Dương Khai lại ngây người.
Một năm trước, hắn dẫn ba đại Yêu Vương diệt Vấn Tình Tông, làm sao cũng không ngờ, cùng một thời gian Thiên Diệp Tông cũng bị người ta diệt môn.
Lúc hắn ở Phong Lâm Thành, được Diệp Tinh Hàm con gái tông chủ Thiên Diệp Tông kính mời, đi Thiên Diệp Tông chữa trị pháp trận không gian, giúp mở ra mảnh tiểu thiên địa, thu hồi di vật tổ tiên, còn trùng hợp gặp được Xích Nguyệt Quỷ Tổ cùng đoàn người Ngả u đã thất lạc từ lâu.
Thiên Diệp Tông cũng không là gì với hắn, chỉ có chút giao tình mà thôi, nhưng đoàn người Xích Nguyệt lúc đó ở lại Thiên Diệp Tông mà.
Hiện tại Thiên Diệp Tông bị diệt môn, đoàn người Xích Nguyệt sẽ có kết cục gì?
Các vị này cùng hắn từ Hằng La Tinh Vực đến Tinh Giới, quan hệ sâu sắc, Xích Nguyệt còn là nghĩa mẫu của Phiến Khinh La xem như nhạc mẫu của hắn, Ngả u là cha của Tuyết Nguyệt, xem như nhạc phụ của hắn, Quỷ Tổ là thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông, cùng hắn từng trải sinh tử, chỉ có Cổ Thương Vân minh chủ Kiếm Minh là không quá quen thuộc…
Bỗng nhiên nghe tin dữ, sắc mặt Dương Khai trở nên vặn vẹo, sát khí tuôn trào, trừng người kia: - Ngươi lừa ta?
Người này vốn không quá để ý Dương Khai, nhưng vừa cảm nhận được khí tức của hắn, sắc mặt liền đại biến, kinh hãi hô: - Đế Tôn Cảnh!
Hắn không ngờ, thanh niên tùy tiện chặn mình lại hỏi han, lại là một vị Đế Tôn Cảnh hàng thật giá thật, sớm biết thế, hắn nào dám tùy ý đến vậy.
Sát khí lạnh lẽo như thực chất quấn quanh người, làm hắn sinh ra cảm giác sẽ lập tức chết ngay, mồ hôi toát ra hô: - Đại… Đại nhân, tiểu nhân không gạt ngài, Thiên Diệp Tông thật bị diệt môn, chuyện này mọi người Nam Vực đều biết!
- Chó má! Dương Khai liền bóp cổ hắn, xách cả người lên.
Ở Tinh Vực, rất nhiều tông môn lớn nhỏ, tông môn kém cỏi như Thiên Diệp Tông bị diệt, làm sao lớn chuyện đến mức khắp thiên hạ đều biết. Chỉ có hạng quái vật lớn như Vấn Tình Tông bị diệt, mới khiến cả Bắc Vực sôi trào.
Nói khó nghe, cho dù Thiên Diệp Tông thật bị diệt, cũng chỉ như bỏ một hòn đá xuống biển cả Nam Vực rộng lớn, cùng lắm chỉ lăn tăn chút sóng, sẽ tiêu tan rất nhanh.
Cho nên Dương Khai vô thức cảm thấy người này nói bậy.
Bị Dương Khai bóp cổ, người kia không thở nổi, không ngừng giãy giụa nhưng không làm gì được.
- Dương thiếu! Ưng Phi hô khẽ, cũng thấy được tâm tình của Dương Khai có chút không ổn, hiểu được Thiên Diệp Tông có địa vị trọng yếu đối với Dương Khai.
Dương Khai nhướng mày, nhận ra mình thất thổ, buông tay ra thả người kia xuống, trầm giọng nói: - Nói những gì ngươi biết, nếu là thật, ta không làm khó ngươi.
Người kia ho khan hồi lâu, ho ra nước mắt, nhưng không dám bất mãn, đợi hít thở được mới nói: - Đại nhân, ngài… ngài muốn biết gì?
Trước mắt vị Đế Tôn Cảnh này có phần vui buồn thất thường, hắn không dám tùy ý suy đoán tâm tư người này, đành phải dè dặt hỏi rõ.
- Thiên Diệp Tông bị kẻ nào diệt? Dương Khai trầm giọng hỏi.
- Nghe nói là chọc tới Lưu Ảnh Kiếm Tông.
- Lưu Ảnh Kiếm Tông!
Dương Khai nhướng mày, mơ hồ nhớ đã nghe qua tông môn này.
Nghĩ kỹ lại, quả thật có nghe qua, năm đó ở trong Tứ Quý Chi Địa, hắn từng có quen biết đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông, trong ấn tượng thì cũng không phải tông môn đứng đầu, nhưng thực lực không kém.
- Vì sao Lưu Ảnh Kiếm Tông lại diệt Thiên Diệp Tông. Dương Khai tiếp tục hỏi: - Hai tông môn có thù hận gì?
Người này vội đáp: - Thù hận thì không có, chỉ là Thiên Diệp Tông người thường vô tội, có ngọc có tội!
Trong đầu Dương Khai chợt lóe lên, vô thức hô lên: - Thiên Khôi?
Cái gọi là Thiên Khôi, chính là khôi lỗi Thiên cấp, Thiên Diệp Tông dùng khôi lỗi thuật lập nghiệp. Tổ sư Thiên Diệp Tông càng có trình độ sâu sắc, từng để lại 10 đại Thiên Khôi cho tông môn, mỗi một Thiên Khôi đều có thể sánh với Đế Tôn Cảnh.
Thiên Diệp Tông thời hưng thịnh, cũng là một trong tông môn đứng đầu Nam Vực, danh vang Tinh Giới.
Chỉ là hậu nhân kém cỏi, không thể phát dương quang đại khôi lỗi thuật, một đời một đời truyền thừa xuống dốc, Thiên Diệp Tông cuối cùng thành tông môn kém cỏi, ngay cả thuật điều khiển khôi lỗi cũng thất truyền không ít.
Cũng may lần trước Dương Khai giúp họ chữa trị pháp trận không gian, mở ra mảnh tiểu thiên địa phủ bụi, thu hồi các loại bí thuật thất truyền đã lâu, khởi động lại các Thiên Khôi.
Thân thể Linh Khôi của Lưu Viêm cũng thu được trong mảnh tiểu thiên địa đó, không thì đến nay Lưu Viêm vẫn còn chưa có thực thể.
Nghe Dương Khai nhắc tới Thiên Khôi, người kia không ngừng gật đầu: - Đúng nó đúng nó, thì ra đại nhân cũng biết Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông. Mấy năm trước, không biết Thiên Diệp Tông dùng cách nào, mở ra di tích tổ tiên, thu được quyền khống chế Thiên Khôi phủ bụi nhiều năm. Lưu Ảnh Kiếm Tông dường nhứ nhìn trúng nó, liền tìm lý do diệt Thiên Diệp Tông.
- Đơn giản như vậy? Sắc mặt Dương Khai tối đen.
Người này cười khổ:
- Thiên hạ nhốn nháo vì lợi, tông chủ Thiên Diệp Tông chẳng qua là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, trong tay có được Thiên Khôi sánh ngang Đế Tôn Cảnh, muốn không bị người ta dòm ngó cũng khó.
Lời này không sai, nếu Thiên Diệp Tông thật có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, trong tay có Thiên Khôi Đế Tôn Cảnh thì không sao, mấu chốt là Diệp Hận tông chủ Thiên Diệp Tông chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, trong tay có thứ tốt như Thiên Khôi, tự nhiên bị người ta dòm ngó.
Trầm ngâm một hồi, Dương Khai lạnh lùng nói: - Thiên Diệp Tông có 10 đại Thiên Khôi, mỗi một con đều có thực lực ngang Đế Tôn Cảnh, Lưu Ảnh Kiếm Tông làm sao dễ dàng diệt môn được?
Hắn biết rõ năng lực của Thiên Khôi, bởi vì trên tay Lưu Viêm cũng có một con Thiên Khôi Bạch Hổ, quả thật có thể phát huy ra chiến lực Đế Tôn nhất tầng cảnh. Tuy rằng Lưu Ảnh Kiếm Tông không kém, nhưng cũng không phải tông môn đứng đầu gì, làm sao cắn được miếng thịt béo như vậy?
Người này cười khổ nói: - Vậy thì tiểu nhân không rõ, mọi người cũng kỳ quái, có thể Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông chỉ có tiếng không miếng mà thôi.
Lời này cũng không sao, dù chiến lực của Thiên Khôi không kém, nhưng cũng cần người khống chế, ở Thiên Diệp Tông không có Đế Tôn Cảnh, quả thật không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của Thiên Khôi. Nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
- Thiên Diệp Tông bị diệt, vậy đệ tử Thiên Diệp Tông thì sao? Dương Khai căng thẳng hỏi.
Người này đáp: - Người chết kẻ chạy, có lẽ còn sống không nhiều, nhưng mà nghe nói có những người bị bắt, hơn nữa trong đó còn có một Tinh Chủ đến từ Tinh Vực vị diện phía dưới!
- Lời này thật sao? Ánh mắt Dương Khai sáng lên.
Người kia cười khổ: - Làm sao dám gạt đại nhân, ở Tinh Giới có không ít người từ Tinh Vực phía dưới lên đây, nhưng thân là Tinh Chủ lại không nhiều. Nghe nói muổn trở thành Tinh Chủ, phải luyện hóa căn nguyên tinh tú, không biết tên đó có tài đức gì, lại may mắn có được căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, dù cho tu vi không cao, nhưng tiền đồ sáng lạn. Chuyện này là bên Lưu Ảnh Kiếm Tông thả tin ra, nếu không, làm sao làm lớn đến cả Nam Vực đều biết?
- Bọn họ thả tin tức ra làm gì? Dương Khai thần sắc cổ quái hỏi, tâm tình nóng vội cũng dịu xuống.
Người này nhắc tới Tinh Chủ, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là Ngả u.
Nếu Ngả u không sao, vậy mấy người Xích Nguyệt có thể cũng không sao, đương nhiên đây là suy đoán lý tưỡng, cũng có khả năng những người khác đã gặp bất trắc.
- Còn làm gì nữa, tự nhiên là truyền bá tin tức để tiến hành đấu giá, mọi người đều biết, 1 tháng sau Lưu Ảnh Kiếm Tông sẽ cử hành đấu giá ở Lưu Ảnh Thành, vật đấu giá chính là các Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông, còn có Tinh Chủ kia.
- Tinh Chủ cũng có thể đấu giá? Dương Khai ngạc nhiên.
Người này cười khổ: - Đại nhân nói chơi, trong người Tinh Chủ có căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, nếu có thể bóc ra chuyển dời sang môn hạ đệ tử có tư chất, vậy tương lai của đệ tử này nhất định sáng lạng, tự nhiên làm người đổ xô đi xem.
Nghe hắn nói vậy, Dương Khai mới nhớ, năm đó vào thông đạo tinh quang, gặp được Doãn Nhạc Sinh, cũng rất hứng thú với căn nguyên tinh tú trong người mình, còn nói có bí pháp bóc ra.
Bây giờ, xem ra Doãn Nhạc Sinh không phải nói đùa.
Căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh có tác dụng trọng yếu đối với võ giả tu luyện, nếu vậy, hiện tại Ngả u khẳng định không lo tính mạng, Dương Khai lại lo lắng cho mấy người Xích Nguyệt.
- 1 tháng sau, Lưu Ảnh Thành… Dương Khai lầm bầm, trong lòng có tính toán.
Hiện tại Thiên Diệp Tông đã bị diệt, xa cách một năm, hắn có nóng nảy thế nào cũng vô dụng, chuyện đến giờ chỉ có thể xem thời cơ hành động.
- Vấn đề cuối cùng, Thiên Diệp Tông ở đâu, Lưu Ảnh Thành ở nơi nào? Dương Khai trầm giọng hỏi người kia.
Người này nào dám không đáp, ngoan ngoãn chỉ hai hướng.
Hồi lâu không có đáp lại, lúc ngẩng đầu lên, người thanh niên kia đã sớm không thấy bóng, trong lòng sinh ra cảm giác như trở về từ cõi chết, hắn mới phát hiện quần áo của mình ướt đẫm mồ hôi, như mới vớt ra từ trong nước.
Trên hư không, Dương Khai cùng Ưng Phi sóng vai bay vút, tốc độ như chớp.
Cảm nhận được tâm tình không ổn của Dương Khai, Ưng Phi cũng không dám quấy nhiễu, chỉ âm thầm cảm thấy có người phải xui tận mạng.
Dương Khai dám diệt quái vật lớn Vấn Tình Tông ở Bắc Vực, hiện tại Lưu Ảnh Kiếm Tông này chọc tới hắn, vậy thì sẽ không có kết cục tốt lành.
Im lặng hồi lâu, Ưng Phi mới nói: - Dương thiếu, không rõ có phải là ảo giác không nữa, cuối cùng ta cảm thấy chuyện này có điều không đúng.
Dương Khai gật đầu: - Ta cũng cảm giác được, Yêu Vương cảm thấy không đúng chỗ nào?
Thường nói người trong cuộc mơ hồ, người ngoài lại thấu suốt, lúc trước hắn một lòng tìm hiểu tin tức Thiên Diệp Tông và đoàn người Xích Nguyệt, cũng không nghĩ nhiều, giờ bay đi, bị gió lạnh thổi vào, đầu óc cũng nguội lại, phát hiện ra không ít chỗ hở.
Ưng Phi lại nhắc nhở, hắn liền hiểu được không phải mình đa nghi, mà là thật sự không đúng.
Ưng Phi nói: - Nếu như một năm trước Thiên Diệp Tông đã bị diệt môn, vì sao đến hôm nay mới cử hành hội đấu giá? Nếu thật có ý này, nên sớm bắt đầu đầu giá mới phải. Không chỉ vậy, chuyện này như bị cố ý làm lớn ra, như đang truyền tin cho ai đó biết. Mà thời gian 1 năm, cũng để tin tức này truyền bá, có người sợ tin này không truyền đi được.
–––-oOo–––-