Sát cơ tràn ngập, ngưng thành thực chất.
Mấy người rục rịch nháy mắt tắt tiếng! Bọn họ cảm nhận rõ ràng nếu như thật sự làm bậy, sẽ lập tức bị đánh chết....
Khí tức tử vong dày đặc như vậy, làm người ta nghẹt thở, làm bọn họ khô môi, cả người lạnh lẽo...
Lúc này, Dương Khai cũng mở mắt ra, trong mắt thần quang sáng chói, quát khẽ:
- Mở lò!
Nói rồi, đưa tay chỉ tới, Mặc Ngọc Đỉnh chầm chậm xuất hiện.
Mặc Ngọc Đỉnh chính là lò luyện đan cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, vốn bị Hàn Lãnh, khí đồ Tinh Thần Cung, mua được trong đại hội đấu giá Phong Lâm Thành, nhưng mà cuối cùng Hàn Lãnh đột ngột chết đi, liền rơi vào tay Dương Khai
Lò luyện đan này coi như bảo vật hiếm có, nhất là đối với luyện đan sư, dù sao trên nó cũng chỉ còn lò luyện đan cấp Đế là tốt hơn.
Nhưng mà lò luyện đan cấp Đế nào có dễ lấy được? Bình thường, lò luyện đan cấp Đế luôn quý hiếm hơn so với Đế Bảo.
Mặc Ngọc Đỉnh mở ra, mùi hương không giống Thái Diệu Bảo Liên lan tỏa.
Ngửi được mùi này, thấy được lò luyện đan, không ít người đều chấn động, lập tức tăng mạnh lòng tin vào Dương Khai.
Bởi vì lò luyện đan như thế, luyện đan sư bình thường không xứng sở hữu, chỉ có luyện đan sư cấp Đạo Nguyên mới có tư cách điều khiển, mà mùi dược hương lan tỏa từ trong bên trong lò luyện đan, đủ nói lên lò này từng luyện chế rất nhiều linh dược.
Những điều này, như đang xác nhận sự thật Dương Khai là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên!
Lò luyện đan mở ra, Dương Khai bộc phát thần niệm, thần thức hỏa rót vào trong lò, Mặc Ngọc Đỉnh liền phát ra tiếng ông ông.
- Lưu Viêm! Dương Khai lại quát lên, vung tay, chỉ thấy một đạo hào quang bắn ra từ trong tay hắn.
Tiếng kêu rõ to truyền ra, mọi người chú ý, hư ảnh một con chim lửa chợt lóe lên, lao đầu vào bên trong lò luyện đan.
- Khí linh! Ánh mắt Lam Huân sáng ngời, không khỏi hô lên.
Trong khoảng khắc vừa nãy, tuy rằng nàng không nhìn rõ mặt thật của Lưu Viêm, nhưng bản năng nhận ra ánh sáng đó không tầm thường, kết hợp cảnh này, nàng liền suy đoán ra đó tuyệt đối là một con khí linh hệ hỏa!
Một lò luyện đan cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, một con khí linh hệ hỏa...
Hai cái hợp lại, đã là căn bản mà phần lớn luyện đan sư trên đời này đều mơ mộng cầu mong. Có hai thứ này, luyện chế linh đan nào cũng sẽ bớt nhiều công sức.
Lam Huân không khỏi mỉm cười nói:
- Nếu không có gì bất ngờ, Dương huynh thật sự có thể luyện chế ra Thái Diệu đan, các vị cứ việc chờ xem.
Nghe nàng nói thế, không ít người đều chấn động, toát ra mong chờ.
Bên này, Dương Khai đã nghiêm mặt lấy ra các dược liệu luyện chế Thái Diệu đan.
Chỉ thấy hắn gọn gàng lần lượt bỏ các dược liệu quý hiếm vào trong lò luyện đan, thỉnh thoảng tay bấm linh quyết, thần thức hỏa tuôn trào, khắc linh trận trong lò.
Theo động tác của hắn, độ lửa trong lò khi lớn khi nhỏ, làm người ta không nắm chắc được.
Luyện đan chú ý nhất là tâm tình bình ổn, tối kỵ nóng vội. Mà trong đó trọng yếu nhất là nắm giữ sức lửa, thời điểm bỏ vào dược liệu...
Chuyện này không thể một sớm một chiều là quen được, cần phải tích lũy kinh nghiệm lâu dài cùng với được sư trưởng quan tâm dạy bảo.
Trên con đường luyện đan, trước giờ Dương Khai vẫn không có ai chỉ điểm.
Nhưng hắn lại có tư chất thiên phú không kém trên lĩnh vực này, trước khi hắn chỉ mượn Luyện Đan Chân Quyết của Đại Ma Thần để lại, tự mò mẫm đi lên con đường này, sau đó trong Đế Uyển của Dương Viêm nhận được Đan Đạo Chân Giải. Đi đến Tinh Giới lại có được ngọc giản Công Tôn Mộc để lại...
Thuật luyện đan của hắn kết hợp sở trường 3 nhà, đồng thời có bản thân tự lĩnh ngộ sáng tạo.
Hắn không có thể chất đặc thù như Hạ Ngưng Thường, có thể luyện đan nhẹ nhàng như ăn uống, nhưng hắn lại có cảm giác đặc biệt riêng.
Khi nào bỏ vào dược liệu gì, khi nào phải khống chế độ lừa gì, những chuyện này như khắc ghi vào đầu hắn, đã thành một loại bản năng.
Nếu phải truy cứu, vậy chắc chắn là công lao của một lần luyện chế linh đan dẫn phát Đại Đạo Đan Âm!
Đại Đạo Đan Âm, chính là âm thanh thiên đạo.
Thiên đạo truyền thụ cho hắn những kiến thức này, thiên đạo thăng hoa năng lực luyện đan cho hắn.
Nhưng ngay cả như vậy, lần này Dương Khai vẫn phải dốc hết sức, không dàm sơ sẩy.
Thái Diệu Bảo Liên chỉ có một cây, nếu như luyện chế thất bại, vậy coi như không còn gì. Đến lúc đó hắn sẽ phải gánh chịu lửa giận của mọi người...
Hắn không sợ những võ giả này, hắn chỉ sợ mình lãng phí linh dược.
Dưới áp lực cực lớn, trạng thái của hắn tốt chưa từng có.
Ục ục ục...
Thời gian trôi qua, trong lò luyện đan phát ra tiếng như nước sôi, là dấu hiệu nước thuốc sôi trào, mùi hương phức tạp lại làm người ta thoải mái lan tỏa trong thiên địa, khiến người ta có một cảm giác mới.
Nhìn tới, động tác của Dương Khai tuy rằng không nhanh, nhưng giơ tay nhấc chân toát cả cảm giác trầm ổn, làm cho mọi người tự nhiên tin tưởng thêm vào hắn.
Nhất là hắn một tay vận chuyển nguyên lực khống chế độ lửa, một tay kết ấn khắc linh trận trong lò, làm cho không ít cảm thán.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn ra ngón.
Võ giả trong này, dù cơ bản 90% chưa từng luyện chế linh đan, nhưng thấy heo chạy cũng phải ăn qua thịt heo chứ?
Dương Khai biến ảo linh trận nhiều lần, làm cho bọn họ choáng váng mà bội bục.
Chỉ riêng lực khống chế đỉnh cao như vậy, người thường không thể làm được, nhất định là công lao tích lũy nhiều ngày.
- Sư huynh, ngươi cảm thấy Dương sư đệ có thể luyện chế thành công không? Ở bên kia, Mộ Dung Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi Tiêu Bạch Y.
- Trước khi xuất hiện kết quả, không ai dám xác nhận. Tiêu Bạch Y đáp, nói rồi, lại nhìn sang nàng:
- Sao hả, ngươi lo hắn thất bại sẽ bị vây công?
Mộ Dung Hiểu Hiểu gật đầu:
- Cục diện trước mắt, một khi Dương sư đệ thật sự luyện chế thất bại, sợ rằng chắp cánh cũng khó bay được... Tuy rằng hắn không phải đệ tử Thần Điện ta, nhưng dù sao cũng đi cùng chúng ta vào, sư huynh cũng không muốn hắn xảy ra chuyện chứ.
- Là hắn tự chuốc lấy. Tiêu Bạch Y hừ lạnh:
- Đến giờ ta vẫn không hiểu nổi, vì sao hắn lại tự rước rắc rối.
Quả thật, nếu như Dương Khai không chủ động đứng ra nói mình là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, sẽ không có người kéo hắn ra tay. Nhưng cố tình hắn tự đứng ra, trước mặt mọi người thừa nhận mình là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, đồng thời ôm đồm luyện chế Thái Diệu đan.
Nếu làm tốt chuyện này, Thái Diệu đan thành công, hắn cũng chưa chắc lấy được lợi lộc gì, bởi vì theo cục diện hiện tại, một khi Thái Diệu đan thành công, kết quả đương nhiên quần hùng tranh cướp, đến khi đó ai còn để ý tới người luyện đan như hắn, dám không giao ra linh đan? Vậy đánh cho chết...
Nhưng nếu làm không tốt chuyện này, chỉ có kết quả duy nhất
- Dương Khai bị mọi người đuổi giết tới chết!
Loại chuyện tự rước rắc rối như thế, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không đúng, chỉ có ngu mới đi làm.
Cho nên Tiêu Bạch Y vân không hiểu được vì sao Dương Khai lại làm vậy.
Chẳng lẽ chỉ là bởi vì luyện đan sư yêu quý linh dược quý hiếm? Nghe nói luyện đan sư đều là một đám người cổ quái, bình thường người ngoài cầu xin bọn họ luyện đan, bọn họ luôn lạnh lùng. Nhưng nếu có linh dược mà bọn họ hứng thú, nói không chừng sẽ tự mình tới cửa, bám víu lấy ngươi để cho hắn luyện chế, đồng thời không thu thù lao gì.
Thái Diệu Bảo Liên chắc chắn là một trong linh dược quý giá nhất trên đời, bởi vì nó có một không hai! Khi còn có một gốc Thái Diệu Bảo Liên, trong thiên địa này sẽ không còn xuất hiện gốc thứ hai.
Nếu như bởi vì nguyên nhân này mà Dương Khai cứ muốn luyện chế Thái Diệu đan, vậy thì có thể chấp nhận được.
Nhưng mà... Tiêu Bạch Y nhìn kiểu gì, cũng không cảm thấy Dương Khai là hạng cổ hủ như thế, hắn không có lý gì mà vì hứng thú nhất thời mà đặt mình vào nguy hiểm.
Hoặc là... hắn có nắm chắc chạy trốn được trước bao nhiêu cường giả chú ý?
Ý nghĩ này hiện ra, Tiêu Bạch Y không khỏi cười xì, thầm cảm thấy mình nghĩ nhiều quá.
Không thể phủ nhận, thực lực của Dương Khai quả thật không kém, nhưng hắn chỉ là một mình, làm sao trốn chạy được ở trước mắt bao người? Chỉ riêng một mình Vô Thường đã đủ để kiềm chế hắn.
Hai người đang nói chuyện, bên Dương Khai lại có động tác.
Tổng cộng 19 loại dược liệu phụ trợ đã bị hắn ném vào trong Mặc Ngọc Đỉnh, hóa thành nước thuốc.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên đứng lên, mấy bước đi tới chỗ Thái Diệu Bảo Liên, ngón tay như lưỡi dao, trực tiếp cắt lấy đóa hoa Thái Diệu Bảo Liên.
Cây linh dược đã trưởng thành này, lập tức bị Dương Khai thu lấy.
Ở chỗ cũ còn một phần gốc dài một tấc..
Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn vào phần gốc, thần sắc cực kỳ tham lam.
Tuy rằng không biết vì sao Dương Khai lại không hái nguyên cây Thái Diệu Bảo Liên, nhưng phần gốc này rõ ràng cũng cực kỳ quý giá, dù cho không luyện chế thành đan, nuốc vào cũng có hiệu quả chứ.
Trong ánh mắt mọi người, phần gốc đó trào ra chất lỏng trắng ngà, giống như sữa bò, làm người ta thèm thuồng.
Không chỉ võ giả bình thường nhìn phần gốc này, ngay cả mấy người Vô Thường, Hạ Sanh cũng thế, nhưng bọn họ không tùy tiện hành động, mà dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Dương Khai, không biết vì sao hắn làm thế.
Còn Dương Khai thì chân không dừng bước chạy về bên lò, cẩn thận khống chế độ lửa, đợi cho vừa phải, mới bỏ vào Thái Diệu Bảo Liên mới hái.
Chỉ là mấy động tác đơn giản, trán hắn lại toát mồ hôi, như gặp đại địch.
Trong nháy mắt Thái Diệu Bảo Liên vào lò, hắn lập tức thay đổi pháp quyết, ổn định thế cục trong lò.
Tiếng ù ù vang lên không ngừng, Dương Khai thầm may mắn lần luyện đan này đã không tiếc bại lộ Lưu Viêm, cũng phải gọi nàng ra.
Luyện chế Thái Diệu đan khó khăn vượt quá tưởng tượng, lúc này nếu không có Lưu Viêm hỗ trợ, hắn thật chưa chắc chống đỡ đến cùng!