Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chiến Thiên Thành hiện tại phải là Lăng Tiêu Tông chứ. Thiếu nữ áo xanh đang đứng phía sau Dương Khai chen miệng nói.

Dường như nàng đang muốn thu hút sự chú ý của Dương Khai.

Thiếu nữ nào mà không sinh tình, vừa rồi Dương Khai tựa như một thiên thần phủ xuống cứu nàng một mạng, ở độ tuổi này hết sức nhạy cảm đối với loại hành động anh hùng cứu mỹ nhân.

Huống chi từ bên cạnh nhìn lại, thấy gương mặt cửa Dương Khai kiên cường cứng rắn, bóng lưng vững chãi, tuổi không lớn lắm, trên người còn có một luồng khí tức khiến nàng hết sức thư thái, đương nhiên là nàng muốn thể hiện để gây sự chú ý.

- Lăng Tiêu Tông hả... Dương Khai nở nụ cười, quay đầu lại nhìn nàng.

Sắc mặt thiếu nữ liền ửng đỏ, nhảy cẫng lên giải thích: - Đúng vậy, chắc chắn ngươi cũng đã nghe nói qua, chính là một tông môn mới quật khởi mấy năm gần đây, nghe nói tổng đà của bọn họ ở tại Lưu Viêm Sa Địa. Ngay cả Tinh Đế Sơn, Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông đều bị bọn họ tiêu diệt, hiện tại trên U Ám Tinh, Lăng Tiêu Tông là tông môn cường đại nhất.

Nàng líu ra líu ríu nói, dường như nói không hết chuyện, tính tình rất là hoạt bát.

- Phỉ Nhi. Lão giả kia trừng mắt nhìn thiếu nữ, thầm trách mắng tiểu nha đầu không biết nặng nhẹ, không có lễ phép.

- Không sao, Lăng Tiêu Tông ta đã nghe qua. Dương Khai cười ha hả: - Tuy nhiên không ngờ danh tiếng của nó lại lớn như vậy, ừm, các ngươi tiếp tục đi, ta không quấy rầy nữa.

Hắn tới nơi này chính là muốn tìm hiểu thành trì gần nhất ở đâu, hiện tại đã có được tin tức, dĩ nhiên là không định ở lâu.

Nào ngờ hắn vừa mới nói phải đi, thếu nữ áo xanh kia liền duyên dáng gọi to: - Chờ một chút đã.

- Có chuyện gì vậy? Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng hỏi.

- Nhị thúc, chúng ta đã đi được khá lâu rồi, cũng nên trở về thôi, nếu không phụ thân và những người ở nhà sẽ lo lắng cũng nên. Hơn nữa, tam ca và mấy người cũng đã bị thương, không thích hợp ở lại chỗ này nữa. Cô gái áo xanh nhìn về phía lão giả nói.

- Ừm, con nói cũng có lý, nên trở về thôi. Lão giả khẽ gật đầu.

- Vậy cùng đi chung với hắn đi, dọc đường cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Cô gái áo xanh đề nghị.

- Điều này... Lão giả lập tức tỏ ra khó xử nhìn Dương Khai, thực ra, dĩ nhiên lão rất hy vọng có thể chung đường với Dương Khai. Dù sao vừa rồi Dương Khai cũng đã thể hiện thực lực của hắn. Đoạn đường quay trở về này mặc dù nói không có nguy hiểm gì lớn, nhưng chuyện gì cũng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, có Dương Khai hỗ trợ mà nói, đường về sẽ rất an toàn.



Đề nghị của thiếu nữ hắn rất đồng ý, nhưng cũng không biết ý Dương Khai như thế nào.

- Cũng được, vừa lúc ta cũng không biết vị trí cụ thể của Bích Ba Thành. Vậy làm phiền các ngươi dẫn đường. Dương Khai mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Dù sao cũng tiện đường, Dương Khai cũng không nóng vội.

- Vậy tiểu lão nhi xin đa tạ tiểu huynh đệ. Lão giả mừng rỡ nói.

- Ta đi thu thập vật liệu đến đây. Cô gái áo xanh hoan hô một tiếng, rồi chạy về phía Liệt Văn Đồng Thủ Hổ nằm chết bên kia.

Lão giả không ngừng cười khổ, thầm lắc đầu, tỏ ra áy náy nói: - Tiểu huynh đệ chớ trách, tính tình của Phỉ Nhi là như vậy đó, tuy nhiên tiểu huynh đệ yên tâm, những tài liệu kia đợi tiểu lão nhi gom đủ sẽ dâng lên.

- Không cần, các ngươi cứ giữ lại được rồi, những thứ này đối với ta không có tác dụng gì. Dương Khai phất tay áo.

Chỉ là vật liệu yêu thú bậc tám, với hắn mà nói quả thật là không có chỗ dùng.

Tài sản của Dương Khai nhiều đến mức người thường khó có thể tưởng tượng nổi.

Lão giả nghe vậy, hai mắt sáng ngời, sau khi xác nhận lại Dương Khai không cần những tài liệu kia, liền vô cùng cảm kích.

Nội đan và đầu của Liệt Văn Đồng Thủ Hổ đối với bọn họ mà nói, là thu nhập không tệ.

Rất nhanh, cô gái áo xanh dưới sự hỗ trợ của mấy người đã xử lý hoàn tất vật liệu trên thân thể yêu thú. Có thể nhìn thấy, những người trẻ tuổi này rất am hiểu, thông thạo việc này, hiển nhiên là thường làm chuyện như vậy.

Sau khi thu thập xong, Dương Khai và những người này liền cùng nhau lên đường, đi tới Bích Ba Thành.

Tính tình của thiếu nữ áo xanh quả thật rất hoạt bát, tính hiếu kỳ lại rất cao, nên vừa mở miệng ra đã thao thao bất tuyệt hỏi không ngừng nghỉ.

Hắn tên là gì, từ đâu tới, xuất thân chỗ nào, tất cả những vấn đề mà người ngoài kiêng kỵ, nàng lại như không hề biết hỏi một mạch.

Dù sao cũng đang đi đường, Dương Khai cũng muốn giết thời gian, cùng nàng nói chuyện tào lao.

Nói tới nói lui, thông tin về Dương Khai nàng cũng không hỏi được bao nhiêu, ngược lại, còn thông báo toàn bộ thông tin về bản thân ra.

Lão giả kia ở bên cạnh nghe mà lúng túng không thôi, cũng may lão nhận thấy Dương Khai không phải là hạng người bụng dạ khó lường, cho nên cũng chỉ đành chịu đựng mà thôi. Lão thầm quyết định, đợi sau khi về đến gia tộc sẽ phải dạy dỗ lại thiếu nữ này, để cho nàng ta biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, sau này không thể nói những điều này với người xa lạ.

Trên đường nếu bất chợt gặp yêu thú chặn đường, đám người lão giả căn bản chưa kịp phản ứng, đã bị Dương Khai dễ dàng giải quyết.

Khiến cho bọn họ thu hoạch được cũng không ít.

Từ lão giả trở xuống, mấy người trẻ tuổi đều vô cùng sùng bái đối với Dương Khai, mọi người đều thấy tuổi tác so với Dương Khai không chênh lệch bao nhiêu, nhưng về thực lực Dương Khai lại cách bọn họ một đoạn xa.

Tính cách vốn có của võ giả chính là tôn kính và sùng bái cường giả, biểu hiện của Dương Khai đã hoàn toàn chinh phục đám người trẻ tuổi này.

Khoảng cách mấy chục ngàn dặm, nếu để Dương Khai một mình chạy đi thì chỉ cần một hai canh giờ là tới, nhưng đi cùng đám người lão giả này lại tốn hết một ngày trời.



Một ngày sau, một tòa thành trì sừng sững bên cạnh bình nguyên liền ập vào mắt, mọi người đi tới trước cửa thành, nộp lên một ít tinh thạch, rồi thuận lợi đi vào bên trong thành.

- Đa tạ mấy vị đã dẫn đường, chúng ta cáo từ ở đây thôi, mấy vị bảo trọng! Dương Khai ôm quyền, thân hình thoắt một cái liền chui vào dòng người, không thấy bóng dáng.

Thiếu nữ áo xanh kia gọi vài tiếng nhưng không thấy Dương Khai quay lại, miệng liền chu ra tỏ vẻ không vui.

- Đi thôi, trước tiên đem thu hoạch lần này bán đi đã, không biết có thể được bao nhiêu tiền đây. Lão giả thở dài một tiếng, sau sau đó dẫn đường đi trước.

Dương Khai đi trên đường phố rộng rãi của Bích Ba Thành, hứng thú ngắm nhìn xung quanh.

Hắn cũng không vội đi tìm trận pháp không gian ở Bích Ba Thành.

Nơi này nếu đã phụ thuộc Chiến Thiên Thành, đó chính là phụ thuộc Lăng Tiêu Tông, hắn chính là chủ một tông, sử dụng trận pháp không gian không có vấn đề gì. Tin rằng thành chủ Bích Ba Thành sẽ không ngay cả một chút nhãn lực này cũng không có.

Chỉ có điều, bế quan trong Tiểu Huyền Giới đã nhiều năm, hiện tại hắn rất muốn buông lỏng một chút.

Dọc đường, hắn tùy ý đi dạo một vài cửa hàng, rồi lại không ngừng thưởng thức phong thủy nhân tình ở nơi đây, thể xác và tinh thần Dương Khai hết sức vui vẻ, tâm cảnh cũng tự nhiên theo đó mà được củng cố vững chắc.

Trong Tiểu Huyền Giới, cảnh giới tu vị của hắn đã đột phá đến Phản Hư lưỡng tầng cảnh, chuyện quan trọng kế tiếp chính là củng cố tâm cảnh, hiển nhiên hắn sẽ không sơ suất.

Nửa ngày sau, hắn đi vào một tửu lâu.

Trên lầu có 3 bàn, hắn dặn tiểu nhị bưng rượu và thức ăn ngon lên, rồi ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh phía dưới.

Không bao lâu, trên bàn đã bày đầy đồ ăn trân quý, Dương Khai vừa ăn đồ ngon vừa thưởng thức rượu mạnh, hết sức sảng khoái.

Bỗng nhiên, hắn quay đầu lại liếc nhìn hai tên võ giả đang ngồi ở bàn bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

Trên lầu chỉ có 3 bàn nên cũng không có bao nhiêu khách, hai người này vừa rồi đang cao hứng đàm luận, Dương Khai nghe loáng thoáng hai người này nhắc đến Lăng Tiêu Tông.

Lăng Tiêu Tông quật khởi rất nhanh chóng, tuy rằng trước đó hắn đã biết được sơ bộ tình hình gần đây của Lăng Tiêu Tông thông qua thiếu nữ áo xanh kia, biết hiện tại thanh danh của tông môn rất cao, nhưng cụ thể như thế nào Dương Khai cũng không rõ lắm. Hiện tại nghe được có người nói tới tông môn của mình, dĩ nhiên là hắn muốn nghe nhiều hơn.

Nhưng khiến cho hắn thất vọng chính là, không ngờ hai người kia lại không nói chuyện này nữa, mà chuyển đề tài tán gẫu sang chuyển khác.

Dương Khai thầm lắc đầu, không tiếp tục chú ý nữa.

Một lát sau, hai người kia ăn uống xong, một đại hán có khuôn mặt dữ tợn trong đó quát lên: - Chưởng quỹ!

Thanh âm cực lớn, khiến mọi người đều phải đưa mắt nhìn lại, tuy nhiên sau khi nhìn rõ khuôn mặt người này, mọi người đều vội vã thu hồi ánh mắt lại, tựa như không dám trêu chọc vào hắn vậy.

Cộp, cộp, cộp...

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, một lão nhân chưa già lắm từ phía dưới chạy nhanh lên, đi tới trước bàn của hai người kia, vẻ mặt tươi cười, khom lưng cúi đầu nói: - Hai vị đại nhân, ăn có ngon miệng không?

- Cũng tàm tạm. Đại hán kia vừa xỉa răng, vừa không đếm xỉa đáp.



- Hai vị đại nhân thứ tội. Chưởng quỹ ở bên cạnh thở dài nói:

- Lần sau, lần sau tiểu lão nhi nhất định sẽ dâng lên thức ăn càng thêm ngon hơn, sẽ khiến cho hai vị hài lòng.

- Ừm, coi như ngươi còn có chút nhãn lực, mặc dù vậy...đồ hôm nay đâu? Đại hán kia liếc chưởng quỹ nói.

- Tiểu lão nhi đã mang đến đầy đủ, hai vị đại nhân có thể đếm thử xem. Chưởng quỹ vừa nói, vừa đặt một món hàng trên tay lên bàn.

Đại hán kia cũng không khách khí, trực tiếp mở ra.

Một bọc lớn thánh tinh thượng phẩm lập tức ập vào mắt mọi người, đại hán dùng thần thức quét qua, lập tức biết ngay số lượng thánh tinh, sắc mặt không khỏi trầm xuống, quát: - Sao chỉ có từng này, lão già kia, có phải ngươi không xem bổn tọa vào đâu phải không? Tiền tháng này chỉ có vậy thôi sao?

Chưởng quỹ kia lập tức vô cùng sợ hãi, vừa toát mồ hôi lạnh trên trán vừa thanh minh: - Xin đại nhân minh xét, thật sự là tửu lâu này của tiểu lão nhi gần nhất làm ăn không được tốt lắm, cho nên số lượng trên này còn hơi ít, xin hai vị đại nhân rộng lượng chờ thêm mấy ngày, đến lúc đó tiểu lão nhi nhất định bổ sung đầy đủ.

- Rộng lượng chờ thêm mấy ngày sao? Đại hán hừ lạnh: - Bổn tọa rộng lượng với ngươi, ai rộng lượng với bổn tọa? Việc này không hoàn thành, đến lúc đó người bị phạt chính là bổn tọa đó!

Nói rồi, gã liền vỗ mạnh bàn một cái, chiếc kia bàn lập tức vỡ tan tành.


Chưởng quỹ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ bộp xuống, kêu lên: - Xin đại nhân bớt giận, tiểu lão nhi chỉ cần mấy ngày, chỉ cần mấy ngày là được, xin đại nhân cho phép.


- Hừ, ngươi cũng đừng nói bổn tọa bắt nạt ngươi, ta sẽ cho ngươi ba ngày, ba ngày sau ta trở lại đây, đến lúc đó nếu ngươi là còn dám lề mề, coi chừng bổn tọa hủy đi tửu lâu này của ngươi, vặn đầu của ngươi!


- Vâng vâng, đến lúc đó nhất định sẽ không để cho đại nhân thất vọng! Chưởng quỹ kia không ngừng nói.


- Chúng ta đi! Đại hán tỏ ra không kiên nhẫn, đứng dậy, nhét bao thánh tinh vào trong nhẫn không gian rồi nghênh ngang rời đi.


Mãi đến khi bọn họ đi rồi, chưởng quỹ kia mới thở phào ra một hơi, vẻ mặt bi thương, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn dưới đất.


Tiểu nhị cũng đi tới hỗ trợ.


Không lâu sau thì quét dọn xong, chưởng quỹ lại hướng về thực khách xung quanh vái tá lỗi, lúc này mới thở dài thật sâu, gương mặt già hẳn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK