Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khai liếc mắt một cái liền nhìn ra, người toàn thân bao phủ trong bóng tối này, chính là một vị cường giả Hư Vương Cảnh trước đây hắn từng chú ý tới!

Người này trước khi đi vào Thất Lạc Chi Địa dường như cũng chú ý tới mình, hơn nữa Nghê Quảng cũng đã nói, người này rất nguy hiểm, tốt nhất không cần tùy tiện trêu chọc.

Dương Khai không nghĩ tới lại ở chỗ này vô tình đụng phải đối phương, hơn nữa, đối phương còn thi triển thủ đoạn vây khốn con mồi của mình, màn đen bao bọc Kinh Không Thú kia, hiển nhiên là bí bảo của đối phương.

Chỉ có điều, bí bảo này nơi chốn lộ ra khí tức tà ác, vừa thấy là biết loại bí bảo đó cần hy sinh một lượng lớn sinh linh mới có thể tế luyện thành. Bởi vậy có thể thấy được, chủ nhân của bí bảo nhất định cũng không phải là hạng người thiện lương, người chết ở trên tay hắn chỉ sợ đếm không hết.

Dương Khai chau mày.

Cục diện trước mắt này với hắn mà nói, cũng không tính là chuyện tốt gì, mặc dù với nội tình của hắn có được, cũng không cần sợ hãi tên này lắm, nhưng giờ này Kinh Không Thú lại ở trong phạm vi bao phủ của bí bảo đối phương.

Gian nan khổ sở đánh cho Kinh Không Thú bị thương nặng, giờ này lại tiện nghi cho người khác... đây là chuyện Dương Khai không thể dễ dàng tha thứ.

Nhưng nếu như tùy tiện vọt vào trong màn đen kia, tranh đoạt nội đan của Kinh Không Thú, chỉ sợ cũng không thỏa đáng lắm.

Hắn không e ngại đối phương, cũng có lòng tin nếu thật sự đánh không lại cũng có thể trốn thoát dưới mắt đối phương. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể cứng rắn chống lại bí bảo của đối phương, nếu thật sự cứ một bầu nhiệt huyết vọt vào bên trong màn đen kia, Dương Khai phỏng chừng kết quả của mình không tốt hơn bao nhiêu so với tình trạng của Kinh Không Thú.

Nên làm gì bây giờ?

Rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể lấy được nội đan của Kinh Không Thú, đồng thời không chọc giận đối phương đây? Dương Khai khổ sở suy nghĩ trong lòng, nhưng thủy chung không có một đáp án nào thích hợp.

"Hắc hắc hắc hắc..." Ngay lúc Dương Khai xoay nhanh tâm tư suy nghĩ, cường giả Hư Vương Cảnh trong màn đen kia một lần nữa phát ra tiếng cười ý vị sâu sắc, dường như tâm tình rất tốt, ngay sau đó, hắn mở miệng nói: - Dương tiểu tử, diễm phúc không ít nha, ở loại địa phương này không ngờ cũng có người đẹp cùng đi, quả nhiên làm lão phu ao ước!

Một lời nói ra, Dương Khai không khỏi biến sắc.

Đối phương vừa mở miệng liền kêu lên đúng họ của hắn, hiển nhiên là nhận ra mình, nhưng... Dương Khai lại hoàn toàn không nhớ rõ, từ khi nào mình có qua lại với một vị cường giả Hư Vương Cảnh như vậy.

Cường giả Hư Vương Cảnh hắn gặp qua, số lượng không nhiều lắm, mỗi người hắn đều có ấn tượng, căn bản đối chiếu không có người nào giống với vị trước mắt này.

Dương Khai mặt không đổi sắc chăm chú nhìn đối phương, thử hỏi mang tính dò xét: - Tiền bối nhận được ta?

- Lão phu dĩ nhiên nhận được ngươi! Hắc Hắc... Thế nào, tiểu tử ngươi nhưng thật ra quên mất lão phu rồi sao? Vị cường giả Hư Vương Cảnh kia dùng giọng điệu chế nhạo nói.

Dương Khai nhìn lão, cũng không có từ đối phương cảm nhận được ác ý gì, hơi trầm ngâm một chút, mới ôm quyền nói: - Thứ cho tiểu tử mắt kém, không thể nhớ lại tiền bối, nếu tiền bối nhận được tiểu tử, không ngại dùng mặt thật xuất hiện, như thế nào?

- Ngươi không nhận ra lão phu thật ra cũng là chuyện đương nhiên! Dù sao lão phu so sánh với năm đó, khí tức biến hóa hơi lớn! Đối phương dường như cũng không ngại phiền chút nào, khẽ vuốt càm nói: - Ngươi nhìn kỹ lão phu một lần nữa xem rốt cuộc là người nào?

Nói xong, màn đen luôn bao bọc lão nhanh chóng tiêu tan, giống như nước thủy triều rút xuống biển.

Ngay sau đó, gương mặt của đối phương liền ập vào trong mắt Dương Khai.

- A? Dương Khai thất kinh, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lão, ngạc nhiên nói: - Quỷ Tổ tiền bối, thế nào lại là tiền bối?

Sau khi màn đen kia tan đi, hắn lập tức liền nhận ra đối phương rốt cuộc là người nào.

Vị cường giả Hư Vương Cảnh này, bất ngờ chính là vị Hư Vương Cảnh đầu tiên năm đó hắn gặp được khi mới vào Tinh Vực, là người bị vây tại Huyền Không đại lục thời gian dài đến 2000 năm tự xưng là Quỷ Tổ kia!

Năm đó trong lúc vô ý Quỷ Tổ bị lốc xoáy hư không cắn nuốt, lưu lạc đến Huyền Không đại lục, kết quả ở nơi đó thời gian dài đến 2000 năm, 2000 năm, lão từ cảnh giới Thánh Vương Cảnh, một đường tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, trở thành một đoạn truyền thuyết.

Nhưng... 2000 năm ở Huyền Không đại lục, chỉ có một mình lão cô đơn, thẳng đến khi đám người Dương Khai cũng gặp rủi ro lạc đến nơi đó.

Lúc đó Quỷ Tổ luôn luôn nghiên cứu pháp trận không gian, ý đồ dùng pháp trận không gian truyền tống ra khỏi Huyền Không đại lục. Đáng tiếc không thể thành công, cuối cùng vẫn là dựa vào trình độ lực lượng không gian của Dương Khai, mới chạy thoát khỏi nơi đó.

Lúc đó đồng thời chạy thoát ra được cộng tất cả bảy người, trừ Quỷ Tổ và Dương Khai, còn có ba thầy trò Nguyệt Hi, cùng với Thần Đồ con trai của Ngả Âu hội trưởng Hằng La Thương Hội và một nữ nhân khác.

Chuyện cũ như mây khói, nhưng dù sao cũng là chuyện trọng yếu thứ nhất Dương Khai trải qua khi mới vào Tinh Vực, hắn làm sao có thể quên được?

Quỷ Tổ còn là vị Hư Vương Cảnh đầu tiên hắn gặp, ký ức của hắn với Quỷ Tổ hãy còn mới mẻ.

Chỉ là, Dương Khai thế nào cũng không nghĩ tới, ở địa phương này lại đụng phải đối phương.

Quỷ Tổ tuy rằng hành sự tàn nhẫn, tính tình thô bạo, nhưng coi như ân oán rõ ràng. Năm đó lão thừa nhận ân cứu mạng của Dương Khai, sau khi rời khỏi Huyền Không đại lục, lão rất thủ tín để cho Dương Khai chạy đi, thậm chí còn giao cho hắn một khối Tinh Đế Lệnh để làm vật tạ ơn!

Nếu không có khối Tinh Đế Lệnh kia, Dương Khai cũng không có khả năng giết chết Lạc Hải trên Xích Lan Tinh.

Cho nên khi biết đối phương lại là Quỷ Tổ, Dương Khai lập tức buông lỏng cảnh giác trong lòng, toét miệng mỉm cười nhìn Quỷ Tổ, một bộ dáng cao hứng ngoài ý muốn.

- Cũng không chỉ là lão phu! Quỷ Tổ tâm tình cũng không xấu, không ngừng cười hắc hắc quái dị, quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, gật gật đầu, chậc chậc lấy làm kỳ nói: - Tuy nhiên tiểu tử ngươi thật ra khiến người ta ngạc nhiên, lúc này mới qua thời gian bao lâu, không ngờ ngươi đã tu luyện đến trình độ Phản Hư tam tầng cảnh! Lão phu nhớ năm đó, ngươi mới chỉ là Nhập Thánh Cảnh thì phải?

- Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh! Dương Khai cười hì hì đáp: - Quỷ Tổ tiền bối có trí nhớ thật tốt!

Quỷ Tổ gật đầu:

- Xem ra những năm này ngươi kỳ ngộ cũng không ít, bằng không không có khả năng có thành tựu như vậy!

- Nhờ phúc của tiền bối! Dương Khai trả lời: - Tiền bối những năm qua như thế nào?

- Còn có thể như thế nào? Cũng cứ như vậy, không sánh được với người tuổi trẻ các ngươi: ân ân ái ái! Quỷ Tổ trêu ghẹo, vừa nói, còn vừa nhìn xem Tuyết Nguyệt đang ngủ say phía sau Dương Khai, trong lời nói thâm ý sâu sắc.

Dương Khai ngượng ngùng cười: - Đó là chuyện ngoài ý muốn!

Ngẫm nghĩ, bỗng nhiên Dương Khai hỏi tiếp: - Đúng rồi tiền bối báo được đại thù rồi chứ?

Năm đó Quỷ Tổ đã từng nói, sau khi lão thoát khỏi Huyền Không đại lục, chuyện cần làm chính là báo thù rửa hận. Trước khi lưu lạc đến Huyền Không đại lục, dường như lão từng bị người hãm hại, đối phương thế lực rất lớn, với lực lượng của lão lúc đó căn bản không thể ra sức, bất quá sau khi tấn thăng Hư Vương Cảnh lão liền thề nhất định phải rửa sạch mối nhục trước đây.

Giờ này nhiều năm trôi qua như vậy, cũng không biết lão có đạt thành tâm nguyện hay không.

Quỷ Tổ lộ sắc mặt ảm đạm, trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu nói: - Mồi thù của lão phu, cũng không phải có thể hoàn trả dễ dàng như vậy, thế nào? Tiểu tử ngươi muốn giúp lão phu sao?

- Tiền bối nói đùa! Dương Khai vội vàng xua tay: - Tiểu tử thực lực thấp kém, sao có thể giúp tiền bối! Đến lúc đó còn làm quẩn chân tiền bối, trở thành trói buộc, thì dù muôn lần chết cũng không thể chuộc tội!

Hắn cũng không dám tùy tiện đáp ứng, tuy rằng hắn và Quỷ Tổ trước kia có một chút giao tình, nhưng loại chuyện như vậy đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện xen vào.

- Hắc hắc... Chỉ đùa một chút thôi, đừng quá nghiêm túc như vậy! Quỷ Tổ lại cười nói: - Bất quá tiểu tử ngươi cũng không nên tự xem nhẹ mình! Ngươi có thể đánh cho con Kinh Không Thú này bị thương nặng như vậy, thực lực của ngươi ra sao, trong lòng lão phu vẫn có chút đo lường!

Dương Khai sờ lỗ mũi một cái, không có nói tiếp.

Trong lúc hai người nói chuyện, con Kinh Không Thú kia đã bị hành hạ thê thảm không nỡ nhìn, vô số âm hồn mặt người bám cắn trên thân nó, cắn nuốt tinh hoa máu thịt của nó, làm cho thân thể nó không ngừng khô quắt đi, nhưng bất luận nó vùng vẫy như thế nào, tất cả phản kháng đều là phí công, thủy chung không thoát khỏi màn đen bao phủ kia.

Đến lúc này, tiếng hét thảm của Kinh Không Thú từ từ trở nên yếu đi, biên độ vùng vẫy cũng càng ngày càng nhỏ.

Một lát sau, cuối cùng Kinh Không Thú không có động tĩnh, tại chỗ chỉ có vô số âm hồn mặt người gào thét xuyên qua lại trong màn đen, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.

Quỷ Tổ phất tay một cái, màn đen kia lập tức xoay tròn, rồi biến thành một lá cờ đen, bay trở về trên tay lão.

Vừa thấy lá cờ đen này, Dương Khai chợt hiểu!

Bí bảo lá cờ đen này, năm đó lúc hắn ở Huyền Không đại lục đã từng thấy Quỷ Tổ sử dụng, nhưng thời điểm đó bí bảo này đâu có uy năng lớn như vậy? Có thể thấy được những năm này Quỷ Tổ lại không biết thông qua phương pháp gì tế luyện bí bảo này, tăng cường uy lực của nó rất lớn.

Lá cờ đen bay trở về, màn đen che phủ trời đất kia cũng biến mất không thấy, tại chỗ chỉ để lại thân thể khô khốc của Kinh Không Thú, gió thổi qua, da lông trên thân Kinh Không Thú lại biến thành phấn vụn, lộ ra xương cốt bên trong.

Mà xương của nó dường như cũng biến thành mềm yếu không chịu nổi, dưới tác động của ngoại lực đều rối rít biến thành bụi bậm.

Trong đống bụi chỉ lưu lại một viên tròn vo, ước chừng lớn bằng nắm tay, tản ra ánh sáng bóng kỳ diệu.

Dương Khai hai mắt sáng rực, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào vật kia.


Quỷ Tổ khẽ cười một tiếng, đưa tay chụp một cái, vật kia liền bay về phía Dương Khai: - Nếu muốn thì mở ra miệng nói với lão phu, có gì phải ngượng ngùng chứ?


Dương Khai vui mừng không tự kiềm chế, một tay chụp lấy vật kia, thả trong lòng bàn tay quan sát một hồi, xác nhận đây là nội đan của Kinh Không Thú, hơn nữa không mảy may hao tổn, năng lượng tích chứa bên trong nội đan không có tiết ra ngoài chút nào... Lúc này hắn mới tươi cười nói: - Đa tạ tiền bối!


- Đây vốn là vật của ngươi! Quỷ Tổ cũng không thèm quan tâm! - Lão phu cũng biết ngươi tinh thông lực lượng không gian, dĩ nhiên sẽ lưu lại nội đan này! Có nó, nói vậy trên trình độ lực lượng không gian của ngươi đi sâu hơn một bước đi?


Dương Khai cũng không có che giấu, gật đầu nói: - Đúng! Lần này ta vào đây mục đích chính là nội đan của Kinh Không Thú, giờ này coi như đạt được ý nguyện rồi!


- Tiểu tử ngươi lá gan đúng là lớn, cũng dám đi vào loại địa phương quỷ quái này! Quỷ Tổ nhìn Dương Khai nói có chút thán phục: - Nếu ngươi đạt được ý nguyện, không biết có thể giúp lão phu cũng đạt được mong muốn hay không?


- Tiền bối có cái gì cần giúp một tay? Nếu tiểu tử có thể làm được, nhất định không từ chối! Dương Khai cẩn thận thu cất nội đan Kinh Không Thú xong, lúc này mới gương mặt nghiêm nghị nhìn Quỷ Tổ nói.


Tuy rằng Quỷ Tổ người này thoạt nhìn không phải người tốt gì, nhưng nói thật, lão tạo cho Dương Khai có cảm giác cũng không tệ lắm, nhất là lần gặp mặt này, Quỷ Tổ có vẻ rất bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, cho nên Dương Khai cũng là bánh ít đi, bánh quy lại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK