Mà cùng lúc với La Lam di chuyển thi thể cường giả Hư Vương Cảnh kia lui về phía sau, Nghê Quảng cũng đưa tay chộp về phía linh hoa mào gà kia.
Nhưng đúng lúc này, chợt phát sinh tình huống khác thường.
Mặt đất ở phía sau Nghê Quảng vốn không có gì lạ, chỉ có một khối đất nhô ra mà thôi, nhưng bỗng nhiên từ nơi đó chợt thò ra một cái đầu rắn hình tam giác, con rắn nhanh như chớp hướng thẳng cần cổ của Nghê Quảng đớp tới.
Toàn bộ sự việc không có chút nào dấu hiệu báo trước, cũng diễn ra quá nhanh khiến người ta không kịp nhìn rõ, mãi đến khi con rắn chui ra từ ụ đất phóng về phía Nghê Quảng nhanh như chớp, Tuyết Nguyệt mới kinh hãi thét lên: - Nghê thúc cẩn thận.
Nàng vừa dứt lời, con rắn kia đã sắp cắn vào cần cổ của Nghê Quảng.
Tuyết Nguyệt lập tức tái mặt!
Thấy được một màn này, làm sao nàng còn không rõ vị cường Hư Vương Cảnh kia chết như thế nào chứ? Rõ ràng là cũng như Nghê Quảng vậy, trong khoảnh khắc bị linh hoa phân tán sự chú ý, con yêu thú loại rắn ẩn nấp ở phía sau liền chớp thời cơ phóng ra đánh lén trí mạng.
Nàng không biết Nghê Quảng có thể ứng phó được hay không, dù sao từ tình huống dưới mắt cho thấy, thế nào Nghê Quảng cũng sẽ trúng chiêu.
Nhưng Nghê Quảng dù sao cũng là Nghê Quảng, không nói đến tu vi cao thâm của lão, chỉ riêng việc đã biết trước nơi này có nguy hiểm thôi, thì làm sao lão lại không đề phòng trước chứ? Cho nên trong lúc chuẩn bị hái linh hoa, lão cũng đồng thời đề cao cảnh giác tránh rơi vào tình huống nguy hiểm, hơn nữa lại càng chú ý bảo vệ vùng gáy của mình. Do vậy một kích đánh lén kia chắc chắn sẽ thất bại.
- Đinh... Một tiếng vang chói tai truyền ra, chỗ cần cổ của Nghê Quảng bỗng nhiên hiện ra một vòng sáng năng lượng, khi công kích kia chạm tới, toàn thân Nghê Quảng như bị đánh mạnh vào vậy, lập tức bay nhanh về phía trước.
Lão khẽ quát lên một tiếng, cưỡng ép uốn người giữa không trung, phất tay đánh mạnh về phía sau một chưởng, đồng thời cánh tay còn lại không quên chộp về phía linh hoa kia.
Một kích phản công của cao thủ Hư Vương lưỡng tầng cảnh tuyệt đối không thể khinh thường, lực lượng mạnh mẽ đó đã đánh bật lại công kích tiếp theo của con rắn đang lao tới, khiến nó không thể tiếp tục tấn công được nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc Nghê Quảng nắm được linh hoa, lão liền tái mặt thốt lên: - Đây là...
Xúc giác của lão khi tiếp xúc với linh hoa truyền lại tuyệt đối không phải cảm giác giống như khi chạm vào linh thảo khác, mà lão lại cảm thấy trơn nhẵn và lạnh băng, tựa như chạm phải vật còn sống vậy.
Lão liền quyết đoán buông tay!
Đúng lúc này, linh hoa đang tỏa ra mùi thơm ngát kia chợt vươn ra khỏi mặt đất, toàn thân đóa hoa tỏa ra vầng sáng xanh biếc, đâm thẳng về phía lòng bàn tay của Nghê Quảng.
Trong khoảnh khắc, cả một vùng liền bốc lên khói bụi mù mịt, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng quát của Nghê Quảng cùng tiếng rít chói tai của linh xà.
Một lát sau, Nghê Quảng nhảy ra khỏi vòng chiến, lơ lửng đứng giữa không trung, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đám người Dương Khai đang quan sát cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Khi bụi bặm dần dần tan đi, bọn họ mới biết đã gặp phải bẫy rập gì.
Tại vị trí mọc ra linh hoa hình mào gà kia, giờ phút này nào còn linh hoa gì chứ, chỉ có một con yêu xà màu nâu dài chừng ba trượng, to như cánh tay trẻ con đang ngóc thẳng thân hình lên, cái lưỡi rắn không ngừng thò ra thụt vào.
Toàn thân con yêu xà này không tỏa ra chút khí tức nào, nếu không dùng mắt thường nhìn thì căn bản không thể phát hiện được sự tồn tại của nó, dường như nó không phải là sinh vật sống vậy. Còn ở phần đuôi của nó lại mọc ra một cái bướu thịt giống như mào gà.
Linh hoa mà mọi người thấy trước đó, không ngờ chính là phần đuôi của nó, còn thân thể của nó thì giấu dưới lòng đất để đánh lừa mọi người.
Bất kỳ ai có ý đồ đối với "Linh hoa" đều sẽ bị nó đánh lén.
- Vĩ Quan Xà sao? Ánh mắt Nghê Quảng sáng ngời, gọi ra tên con yêu thú này.
Cũng may là lão có kiến thức uyên bác, có địa vị cao trong Hằng La Thương Hội nên có thể tiếp xúc với rất nhiều ghi chép về thời thượng cổ. Nếu không lão cũng không thể nào biết được loại yêu thú quỷ dị còn sót lại đã tồn tại từ rất lâu này.
- Vĩ Quan Xà sao? La Lam khẽ nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra khâm phục nhìn Nghê Quảng nói: - Thiếp cũng chưa từng nghe nói qua, ở trong Thất Lạc Chi Địa này lại có nhiều thứ đã sớm tuyệt tích như vậy.
Trước đó khi gặp phải bóng đen dưới đáy khe, mọi người cũng không biết là thứ gì, chỉ cảm thấy hơi giống âm hồn. Rồi bây giờ lại xuất hiện Vĩ Quan Xà mà ba người đều chưa từng nghe nói qua.
Thất Lạc Chi Địa mở ra trước mặt bọn họ tựa như là một thế giới ma quái mà bọn họ chưa từng tiếp xúc qua vậy.
Nghê Quảng nhoẻn miệng cười: - Không cần lo lắng, tuy rằng Vĩ Quan Xà nguy hiểm, nhưng thực lực của bản thân nó cũng không mạnh lắm. Nó chỉ lợi hại ở chỗ đánh lén, nếu đánh lén thất bại, vậy thì chỉ có thể làm mồi cho lão phu mà thôi.
Nói rồi, lão liền phóng thẳng về phía Vĩ Quan Xà.
Không thấy lão sử dụng sát chiêu gì lợi hại, chỉ thấy khi lão đến gần Vĩ Quan Xà, hai tay liền móc lại thành trảo, quần đấu với nó.
Dương Khai yên lặng quan sát, hắn phát hiện thực lực của yêu thú này chỉ khoảng bậc chín. Thực lực như vậy, cho dù có huyết mạch thượng cổ đi nữa, thì ở trước mặt Nghê Quảng hiển nhiên cũng không thể làm nên chuyện gì. Chỉ sau khoảng thời gian mười hơi thở, Vĩ Quan Xà đã bị Nghê Quảng tóm được khi đang lao lên tấn công, ngay sau đó, Nghê Quảng liền tàn nhẫn quật nó như quật một chiếc roi vậy, thánh nguyên trên tay ồ ạt truyền vào trong cơ thể nó.
Trên thân thể dài ngoằng của Vĩ Quan Xà truyền ra những tiếng răng rắc giòn tan, ngay sau đó cả người nó liền trở nên thẳng đuột, mễm nhũn nằm bẹp dưới đất, biến thành một cỗ thi thể.
Nghê Quảng đưa tay, móc vào một vị trí trên bụng con rắn, rồi móc ra một chiếc mật rắn xanh biếc lớn bằng trái nhãn, lão há miệng nuốt thẳng vào bụng, chép chép miệng, phát ra tiếng cười vui sướng.
Cũng không biết mật của Vĩ Quan Xà có công hiệu thần kỳ gì, nhưng nhìn biểu hiện vui vẻ của Nghê Quảng cũng biết nó có ích lợi không nhỏ đối với lão.
Làm xong hết thảy mọi việc, Nghê Quảng liền thuận tay ném thi thể Vĩ Quan Xà sang bên cạnh, thản nhiên nói: - Loại yêu thú này không có nội đan, thứ có giá trị nhất trên người của nó chính là mật rắn. Ở thời kỳ thượng cổ, nghe nói nếu võ giả thường xuyên uống mật rắn, thì có thể bách độc bất xâm, đáng tiếc là chỉ có một túi mật... Thôi, có còn hơn không đi.
Lão vừa nói chuyện vừa cất bước trở về, đi tới trước mặt cỗ thi thể La Lam mang về kia, cúi đầu ngó qua rồi sau đó thở dài nói: - Ai, quả nhiên là Đồng Lôi!
Hiển nhiên là lão đang nói về tên họ của thi thể trước mặt này.
- Nghê tiên sinh biết hắn sao? La Lam hỏi.
Nghê Quảng khẽ gật đầu: - Từng gặp qua một lần, năm đó hắn đã từng làm một vụ giao dịch với lão phu, tuy nhiên đó đã là chuyện rất nhiều năm về trước rồi, không ngờ hắn lại bị mất mạng trong miệng một con yêu thú bậc chín. Ở loại địa phương này, quả nhiên là thông thể lơ là một giây nào mà.
Nếu ở bên ngoài, làm sao có chuyện một cường giả Hư Vương Cảnh lại bị một con yêu thú bậc chín công kích giết chết chứ? Yêu thú bậc chín cũng chỉ tương đương với võ giả Phản Hư Cảnh mà thôi, chỉ cần Lĩnh vực của Hư Vương Cảnh vừa phát ra, thì ngay cả việc áp sát lại gần, yêu thú bậc chín cũng không thể làm được. Thế nhưng ở trong Thất Lạc Chi Địa này, yêu thú bậc chín lại không thể coi thường được.
- Tuyết Nguyệt, tháo chiếc nhẫn ra đi. Nghê Quảng phân phó.
Tuyết Nguyệt đáp lời rồi xoay người tên cường giả Hư Vương Cảnh gọi là Đồng Lôi kia lại, tháo nhẫn không gian của hắn ra. Nàng cũng không kiểm tra xem bên trong có thứ gì mà đem cất luôn.
Dương Khai và La Lam đều không nói gì.
Thực lực của Dương Khai thấp kém, hơn nữa trong chuyện này cũng không ra sức, hiển nhiên là không có tư cách phân phối chiến lợi phẩm. Còn về phần La Lam, trước đó Nghê Quảng cũng đã nói trước với nàng, cho dù La Lam đi theo lão, lão cũng không bảo đảm La Lam sẽ có thu hoạch gì, cho nên La Lam cũng không thể chỉ trích được cách làm của lão bây giờ.
- Đi thôi, tiếp theo nhất định phải cẩn thận một chút, gặp phải bất kỳ thứ gì cảm thấy kỳ quái cũng nên hết sức cẩn thận khi tới gần. Nghê Quảng dặn dò vài câu, rồi chuẩn bị rời đi.
- Mấy vị xin chờ một chút. Bỗng nhiên Dương Khai như nhớ ra cái gì đó, liền vừa nói vừa bắn ra một sợi Kim Huyết Ti về phía thi thể con Vĩ Quan Xà đang nằm trên mặt đất kia.
Ba người đứng tại chỗ nhìn một màn kỳ lạ này, không biết Dương Khai muốn làm gì.
Chỉ thấy sợi Kim Huyết Ti kia trong nháy mắt đã chìm vào thân thể Vĩ Quan Xà, ngay sau đó, từ bên trong liền truyền ra những tiếng động mơ hồ, mà thi thể con Vĩ Quan Xà kia dường như bị thứ gì đó hút khô vậy, máu thịt rất nhanh đã bị hút hết, chỉ còn lại một tấm da rắn.
Một lát sau, sợi Kim Huyết Ti liền quay trở về trên tay Dương Khai, tỏa ra ánh sáng vàng đỏ.
Nghê Quảng nhìn Kim Huyết Ti trên tay Dương Khai trầm tư suy nghĩ, rồi nghi hoặc hỏi: - Tiểu tử, thứ kia là bí thuật... hay bí bảo?
Lão cảm nhận được bên trong Kim Huyết Ti có dao động không giống nhau rất kỳ lạ. Kim Huyết Ti nhìn qua giống như là một món bí bảo, nhưng lại tỏa ra khí huyết lực cực kỳ nồng đậm tựa như một vật sống vậy, trông hết sức quỷ dị.
- Ở giữa bí thuật và bí bảo. Dương Khai mỉm cười, thuận miệng giải thích một chút.
Kim Huyết Ti là tinh hoa do hắn ngưng luyện thân Kim huyết của bản thân mà thành, nghiêm túc mà nói đó là một loại bí thuật, nhưng nó lại có tính năng của bí bảo, đó là có thể sử dụng lại nhiều lần, cho nên không biết định nghĩa nó là gì.
- Kỳ lạ! Nghê Quảng chậm rãi lắc đầu, lão đã sống nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng thấy qua bí thuật quỷ dị như vậy. Nhưng thế gian rộng lớn, chuyện lạ nào mà chẳng có, nên lão cũng không tìm hiểu kỹ, dù sao sợi Kim Huyết Ti kia nhìn không tầm thường, nhưng cũng không tạo thành nguy hiểm gì đối với lão. Nghĩ nghĩ một chút, lão lại hỏi: - Thứ này sau khi hút hết máu thịt tinh hoa của Vĩ Quan Xà sẽ có biến hóa chứ?
- Đúng vậy. Dương Khai mỉm cười, thần niệm vừa động, Kim Huyết Ti đang quấn quanh tay hắn bỗng nhiên liền vặn vẹo biến hóa, hóa thành hình dạng một con Vĩ Quan Xà.
Con Vĩ Quan Xà do Kim Huyết Ti biến thành giống với con mọi người thấy trước đó như đúc. Chỗ khác nhau duy nhất chính là màu sắc, Vĩ Quan Xà sống có màu nâu, mà con trên tay Dương Khai lại có hai màu vàng đỏ xen kẽ.
- Không ngờ lại có thể mô phỏng ra hình dáng sao? Hai mắt Nghê Quảng sáng lên: - Vậy chẳng phải là, hiện tại bí thuật này của ngươi đã tương đương với một con Vĩ Quan Xà rồi sao?
- Không kém bao nhiêu đâu. Dương Khai khẽ gật đầu, rồi không tiếp tục khoe khoang nữa, thu Kim Huyết Ti lại.
Toàn bộ những biến hóa của Kim Huyết Ti mà hắn vừa thực hiện đều thuộc phạm trù bí thuật Huyết thú!
Kim Huyết Ti có thể cắn nuốt hết tinh hoa toàn thân của yêu thú, biến hóa ra thàng hình dáng của yêu thú đó lúc còn sống, còn có toàn bộ năng lực của yêu thú đó, đây chính Huyết thú một loại bí thuật vô cùng mạnh mẽ.
Người sáng tạo ra bí thuật Kim Huyết Ti là một vị võ giả thiên tài. Tiếc rằng, bất kể là bản thân hắn hay các võ giả Ma Huyết Giáo sau đó đều không thể phát huy được hoàn toàn bí thuật này, bởi vì bọn họ không thể cô đọng được nhiều sợi tơ máu từ trong cơ thể. Ngay cả mỹ phụ giáo chủ Ma Huyết Giáo lúc trước đã hao phí tinh lực cả đời, thậm chí không ngừng sử dụng bí thuật lấy dương bổ âm, nhưng cũng chỉ có thể cô đọng ra được hai sợi Ma Huyết mà Ti thôi.