- Nếu ngươi đã là luyện khí sư Hư cấp, sao lại thảm đến mức này?
- Vì không ai tin tưởng.
Dương Viêm tủi thân bĩu môi.
- Cũng chẳng ai dám tìm ta luyện chế bí bảo đẳng cấp cao, mà toàn nhờ luyện mấy thứ rác rưởi, thù lai ta kiếm được ít là phải.
- Vừa rồi ở trong sảnh, ta nghe người ta nói, ngươi tôi luyện một bí bảo Thánh Vương cấp thượng phẩm của người khác thánh Thánh Vương cấp trung phẩm?
Dương Viêm nhìn nàng với ánh mắt quái lạ.
- Đúng vậy.
Vượt ngoài dự liệu của Dương Khai, Dương Viêm gật đầu thừa nhận, hoa tay múa chân:
- Tu vi của tên đó chỉ có Nhập Thánh tam tầng cảnh, cảnh giới chỉ chừng đấy, cho dù trong tay có bí bảo Thánh Vương cấp thượng phẩm cũng chẳng phát huy được toàn bộ uy lực, Thánh Vương cấp trung phẩm chính là giới hạn của hắn rồi, ta hạ đẳng cấp bí bảo đó xuống, nhưng đợi đến khi hắn chiến đấu, sức chiến đấu sẽ được nâng cao, đợi sau này tu vi hắn mạnh hơn, đẳng cấp bí bảo đó cũng sẽ tăng lên.
- Ta còn nghe nói, ngươi luyện trường kiếm mà người ta yêu cầu thành dao pha...
- Hắn thì biết cái gì? Công pháp, võ kỹ, thậm chí là thuộc tính thánh nguyên của hắn đều thuộc loại đại hợp hình, trường kiếm quá thanh thoát, hoàn toàn không phát huy được ưu thế của hắn, dao pha mới là chính đạo, đợi hắn dùng được một thời gian, sẽ biết ý tốt của ta, đợi tới lúc đó hắn nhất định sẽ cảm kích ta đó.
Dương Khai thở dài một tiếng, không biết có nên tin lời nữ nhân này hay không, nếu nàng nói thật, vậy thì nàng thực sự là một luyện khí sư Hư cấp, là nhân tài hiếm có, dù gì thì tuổi nàng cũng còn trẻ.
Cũng chính vì nàng quá trẻ, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn Dương Khai, nên có lẽ sẽ chẳng ai lại tin nàng là một luyện khí sư Hư cấp.
Thật thật giả giả, Dương Khai cũng không hiểu được.
- Dương Viêm, ngươi làm vậy là không được, thân là luyện khí sư, phải biết ưu tiên thỏa mãn yêu cầu của võ giả, chứ không phải luyện chế bí bảo cho họ theo suy nghĩ của mình, ngươi không phải là người ta, sao biết được họ muốn gì nhất? Ngươi tự tiện như vậy rất dễ xảy ra vấn đề.
Dương Viêm có vẻ càng thêm tủi thân, ngập ngừng nói:
- Nhưng ta không nỡ để mấy người đó lãng phí vật liệu quý.
Dương Khai lắc đầu, không nói thêm nữa.
Chẳng mấy chốc sau, hai người đã tới trước cửa động ở Long Huyệt sơn, đáp xuống đất, Dương Khai kinh ngạc phát hiện, Dư Phong đang dẫn theo một nhóm người ra ra vào vào trong sơn động, hình như đang vận chuyển thứ gì đó.
Thấy Dương Khai đến, Dư Phong cười toe toét chạy đến, vỗ vai Dương Khai một cách thân mật:
- Nghe tiểu thư nói ngươi định ở lại?
- Ừ.
- Ở lại cũng tốt, đằng nào thì ngươi cũng không quen ai ở U Ám Tinh, ở lại theo tiểu thư tạo dựng sự nghiệp, sau này sẽ có vinh quang hiển hách, ừm, tiểu thư bảo bọn ta giúp ngươi dọn dẹp sơn động, các huynh đệ đều đang lo việc đó.
Dư Phong chỉ mấy võ giả đang ra ra vào vào sơn động, mấy người đó đều là những võ giả có mặt trên chiến hạm trước đó.
Rồi lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Dương Khai:
- Đây là nhẫn của ngươi, trong đó có một chút thành ý của huynh đệ bọn ta, mọi người đều góp phần, sau này chúng ta là người một nhà rồi, đồ thì không nhiều, mong ngươi đừng chê.
Dương Khai nhận lấy, thần niệm đảo qua, phát hiện trong đó có mấy trăm viên thánh tinh thượng phẩm và mấy bình đan dược trị thương thường dùng, quả thật không nhiều, so với số hắn bị cướp thì chẳng đáng là bao, nhưng Dương Khai lại trịnh trọng cất vào, gật đầu tạ ơn.
Cho đến lúc này, Dư Phong mới phát hiện ra sự có mặt của Dương Viêm, liền kêu một tiếng ngạc nhiên, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, miệng cười ám muội:
- Tiểu tử cũng lợi hại đấy, mới đó mà đã dắt một nữ nhân từ ngoài về rồi? Tìm đâu ra vậy, cũng khá đấy, nói cho ca ca biết, ta cũng đi tìm thử xem sao.
Dương Viêm liền lạnh mặt, trừng Dư Phong một cái dữ tợn.
Dư Phong liền cười ngượng ngùng.
Dương Khai giải thích:
- Đây là Dương Viêm đại sư.
- Đại sư?
Dư Phong ngơ ngác.
- Đại sư gì?
- Ta mời về từ Luyện Khí Các, cô ta tinh thông luyện khí, đến giúp ta bố trí một pháp trận.
- Luyện khí sư?
Dư Phong lập tức dập tan nụ cười ngả ngớn, thái độ đoan chính hơn hẳn, nhìn Dương Viêm từ đầu tới chân, chắp tay nói:
- Dư Phong khiếm nhã rồi, mong cô nương không trách!
Dư Phong tuy nhìn không đàng hoàng, cũng chẳng đáng tin, nhưng cũng biết thân phận luyện khí sư tôn quý, cho dù bề ngoài Dương Viêm không lớn tuổi, nhưng y cũng không dám sơ suất, vì chẳng ai dám đảm bảo nữ nhân này về sau có là một luyện khí sư xuất sắc hay không, không khéo sau này chính mình lại đi cầu xin họ.
Sắc mặt Dương Viêm u ám, khẽ gật đầu.
Dư Phong lại nói:
- Nếu cô nương đã là luyện khí sư, liệu có thể giúp ta luyện chế một bí bảo được không?
- Được.
Mặt Dương Viêm sáng rỡ, sảng khoái đồng ý.
- Đẳng cấp gì? Muốn luyện bí bảo như thế nào?
- Hai người cứ nói chuyện đi... Ta vào trong xem thế nào!
Dương Khai không nỡ nhìn vẻ mặt mong đợi của Dư Phong, bèn tìm cớ chui vào trong sơn động.
Trong sơn động, các võ giả ra ra vào vào bận rộn. Mấy tháng ở trên chiến hạm, Dương Khai và mấy người này cũng khá hòa thuận, có vài người đã quen thân, không quen thì cũng nhớ mặt. Được lệnh của Vũ Y, họ đến giúp Dương Khai sửa sang sơn động, không hề thấy khó chịu, ngược lại còn rất nhiệt tình.
Liên tục có người chào Dương Khai và hắn đáp lại lời cảm tạ từng người một.
Đi một vòng trong sơn động, Dương Khai bất giác thấy ấm lòng.
Sơn động đã hoàn toàn đổi khác, trong thạch thất mà Dương Khai chọn làm phòng ngủ có thêm giường ghế, trong hành lang có những kỳ thạch chiếu sáng điểm xuyết, xua tan bóng tối bên trong, những nơi khác cũng được chỉnh sửa không ít thì nhiều, khiến hành lang rộng rãi, thích hợp để sống hơn.
Có thể nhìn ra được, họ làm rất chăm chú, có mấy người còn cười vỗ vai Dương Khai, bảo hắn sau này nếu bị oan ức hay hiếp đáp gì thì cứ tới trang viên của Hải Khắc gia tộc tìm họ, họ sẽ ra mặt giúp hắn, vân vân.
Dương Khai cười đồng ý.
Đảo một vòng trong sơn động, hài lòng với bộ dạng mới bên trong, Dương Khai mới đi ra ngoài.
Dư Phong đứng đó, không biết đang lầm bầm điều gì, còn Dương Viêm thì chẳng thấy đâu.
- Cô ta đâu?
Dương Khai đi tới hỏi.
- À, cô ta bảo đi thám thính địa hình xung quanh, lát nữa sẽ về.
Dư Phong đáp, chợt mếu mặt:
- Dương Khai, ta bảo cô ta giúp luyện chế một bí bảo Linh cấp, vật liệu gì gì ta đã tìm đủ rồi, sao cô ta lại lấy thù lao năm mươi viên thánh tinh hạ phẩm? Thế thì có hơi cao rồi thì phải?
- Tiền nào của nấy!
Dương Khai vỗ vai y, lời nói chứa hàm ý:
- Nhận đi, ngươi tự tìm tới, giờ có muốn đổi ý cũng muộn rồi.
Dư Phong rầu rĩ:
- Biết sớm thì đã tới Luyện Khí Các ở Thiên Vận Thành nhờ luyện chế rồi, thù lao chỉ cần một nửa, lỗ chết đi được. Thôi bỏ đi, thấy nha đầu đó có vẻ nghèo rớt mùng tơi, coi như đại gia thương hại, chiếu cố cho chuyện làm ăn của cô ta vậy, mong là cô ta sẽ không luyện hỏng.
- Luyện hỏng thì không tới mức, chỉ là không biết sẽ luyện ra thứ gì. Phải rồi, ngươi cần bí bảo Linh cấp để làm gì?
Dương Khai không hiểu, Dư Phong là võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh, bí bảo Linh cấp y căn bản chẳng dùng tới, đó là thứ chỉ có Chân Nguyên Cảnh hay Thần Du Cảnh mới dùng.
- Tặng cho một người.
Dư Phong nhếch miệng cười.
Đợi một lúc, Dương Viêm quả nhiên đã quay lại.
Không nói lời nào, nàng lấy giấy bút ra từ nhẫn không gian của mình, rồi vẽ thứ gì đó lên giấy, đôi lúc lại nhíu chặt mày trầm tư, Dương Khai và Dư Phong đứng một bên, cũng chẳng đi quấy rầy làm gì.
Sau thời gian một chén trà, Dương Viêm nhìn vật trên tay, gật đầu hài lòng, đưa tờ giấy cho Dương Khai:
- Hãy cải tạo sơ địa hình xung quanh dựa vào ký hiệu trên này, ta thấy các ngươi đông người vậy, nếu cùng làm thì chắc một ngày là được.
Dương Khai cầm lấy, cùng Dư Phong vùi đầu vào xem.
Dư Phong chẳng nhìn ra được gì, nhưng Dương Khai thì lại kinh ngạc, lập tức hiểu rằng Dương Viêm quả thực có chút bản lĩnh, bất kể trình độ luyện khí của nàng ra sao, nhưng về trận pháp thì chắc chắn lợi hại hơn hắn nhiều.
Nếu cải tạo địa hình theo ký hiệu trên này, việc bố trí trận pháp sẽ đơn giản hơn, sau khi pháp trận hoàn thành, hiệu quả sẽ càng xuất chúng.
- Hiểu rồi. . Truyện Điền Văn
Dương Khai cất vào, nhìn Dư Phong nói:
- Còn phải làm phiền các ngươi thêm một ngày nữa.
Dư Phong đĩnh đạc nói:
- Khách khí rồi, tiểu thư đã lệnh bọn ta giúp ngươi thì tất sẽ làm tới mức tốt nhất, ngươi đợi đấy, ta đi gọi người.
Đợi Dư Phong đi rồi, Dương Viêm mới nói:
- Ngươi hiểu ký hiệu trên đó chứ?
Thấy Dương Khai gật đầu, nàng gục gặc:
- Vậy ngươi chỉ huy họ làm đi, ta đi luyện chế mấy thứ cần dùng đến trước, ừm, đưa vật liệu cho ta.
Dương Khai lấy hết vật liệu đã mua trước đó ra đưa cho Dương Viêm.
Dư Phong dẫn một đám người chạy ra từ trong sơn động, Dương Khai nói một lượt việc sắp phải làm, mọi người đều nói không thành vấn đề.
Long Huyệt sơn lập tức náo nhiệt hẳn lên, mấy mươi võ giả tụm năm tụm ba, không đào mương, san bằng đồi núi thì cũng là dặt bớt cây cối dư thừa, tiến hành tỉ mỉ cải tạo theo yêu cầu của Dương Viêm.
Tất cả đều không phải người thường, cải tạo địa hình họ làm rất nhanh, chẳng đầy một ngày đã làm xong.
Đợi họ về sơn động, Dương Viêm cũng đã chuẩn bị xong công việc cuối cùng, thấy nàng cầm mấy thứ hình thù kỳ quái chạy ra, hai nấy cũng ngơ ngác, không biết nàng định làm gì.
Nàng chỉ gật đầu với Dương Khai, rồi bay ra ngoài, mọi người chỉ nhìn thấy vóc dáng nhỏ nhắn của nàng bay qua bay lại trong sơn dã, thi thoảng xuất hiện ở một đỉnh núi, bận rộn liên tục.
Dư Phong gãi đầu, ngờ vực hỏi:
- Dương Khai, các ngươi đang bố trí trận pháp gì mà làm lớn thế?
- Đợi rồi biết.
Dương Khai cũng không nói toạc ra, chỉ cười tủm tỉm.
Hiện giờ hắn lòng đầy tin tưởng với trận pháp mà Dương Viêm bố trí.
Sau khi Dương Viêm đặt chân lên đỉnh núi cuối cùng, loay hoay một lúc, mọi người thấy nàng bay về, đứng giữa không trung vẫy một tay về phía này.
- Thành rồi!
Dương Khai khẽ quát một tiếng, giơ tay đáp lại, Dương Viêm bay vụt về phía đó.