháng ở Lăng Tiêu Tông, lợi dụng thời gian này làm bạn với cha mẹ, sư công, tổ sư, như hình với bóng với Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường.
Thẳng đến 1 tháng sau, hắn mới đột nhiên biến mất trong mắt mọi người.
Ngoài một ít người biết hắn đi đâu, không còn ai biết nơi hắn đến.
Đêm, bầu trời đầy sao.
Lăng Tiêu Tông, trên Dược phong, Hạ Ngưng Thường ngồi ở thềm đá, hai tay chống má, ngẩng đầu nhìn trời, xuyên thấu qua màn đêm đầy sao, nàng như nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Sàn sạt...
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng, Hạ Ngưng Thường quay lại nhìn, thấy rõ người đến, không khỏi cười khẽ: - Tô sư tỷ!
Tô Nhan khẽ gật đầu, đến cạnh Hạ Ngưng Thường, cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Hai cô gái tuyệt đại phong hoa một đứng một ngồi, thoáng cái trở thành phong cách đẹp nhất trên đời.
Có gió nhẹ phất qua, kéo theo sợi tóc như thác.
Tô Nhan híp mắt lại, nói: - Sư muội đang lo lắng cho hắn sao?
Hạ Ngưng Thường chầm chậm lắc đầu: - Không lo lắng, mỗi lần hắn đều sẽ trở về bình an.
- Vậy là không nỡ? Tô Nhan lại hỏi.
Hạ Ngưng Thường không khỏi đỏ mặt, khẽ cắn môi hồng: - Sư tỷ buông được?
Trên má nõn nà của Tô Nhan không khỏi xẹt qua một tia đỏ hồng, lắc đầu nói: - Tự nhiên không buông được, nhưng mà... không sao, mỗi lần đều như vậy.
- Đúng thế, mỗi lần đều như vậy! Hạ Ngưng Thường mỉm cười. - Muội đã quen rồi.
Tô Nhan nói: - Nam nhân mà, luôn làm người ta lo lắng. Năm đó chúng ta chỉ là tiểu nhân vật trong thế giới Trung Đô, sau đó đi Thông Huyền đại lục, lại sau đi Tinh Vực, mỗi lần đổi chỗ, tầm mắt cũng cao hơn. Mà mỗi một lần đều là hắn đi tiên phong, lần này cũng thế. Tuy rằng chúng ta không biết bên phía Tinh Giới là thế nào, có gì nguy hiểm, nhưng chúng ta có thể làm, ngoại trừ không rớt lại tu vi với hắn, cũng chỉ có thể chờ đợi.
- Sư tỷ có chút không cam lòng?
- Ta muốn làm bạn với hắn, cùng trải mưa gió! Ánh mắt Tô Nhan xẹt qua một chút ảm đạm.
Ngẫm lại những gì Dương Khai đã trải qua trong nhiều năm, không có lần nào hắn gặp nguy hiểm mà có mình ở cạnh, ngược lại mỗi lần mình gặp nguy cơ gì, hắn đều có thể như thiên thần xuất hiện trước mặt mình, dùng thân hình cao lớn che chắn mưa bão ập tới.
Vừa hưởng thụ được yêu thương bảo vệ, Tô Nhan tự nhiên có một chút nhỏ... không cam lòng.
Dù cho núi đao biển lửa, có là địa ngục tu la, ta cũng muốn một lần cùng nắm tay đi qua, dù cho tắm máu đầm đìa, có trả giá sinh mệnh, thần hồn câu diệt, cũng không oán không hối.
Nhất thời im lắng, ánh mắt hai nàng xuyên qua hư không, đưa mắt nhìn đi xa xa.
Bên ngoài U Ám Tinh, trong vòng vạn dặm là một mảnh tử vực, nơi này sót lại năng lượng khủng bố, là năm đó Tinh Không Đại Đế đại chiến Trùng Đế để lại khí tức hủy diệt. Nơi này có lực lượng đế uy đậm đặc, có pháp tắc hỗn loạn, cường giả Hư Vương Cảnh cũng không dám tùy tiện xông vào.
Chính vì có mảnh Tử Vực này bao bọc, cho nên nhiều năm qua U Ám Tinh vẫn không bị bên ngoài phát hiện, ở trong trạng thái nửa khép kín.
Hiện tại, Dương Khai nửa thân trần, đang ở trung tâm Tử Vực.
Cả người hắn đẫm máu, tỏa ra ánh sáng vàng, Kim huyết chữa thương mạnh mẽ đang không ngừng bù đắp thương thế, nhưng đế uy khủng bố xung quanh vẫn không ngừng tàn phá thân thể của hắn.
Thân thể đang chuyển qua lại giữa phá hủy và chữa trị.
Dương Khai gánh chịu đau đớn hành hạ khó tưởng tượng.
Đây là do hắn không thi triển bất kỳ lực lượng nào ngăn cản lực lượng đế uy, chỉ dùng thân thể cảm nhận đế uy huyền diệu và pháp tắc thâm ảo.
Hắn tu luyện qua Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, thân thể mạnh mẽ, dùng vô số Hồn Thiên đan, trong người có Kim huyết thuần khiết, đủ loại ưu thế làm hắn có thể tồn tại trong chỗ khủng bố này.
Đổi lại thành Hư Vương Cảnh khác, sẽ phải vận chuyển lực lượng ngăn cản uy lực dọa người của mảnh Tử Vực này.
Nhưng mà đế uy khủng bố, hắn vẫn không thể nhẹ nhàng ngăn cản được.
Hắn đành phải bùng nổ Kim huyết tích lũy, duy trì sức sống.
Thời gian trôi qua, trên người Dương Khai đã hình thành kén máu, nhìn vào như biến thành cái kén, cả người bao phủ trong đó, chỉ có tiếng tim đập mạnh mẽ truyền ra, biểu hiện sức sống mạnh mẽ.
Tuy rằng bị hành hạ khổ sở, nhưng Dương Khai cảm giác được, đây là một lần cảm nhận cùng cơ duyên khó có, là thời cơ tuyệt diệu để tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm.
Cả người hắn bao phủ trong kén máu, lấy ra chí bảo ngũ hành, điên cuồng cắn nuốt nguyên khí ngũ hành trong đó, dung nhập vào máu thịt.
Không chỉ vậy, hắn còn lấy ra khối Hư Niệm Tinh lấy được từ Phòng đấu giá Thông Thiên trên Tử Tinh, cảm ngộ huyền bí Hư Vương tam tầng cảnh!
Trong không gian, một mảnh yên ắng, không ai ngờ ở chỗ Tử Vực nhìn mà sợ hãi, lại có một người đang đột phá cực hạn, dùng áp lực to lớn kích thích tiềm lực của bản thân.
Dương Khai biết mình không còn nhiều thời gian, bố trí pháp trận không gian cho Hằng La Thương Hội cùng Kiếm Minh đã lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên chỉ có thể dùng cách này để bù đắp.
Thời gian trôi qua, 1 năm, 2 năm, 3 năm...
Một ngày, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, bầu trời xanh trong veo.
Bỗng nhiên, ở một chỗ trong hư không, ánh sáng vàng chói mắt bùng nổ, lóe lên biến mất.
Đồng thời, một cỗ khí tức làm người ta kinh sợ từ rất xa truyền đến.
Toàn bộ U Ám Tinh chấn động, trong xa xăm như có thứ gì kéo theo số mệnh cả hành tinh, làm cho nó chấn động.
Sau đó, cảnh tượng không thể tưởng tượng xuất hiện.
Linh khí thiên địa trên U Ám Tinh bỗng nhiên dày đặc hơn, trong Tinh Vực có vô số tia sáng bắn về phía U Ám Tinh, những tia sáng xinh đẹp, mỗi cái rực rỡ như cầu vồng, kéo theo cái đuôi dài rơi xuống ngõ ngách U Ám Tinh.
Các võ giả trên U Ám Tinh chấn động, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, các hào quang rơi xuống lại làm chỗ đó như thành thiên đường, linh khí dày đặc gấp mười mấy lần, cả trăm lần.
Những nơi núi hoang không ai ngó ngàng, thoáng cái linh khí tràn đầy, không bao lâu sau sẽ trở thành xanh mát, hoa thơm chim hót.
Những chỗ tu luyện vốn có linh khí không kém, lúc này cũng biến thành nơi càng thích hợp cho võ giả bế quan.
Các võ giả cũng cảm giác máu của mình đang sôi trào, môi trường thoải mái làm bọn họ mừng như điên.
Bọn họ nghĩ răng đây là trời cao ban thưởng!
Lăng Tiêu Tông, Bách Hoa Cư.
Ngay khi ánh sáng vàng bùng lên, Diệp Tích Quân liền phát giác, ngẩng đầu nhìn trời.
Kế đó, một bóng người tràn đầy quỷ khí xuất hiện bên cạnh nàng, khí tức sâu xa khó lường, chính là Quỷ Tổ, không lâu trước thành công đột phá Hư Vương tam tầng cảnh.
Nhìn thấy Quỷ Tổ tới, Diệp Tích Quân gật đầu.
Quỷ Tổ mỉm cười, nói:
- Tiểu tử kia xuất quan rồi!
- Quả nhiên là tông chủ làm ra? Diệp Tích Quân hỏi.
Quỷ Tổ nói: - Ngoài hắn là chủ nhân U Ám Tinh, còn ai dẫn động số mệnh của hành tinh này? Hắn luyện hóa căn nguyên U Ám Tinh, thực lực chung một nhịp thở với U Ám Tinh. Ngươi ở trên hành tinh này lâu, chẳng lẽ không phát hiện mỗi lần thực lực của hắn tăng lên, đều sẽ đưa đến lợi ích to lớn cho U Ám Tinh?